Sau giờ trưa.
Đoạn Dịch và Minh Thiên ở trong phòng số 1-7.
Về vụ Thi Hồ và Thái Sơn Phủ Quân, hai người cùng Dư Khâm, Minh Nguyệt thảo luận gần hết buổi sáng.
Hiện tại hai người kia đã lần lượt rời đi, Đoạn Dịch và Minh Thiên mới ăn xong cơm trưa, lúc này đang ngồi bên bàn trà nhỏ uống cà phê.
Đoạn Dịch nghiêng đầu nhìn biển rộng ngoài cửa sổ.
Ánh mặt trời đầu hạ sáng rọi, chiếu mặt biển xanh đến loá mắt.
Cảnh sắc hợp lòng người như thế, Đoạn Dịch lại không nhẹ lòng nổi.
Sau một lúc lâu, anh mở miệng: "Tôi cứ cảm thấy kỳ kỳ."
"Đúng là kỳ." Minh Thiên ngồi đối diện mở miệng phụ họa, bổ sung một câu, "Minh Nguyệt kỳ lạ."
Hồi sáng thảo luận, Minh Nguyệt có nhắc qua, hắn ta đã cài cơ chế che chắn lên đoàn tàu phó bản, dù bọn họ nói cái gì đều sẽ không bị người Bạch Phượng theo dõi được.
Bởi vậy lúc này Đoạn Dịch có thể trực tiếp đọc tên Đổng Tuyên.
Anh nói với Minh Thiên: "Từ đủ loại hành vi, đúng là Minh Nguyệt ở trong tối đối nghịch cùng Thái Sơn Phủ Quân.
Chẳng qua..."
Minh Thiên tiếp lời anh: "Chẳng qua, điều này không có nghĩa anh ta đứng ở phe Tống đế vương."
Đoạn Dịch nhướng lông mày: "Xem ra chúng ta có cái nhìn giống nhau."
Minh Thiên nói: "Vâng.
Minh Nguyệt loại người này...!Sẽ không không duyên cớ làm chuyện tốt.
Anh ta và Tống đế vương vốn có ân oán, cho nên những việc anh ta làm không đến mức thật lòng giúp Tống đế vương đối phó Thái Sơn Phủ Quân.
Đương nhiên càng không thể là xuất phát từ góc độ đại cục, làm việc thiện, tránh cho Thái Sơn Phủ Quân nhiễu loạn trật tự thiên địa gì đó."
Suy nghĩ một hồi lâu, Đoạn Dịch nói: "Giả thiết phó bản này là đoàn tàu chở linh hồn có chấp niệm, sau khi người chơi tiêu trừ chấp niệm, đoàn tàu sẽ trả linh hồn trở về.
Theo lý mà nói đoàn tàu này không có trạm cuối.
Nhưng Minh Nguyệt nói chúng ta sẽ đến trạm cuối tìm kiếm Thi Hồ.
Đây là điểm đáng ngờ thứ nhất."
"Điểm đáng ngờ thứ hai, về Thái Sơn Phủ Quân hấp thu tinh thần lực làm cái gì, Thi Hồ giấu cái gì trong trò chơi, Minh Nguyệt chỉ nói mình chưa biết, nói chúng ta có thể cùng điều tra.
Nhưng tôi không tin anh ta không biết gì."
"Từ lời Tống đế vương, tình nghĩa giữa Thi Hồ và Thái Sơn Phủ Quân thâm sâu đến mức vượt quá tưởng tượng.
Dưới tình huống này, Thái Sơn Phủ Quân dám giao trò chơi Thi Hồ để lại cho Minh Nguyệt quản lý, chứng tỏ Thái Sơn Phủ Quân tin tưởng Minh Nguyệt trên mức bình thường.
Suy ra rất có khả năng, Minh Nguyệt biết nhiều nội tình hơn hẳn so với những gì anh ta nói."
Nghe đến đó, Minh Thiên hơi nghiêng đầu nói: "Điểm đáng ngờ này thật ra không khó nghĩ.
Bởi vậy việc chúng ta hoài nghi anh ta, thử anh ta, có thể đã sớm bị anh ta đoán ra rồi."
Đoạn Dịch hiểu ý Minh Thiên.
"Ừ, tôi hiểu.
Anh ta cần tinh thần lực à...!Nếu chúng ta không nghi ngờ, không đối đầu với anh ta, thế thì lừa tinh thần lực hệ thống với Thái Sơn Phủ Quân như thế nào?"
Không biết nghĩ đến điều gì, Đoạn Dịch nói xong thì bật cười.
