"Cậu họ Minh?" Đoạn Dịch trợn to mắt, "Đại cổ đông Minh Hạo Nhiên của tập đoàn Hồng Mộc, hắn và cậu có quan hệ gì?"
Cầm ly rượu nhấp một ngụm, ngữ khí Minh Thiên hờ hững.
"Là bố tôi."
Đoạn Dịch thầm chửi má nó.
Tập đoàn Hồng Mộc là nhà đầu tư lớn thứ hai của công ty Đoạn Dịch, chính là kim chủ ba ba trong truyền thuyết.
Minh Thiên là con trai của đại cổ đông tập đoàn Hồng Mộc, nghĩa là gì? Nghĩa là con trai của kim chủ ba ba!
Hai tay đan nhau đặt trên đùi, lông mày Đoạn Dịch hơi nhăn: "Tôi còng lưng cày bừa cung phụng nhà cậu, để cậu tới công ty tôi làm trợ lý?"
Minh Thiên nói: "Tôi tự nguyện.
Đều làm ngành IT, tôi theo anh có thể học hỏi được nhiều thứ.
Họ "Minh" này khá hiếm gặp, rất dễ để công ty anh đoán được tôi là ai.
Tôi không muốn chuyện này sẽ làm ảnh hưởng tới công việc.
Cơ mà đây không phải là nguyên nhân chủ yếu.
Tôi đổi tên, bởi vì không muốn theo họ bố mình."
Quan hệ cha con bất hòa? Đoạn Dịch không khỏi nhíu mày: "Cậu tự đặt tên mình là Lâm Nhạc Xuyên, mẹ cậu họ Lâm?"
Minh Thiên lắc đầu: "Không phải.
Tôi cũng không thích mẹ tôi."
Đoạn Dịch: "............"
Sao quan hệ gia đình tên này phức tạp thế nhỉ? Chà, đúng là xuất thân hào môn.
Đoạn Dịch não bổ một đống ân oán hào môn, phân tranh gia tộc cùng drama cẩu huyết.
"Tôi có một người anh ruột, thần kinh có chút vấn đề.
Cha mẹ tôi cảm thấy mình đã tạo ra "sản phẩm thất bại", cho nên bọn họ sinh thêm tôi.
Bọn họ đặt tên tôi là "Minh Thiên," ngụ ý "hy vọng".
Vì họ khá thích câu "Tomorrow is another day"."
Minh Thiên nghĩa là ngày mới, một ngày tràn ngập hy vọng.
Nghĩ đến đây, Minh Thiên cười trào phúng, "Hai người họ cảm thấy bản thân mang gen ưu tú, cho rằng gen tốt như vậy mà không được truyền thừa thì thật đáng tiếc, thế nên mới chọn sinh con đẻ cái.
Anh tin không? Từ bé đến lớn tôi toàn đi theo ba tìm bồ nhí."
Đoạn Dịch cầm ly rượu nhưng không uống, chỉ nhìn Minh Thiên.
Sau một hồi anh hỏi: "Vậy tình cảm giữa cậu và anh cậu tốt lắm à?"
Minh Thiên lắc đầu: "Tôi không thân với anh ấy.
Chỉ gặp nhau vài lần.
Hơn nữa tôi từng bị anh ấy bắt cóc."
Đoạn Dịch: "..."
Rốt cuộc thằng nhóc này sinh ra trong một gia đình quái đản đến mức nào vậy?
Cứng miệng uống một ngụm rượu, mắt thấy bộ dáng Minh Thiên trở nên ảm đạm đáng thương, Đoạn Dịch cúi người về phía trước, vỗ vai hắn.
"Có một số việc nhớ lại sẽ gây khó chịu, thế đừng nhớ lại nữa.
Người sống vì chính mình.
Nếu có thể thoát khỏi trò chơi này, cậu ưu tú, năng lực tác nghiệp mạnh, sau này sẽ đạt được đỉnh cao nhân sinh.
Những người những chuyện khiến cậu buồn bực, cứ kệ hết đi."
Nói xong mấy câu an ủi người khác, Đoạn Dịch mới cảm thấy sai sai.
Anh tìm Lâm Nhạc Xuyên, hoặc Minh Thiên để làm gì hả? Anh phải mang tâm thái bị lừa gạt, phẫn nộ chất vấn hắn chứ.
Minh Thiên có hiềm nghi cố ý hại người, Đoạn Dịch đã rất tức giận, thậm chí cảm thấy hành động của hắn làm người ta sợ hãi.