Anh nhìn Minh Thiên, không khỏi cảm thán một câu: "Từng bước đi một, tất cả quyết định quan trọng của chúng ta, đều nằm trong kế hoạch Minh Nguyệt.
Nhưng chúng ta không thể không làm, bao gồm bước cuối cùng này.
Chỉ là Minh Nguyệt tạm thời nắm giữ phần lớn mấu chốt của trò chơi này, chúng ta phải đi đến cuối cùng, cùng nhau nghĩ cách vạch trần âm mưu Thái Sơn Phủ Quân mới có thể bàn tiếp.
Tóm lại...!Anh trai em giỏi lợi dụng người ghê."
Minh Thiên nghe lời này, nhấc bình thủy tinh rót cà phê thay Đoạn Dịch, nhấc mí mắt liếc anh một cái.
"Lợi dụng lẫn nhau mà thôi.
Minh Nguyệt làm chuyện này, không vì Tống đế vương, không vì Thái Sơn Phủ Quân, chỉ vì chính anh ta.
Anh ta lợi dụng chúng ta không tồi, nhưng cũng coi như chúng ta lợi dụng anh ta.
Chúng ta lợi dụng anh ta để về nhà."
"Anh ta từng bắt cóc em, đương nhiên tôi không có ấn tượng tốt.
Cơ mà..." Đoạn Dịch duỗi tay hất cọng tóc trước trán Minh Thiên, "Tính toán rạch ròi với anh trai mình như vậy thật à?"
Minh Thiên trả lời trực tiếp: "Trên thế giới này, người thân của em chỉ có anh Tiểu Dịch.
Lúc trước anh ta giúp em quay lại quá khứ tìm anh, đã lợi dụng tâm tư em triệt để.
Nhưng em cam nguyện nhập cục."
Lời Minh Thiên làm lòng Đoạn Dịch vừa chua vừa ngọt.
Ngọt ngào đương nhiên là vì Minh Thiên thể hiện tình yêu không giữ lại chút nào.
Chua xót vì một mình Minh Thiên phải vượt qua nhiều phó bản tàn khốc, cố gắng tìm được anh, lại quên mất bản thân cũng ở trong trò chơi.
Minh Nguyệt bàng quan mặc Minh Thiên đau khổ giãy giụa trong trò chơi, tính ra chả có tí tình cảm anh em ruột gì.
Đắp thêm một lớp phòng bị Minh Nguyệt trong lòng, Đoạn Dịch đồng thời thuận tay xoa tóc Minh Thiên, nói: "Lợi dụng lẫn nhau, đổi cách nói khác, cũng là hợp tác cộng thắng.
Chúng ta không bàn cảm tình với anh ta, nhưng trước mắt không thể không hợp tác cùng nhau.
Để xem về sau thế nào, nói chung chúng ta cần vừa đề phòng Minh Nguyệt vừa tiếp tục phối hợp với anh ta."
Uống mấy ngụm cà phê, cùng Minh Thiên thương lượng thêm chốc lát, Đoạn Dịch ngáp một cái, cởi áo khoác bay thẳng lên giường nằm nghiêng.
"Trước khi đối phó nhiệm vụ tiếp theo, chúng ta nghỉ ngơi cái đã.
Ngủ một lát nhé?"
Cởi áo khoác nhân viên, tháo đôi bao tay trắng, Đoạn Dịch nằm trên giường, áo thun màu trắng bị xốc lên một chút, lộ ra vòng eo thon.
Ánh mặt trời ngoài cửa sổ vừa lúc chiếu vào, soi sáng eo Đoạn Dịch đến trắng sáng và cả sườn mặt anh, mỗi cọng lông mi hóa thành màu vàng kim.
Đoạn Dịch nhắm mắt gối hai tay sau đầu, không biết ánh mắt Minh Thiên vọng lại đây.
Đợi một hồi lâu không nghe Minh Thiên trả lời, Đoạn Dịch mở mắt ra, xoay người nhìn về phía hắn.
"Hửm, Tiểu Thiên? Tới nằm một lát?"
Đoạn Dịch không chờ được Minh Thiên trả lời, anh chờ được một bàn tay đặt lên hông.
Lòng bàn tay ấm áp chui vào lớp áo, trườn dọc theo xương sống dịch từng chút từng chút lên trên.
Ngay sau đó bờ môi rơi xuống.
Đầu lưỡi tinh chuẩn xâm nhập.
Nụ hôn dần trở nên ẩm ướt dồn dập.
Ánh mặt trời sau giờ trưa cực nóng, cơ thể tuổi trẻ tràn trề năng lượng, mỗi một đốt ngón tay từng cái hôn đều khắc sâu tình yêu và không muốn xa rời vào cốt tủy.
Đoạn Dịch trong tiếng thở dốc và mồ hôi dần trở nên ý loạ,n tình mê.
Ngoài cửa sổ mơ hồ truyền đến thanh âm sóng biển, đoàn tàu tiếp tục đi lên phía trước, điểm cuối và nguy hiểm không biết ngược lại tạo thành sự kíc,h thích.
Giống như tương lai không thể khống chế không thể biết, bọn họ càng muốn nắm lấy nó.
Vành tai bị cắn mạnh.
Đoạn Dịch nghe thấy Minh Thiên hỏi bên tai: "Anh Tiểu Dịch, cho em?"
Nghe vậy, hồi ức nào đó không tính là đẹp làm Đoạn Dịch tạm thời tỉnh táo lại.
Trời xanh cao, rừng hồ dương, sông nhỏ trong suốt thấy đáy...!Chắc chắn là do phong cảnh hôm ấy quá đẹp khiến anh mụ đầu, gật đầu trong tiếng năn nỉ của Minh Thiên.
Lần này thì sao?
Đoạn Dịch mở mắt, túm lấy cổ áo Minh Thiên, xoay người đè hắn dưới thân.
Thoáng nhìn hầu kết Minh Thiên di chuyển lên xuống, Đoạn Dịch cười.
Anh mở miệng, giọng trầm khàn không lưu tình chút nào vui đùa: "Cho em cái gì? Lần trước đáp ứng em, chính em không biết nắm cơ hội, lần này đến phiên tôi."
Nghe thế, biểu cảm Minh Thiên không có gì biến hóa.
Hắn chỉ một lần nữa nâng tay, hơi có chút khó nhịn chạm eo Đoạn Dịch, lòng bàn tay không ngừng vuố.t ve.
Hầu kết khẽ nhúc nhích, hắn dùng giọng cực trầm hỏi: "Anh Tiểu Dịch chê em?"
"Không phải tại em làm không ra gì hả." Đoạn Dịch duỗi tay bóp tay Minh Thiên, gỡ ra, "Cho nên lần này đến lượt tôi."
Đoạn Dịch phát hiện hô hấp Minh Thiên dần dần bình ổn.
Bầu không khí mập mờ cực nóng bỗng nhiên lạnh xuống.
Tự dưng Đoạn Dịch ý thức được có gì đó không thích hợp.
Anh ngừng động tác tay, nhìn vào mắt Minh Thiên.
Cảm xúc bốc lửa trong mắt biến mất, cặp mắt xinh đẹp lại trở về sương mù mây khói.
"Làm sao vậy Tiểu Thiên?" Đoạn Dịch nắm lấy tay hắn, kéo hắn ngồi dậy.
Minh Thiên lại ngước mắt lẳng lặng nhìn anh không nói lời nào.
"Không phải chứ, Tiểu Thiên?" Đoạn Dịch bóp mũi hắn, "Có chuyện gì thì nói với tôi.
Sao bỗng nhiên...!Bỗng nhiên thế này?"
Minh Thiên rũ mí mắt, môi hơi mím, nói: "Cũng không có gì.
Thật ra không có gì.
Em không nên không vui."
Đoạn Dịch:???
"Đừng, cục cưng à..." Đoạn Dịch dùng giọng dịu dàng chưa bao giờ có, hỏi, "Rốt cuộc em sao vậy?"
Qua một hồi lâu, Minh Thiên mới giương mắt một lần nữa nhìn Đoạn Dịch, nghiêm túc hỏi: "Em sẽ không, làm...!Chẳng lẽ anh sẽ?"
Đoạn Dịch: "...? Hả, cái đó..."
Minh Thiên: "Anh Tiểu Dịch, trước kia không phải anh chưa từng có bạn gái?"
Đoạn Dịch: "Không có!"
Minh Thiên: "Vậy bạn trai..."
Đoạn Dịch lập tức ngắt lời hắn: "Không, đều không có! Uầy Tiểu Thiên, có phải em hiểu lầm gì không..."
Không đợi Đoạn Dịch nói xong, Minh Thiên nói ngay: "Thật ra cũng bình thường.
Anh lớn hơn em 6 tuổi...!Em không nên so đo quá khứ của anh.
Chỉ là em hơi lên cảm xúc...!Anh Tiểu Dịch, em thật sự không có sao.
Anh để em điều chỉnh một chút là được."
"Không! Aizz, tôi không có, tôi không phải..." thấy Minh Thiên tỏ vẻ tổn thương, Đoạn Dịch cuối cùng cũng phản ứng lại, bác bỏ hắn, "Em điều chỉnh cái gì? Không có chuyện đó! Hiểu lầm rồi!"