Nhưng đêm nay, Minh Thiên vừa nói đã kể sơ yếu lý lịch của mình, Đoạn Dịch vốn dĩ không muốn nghe, nhưng lòng hiếu kỳ khiến anh bất tri bất giác nghe hết, còn không cẩn thận bị hắn dẫn theo tiết tấu của mình.
Nghe hắn kể về quan hệ gia đình bất hòa, thời thơ ấu thê thảm, lại nhìn biểu tình đáng thương của hắn, Đoạn Dịch vô thức thiên vị hắn, không những tiêu tan lửa giận, mà còn sinh ra tâm lý đồng tình với Minh Thiên.
Thở nhẹ một hơi, Đoạn Dịch hoài nghi Minh Thiên am hiểu tâm lý học, là bậc thầy đàm phán điêu luyện.
Tâm tư của hắn cũng quá nặng.
Dùng mỹ danh thẳng thắn thân thế của mình? Hắn đang bán tình thương tiện thể tranh thủ tâm lý đồng cảm và di dời trọng điểm thì có?
Treo lên thần sắc nghiêm túc, Đoạn Dịch ngồi thẳng trên ghế sô pha, một lần nữa xụ mặt.
"Cậu giới thiệu rất kỹ càng tỉ mỉ.
Nhưng nó chả liên quan gì đến trò chơi này, cũng không liên quan gì đến nhân phẩm của cậu.
Nói trọng điểm đi."
Lấy tờ giấy nhiễm máu đưa cho Minh Thiên, Đoạn Dịch hỏi: "Vì sao lại đưa Trâu Bình bài《 đồng dao con thỏ 》?"
Sau một lúc lâu, Minh Thiên mở miệng, hỏi ngược lại: "Anh có hiểu rõ hàm ý của bài đồng dao không?"
Đoạn Dịch lắc đầu: "Từ tấm ảnh trong áo gió của cậu, tôi chỉ có thể suy đoán mười con thỏ ý chỉ mười đồ đệ của Chu Chấn An."
Minh Thiên gật đầu, tán thành suy đoán của anh, nói tiếp: "Ngoài tấm ảnh anh lấy từ áo gió, tôi còn hai manh mối khác không nói với anh.
Thứ nhất, ảnh chụp treo trên tường lầu 4, nếu lấy xuống xem hết, gần như mỗi góc phải bên dưới khung ảnh đều viết một số "5" rất nhỏ.
Tôi đoán rằng ảnh chụp đều do người "5" này chụp lại."
"Thứ hai, kệ sách trong thư phòng Chu Chấn An còn có tường kép, bên trong giấu một phong thư.
Thư do Chu Chấn An viết, nội dung là, "Tiểu Ngũ, đại sư huynh không còn sống được bao lâu, mấy ngày gần đây hắn thường nhắc tên các đệ, hôm nào rảnh thì về xem hắn nhé.
Hắn bệnh nặng lắm rồi, gặp một lần là thiếu một lần."
Nói xong hai manh mối trên, Minh Thiên nói với Đoạn Dịch: "Cuối cùng, anh nhìn kỹ lại tấm ảnh thầy trò chụp chung đi."
Đoạn Dịch sau khi nghe xong, lập tức rút tấm ảnh thầy trò ra soi kỹ.
Hôm nay lúc ở lâm viên, anh chưa kịp nhìn kỹ, lúc này cẩn thận quan sát mới phát hiện góc ảnh chụp có màu đỏ đánh dấu.
Thời gian đã qua rất nhiều năm, vết màu đỏ đã trở nên mờ nhạt, nhưng hiện tại đặt dưới ánh đèn, Đoạn Dịch có thể thấy trên mặt một cô gái bị vẽ một vòng tròn, trong vòng tròn là một số "5" tròn trịa bị gạch xóa."
Đồng dao mười con thỏ, ứng với mười đồ đệ.
Đại đồ đệ bị bệnh, ứng với thỏ Cả bị bệnh.
Chu Chấn An viết thư cho Tiểu Ngũ kêu cô trở về thăm đại sư huynh.
Mà nội dung của bài đồng dao là, sau khi thỏ Cả ngã bệnh, thỏ Năm chết.
Nghĩa là nếu Tiểu Ngũ quay về Như Mộng Viên thăm đại đồ đệ, cô sẽ chết ở nơi đó.
Số 6 đến sớm nhất phát hiện cuốn sổ ghi đầy số 5 cùng câu "Tao muốn giết mày"; Chu Chấn An viết thư cho Tiểu Ngũ; thầy trò chụp ảnh chung...!Tất cả manh mối nối thành một câu chuyện.
Minh Thiên nhìn về phía Đoạn Dịch, nói cốt truyện phó bản do bản thân suy ra: "Tôi đoán hung thủ hãm hại Sở Thanh là Tiểu Ngũ, cô ta là đồ đệ thứ năm của Chu Chấn An.
Động cơ có thể vì cô ta yêu Chu Chấn An, cũng có thể là đơn thuần ghen ghét giọng nói của Sở Thanh."
"Sau khi Sở Thanh chết, Chu Chấn An điều tra rõ chân tướng, muốn giết Tiểu Ngũ báo thù cho ái thê.
Nhưng Tiểu Ngũ lúc ấy không ở bên cạnh hắn, cho nên hắn lấy cớ đại sư huynh bị bệnh, gọi Tiểu Ngũ trở về, mục đích là giết cô ta."
"Sư huynh đệ của Tiểu Ngũ, có người giả bệnh, có người mua độc dược, có người chuẩn bị quan tài, có người đào hố...!Bọn họ ứng với chín con thỏ còn lại trong bài đồng giao, chính là đồng lõa giết người của Chu Chấn An."
Tạm dừng một lát, Minh Thiên nói tiếp: "Còn vì sao lại xuất hiện《 đồng dao con thỏ 》, có hai khả năng.
Khả năng thứ nhất, có người biết ý đồ của Chu Chấn An, cho nên muốn nhắc nhở Tiểu Ngũ đừng quay về lâm viên.
Thỏ Cả bị bệnh, thỏ Năm đã chết, người này mượn bài đồng dao ám chỉ Tiểu Ngũ, nếu cô tới thăm bệnh đại sư huynh thì sẽ toi mạng."
"Khả năng thứ hai, là thời điểm người đó viết đồng dao này, Tiểu Ngũ đã chết.
Người này viết đồng dao rồi giấu đi vì muốn dùng phương thức kín đáo lưu lại tin tức, nói với hậu nhân rằng Tiểu Ngũ đã chết như thế nào."
"Ừ.
Được.
Hiểu rồi." Đoạn Dịch nheo đôi mắt, ánh mắt nhìn về phía Minh Thiên trở nên sắc bén.
"Nếu hàm nghĩa thực sự của bài đồng giao cậu đã sớm biết, vậy tại sao cậu đưa nó cho Trâu Bình, nhưng lại giấu giếm chân tướng, dẫn dắt cậu ta giết số 5? Vì sao?"
Phó bản có rất nhiều manh mối liên quan đến số "5", kỳ thật không hẳn hướng vào số 5.
Chúng chỉ đang kể về nguyên nhân chuyện xưa: Chu Chấn An muốn giết đồ đệ Tiểu Ngũ.
Sở dĩ các người chơi mặc định bài đồng dao ứng với thứ tự người chơi, tiện đà áp đặt số "5" với người chơi số 5 vì không ai biết Chu Chấn An có mười đồ đệ.
Mà manh mối tương quan lại vừa vặn bị Minh Thiên giấu mất.
Minh Thiên từ đầu tới đuôi đều không đề đến việc Chu Chấn An có đồ đệ, không những thế, hắn còn mang hiềm nghi cố tình dẫn dắt sai lệch.
Nghe anh chất vấn, Minh Thiên nhìn thật sâu vào mắt Đoạn Dịch.
Sau đó hắn cầm ly rượu vang đỏ, chậm rãi uống nốt ngụm rượu còn sót lại.
Hầu kết lăn lộn vài cái, hắn buông ly rượu, nhìn chằm chằm vào mắt Đoạn Dịch hỏi: "Anh nghĩ mục đích tôi làm vậy vì cái gì? Tôi mượn tay Trâu Bình giết số 5 vì để vượt ải? Tôi trong mắt anh là kẻ không từ thủ đoạn để đạt được mục đích?"
Đoạn Dịch nhíu mày: "Tôi không biết.
Cho nên tôi đang đợi cậu giải thích."
"Anh Tiểu Dịch, logic mà anh dùng để lên án tôi bị mâu thuẫn." Minh Thiên dựa vào lưng ghế sô pha, bình tĩnh mà đáp, "Chu Chấn An hồi sinh Sở Thanh, muốn giết chết đồ đệ Tiểu Ngũ, tất cả đều không liên quan gì đến người chơi số 5.
Giết số 5, Người tốt không thể vượt ải.
Những việc này nếu tôi đã sớm biết, vậy tôi giết anh ta để làm cái gì?"
"Mặt khác, tôi không quen biết số 5 ngoài hiện thực, cũng không tồn tại thù cũ."
"Cho nên tôi không có động cơ giết người.
Cái gọi là mượn đao giết người, cũng không hề tồn tại."
Không chê vào đâu được.
Minh Thiên cãi đỉnh quá, thực sự không chê vào đâu được.
Đoạn Dịch nhíu mày, cảm thấy hơi đau đầu, vì thế uống sạch rượu trong ly, rót thêm nửa ly nữa.
Chỉ là lần này vừa nâng ly rượu tính uống, cổ tay anh bỗng bị người ta giữ lấy.
Ngước mắt lên, là Minh Thiên đứng dậy đè tay anh lại.
"Làm gì?" Đoạn Dịch nhướng mày.
Minh Thiên giơ một tay khác lên, tịch thu ly rượu trên tay anh.
"Anh uống đủ nhiều rồi."
Đoạn Dịch liếc hắn một cái: "Vừa nói mình họ Minh xong liền bắt đầu quản tôi?"
Minh Thiên thấp giọng nói: "Em không quản anh, em quan tâm anh."
Đoạn Dịch không nói, Minh Thiên nhìn anh thật sâu, lại nói: "Anh Tiểu Dịch, em là người anh có thể tín nhiệm."
Đặt ly rượu lên bàn thủy tinh, Minh Thiên trịnh trọng nói: "Trong trò chơi này, tín nhiệm là yếu tố mấu chốt.
Anh không thể dễ dàng tin tưởng bất cứ kẻ nào, nhưng vẫn cần tín nhiệm một ít người.
Nếu cứ mãi hoài nghi người xung quanh, trò chơi này không thể chơi nổi.
Đừng vì chuyện này mà có khúc mắc với em.
Em hy vọng lần sau vào thời điểm khó khăn, anh sẽ chọn tin tưởng em."
Từ góc độ Đoạn Dịch nhìn qua, vừa vặn có thể quan sát đôi mắt Minh Thiên ở khoảng cách gần.
Nốt ruồi nổi bật ở đuôi mắt trái, hàng mi dày đổ bóng thật sâu, xinh đẹp đến mức hoa lệ.
Trong chớp mắt, đáy lòng Đoạn Dịch chợt nảy sinh một cảm giác rất kỳ quái.
Buổi sáng cái ngày lần đầu tiên anh vào trò chơi, lòng anh cũng có cảm giác kỳ quái y chang.
Anh vừa tỉnh dậy trong khách sạn, mở cửa liền thấy Minh Thiên đứng ngoài hành lang, cùng đôi mắt lộ ra chút lành lạnh của hắn.
Đoạn Dịch phát hiện, bắt đầu từ khoảng khắc đó, Minh Thiên mang lại cho anh một cảm giác khác lạ.
Từ trước tới nay trong việc công tác, Minh Thiên hoặc Lâm Nhạc Xuyên là một thiếu niên cao lãnh, có chút ngây ngô, pha tí phản nghịch, đôi khi tuổi trẻ khí thịnh còn chống đối anh.
Nhưng ở trong trò chơi, hắn bỗng trở nên thành thục hơn hẳn, thậm chí còn thân thiết với anh.
Quan hệ giữa hai người vốn không tốt cũng chẳng kém, nói chung gần như chỉ giao tiếp trong công việc.
Cứ cho là nãy giờ Minh Thiên giải thích mấy cái đó có vài phần là thật đi, nhưng dựa vào tính cách trước kia của hắn, vì sao hắn lại nguyện ý nói nhiều như thế với anh?
Từ khi nào hắn bắt đầu coi trọng mình đến vậy?
Lẳng lặng nhìn hắn một lát, Đoạn Dịch hỏi: "Trước khi bảo tôi tin cậu, cậu phải nói cho tôi biết, cậu giấu diếm manh mối nhằm mục đích gì?"
"Sau khi Người sói chắc chắn thất bại, cậu đưa tờ giấy viết bài đồng dao cho Trâu Bình, nếu không phải vì mượn đao giết người, cũng không phải vì vượt ải, mục đích cậu muốn đạt được là gì?".