"Vậy anh..." Minh Thiên tròn mắt nhìn anh, sau một lúc lâu nói ra một câu, "Vậy anh cũng không..."
Trầm mặc suốt ba phút, Đoạn Dịch đỡ trán, không thể không thừa nhận một sự thật anh và Minh Thiên đều biết rõ trong lòng.
"Ừ...!Đúng, tôi cũng sẽ không.
Tôi không có kinh nghiệm, nhưng em nhìn đi, tôi lớn hơn em nhiều tuổi, hiểu nhiều hơn em một chút..."
Đoạn Dịch còn chưa nói xong thì bị Minh Thiên chen ngang: "Sau khi kết thúc phó bản tường xương khô, em đăng xuất trò chơi, đã tra cứu kiến thức kỹ càng."
Đoạn Dịch: "..."
Ánh mắt Minh Thiên nhìn anh hơi hơi tỏa sáng: "Hiện tại khẳng định em biết nhiều hơn anh.
Để em làm thử nhé?"
Đoạn Dịch: "............"
Đoạn Dịch im re, sau đó thấy tia nắng sáng rọi trong cặp mắt xinh đẹp của Minh Thiên chậm rãi ảm đạm.
"Em biết rồi.
Nếu Anh Tiểu Dịch nhất định muốn...!Em..." Minh Thiên lại rũ mắt, môi mím chặt, cuối cùng hé môi, than nhẹ ra một hơi.
Cái thở dài này chọt thẳng vô lòng Đoạn Dịch.
Không biết sao trong lòng Đoạn Dịch toát ra chua xót.
Từ khi thấy Minh Thiên chết trước mắt mình, từ khi hiểu rõ trái tim mình, Đoạn Dịch đã thề rằng, anh không chỉ sẽ mang Tiểu Thiên về nhà, còn muốn không để hắn phải thất vọng nữa.
Từ bé đến lớn, Minh Thiên đã chịu quá nhiều bất hạnh.
Đoạn Dịch hy vọng thế giới của hắn từ đây không còn khói mù, chỉ để lại ánh mặt trời.
Dưới tình huống này...!Sao anh nỡ bỏ qua Tiểu Thiên thở dài?
"Em..."
Đoạn Dịch tự sa ngã giơ tay cào tóc mình, xoay người nằm ngửa, cánh tay nâng rồi lại hạ xuống, Thôi...!Vậy em, em thử đi.
Thử lại đi."
·
Thời điểm Đoạn Dịch tỉnh lại, mặt biển đã xuất hiện hoàng hôn.
Anh mơ màng mở hai mắt, lập tức thấy Minh Thiên gần trong gang tấc.
"Anh Tiểu Dịch..." Minh Thiên vươn tay về phía anh, tựa hồ muốn hỏi.
Đoạn Dịch tự dưng nổi cơn ngượng nghịu, nhảy phắt xuống giường.
"Tôi...!Tôi đi tắm."
Nói xong câu đó, Đoạn Dịch lập tức chạy vào phòng tắm.
Anh bước chân hơi dài, thình lình tác động vết thương ở vị trí kín, anh không khỏi "Shhh" một tiếng.
Minh Thiên lập tức đi tới ôm lấy anh.
"Em bế anh đi..."
"Đi đi đi! Không cần em!" Đoạn Dịch đẩy tay Minh Thiên, cắn răng tiếp tục bước vào phòng tắm, sau đó sập cửa.
Lẳng lặng đứng trong phòng tắm tối om một lát.
"Tạch" tiếng mở đèn, Đoạn Dịch nhìn thấy mặt mình trong gương...!Hai há và vành tai đỏ đến kỳ cục.
Trong đầu không thể ngăn chặn các hình ảnh mặt đỏ tim đập vừa xảy ra không lâu, hơn nữa còn có hình ảnh gây sốc.
Trái tim anh đập bình bịch, tốc độ máu toàn thân chảy vèo vèo.
Mở vòi nước rửa mặt bằng nước lạnh gần mười phút, Đoạn Dịch mới miễn cưỡng bình tĩnh lại.
Lúc này anh rất muốn rít điếu thuốc, nhưng cố nhịn xuống.
Dùng sức vuốt tóc ướt trên trán, Đoạn Dịch nhớ lại đại khái chuyện vừa trải qua, cứ cảm thấy mình lại bị mụ đầu, bị cặp mắt xinh đẹp và biểu cảm tủi thân của Minh Thiên lừa.
Thế quái nào trước đó hắn hiểu hiện như em bé tự kỷ thiếu tình thương.
Thề là...!Suốt buổi trưa, thề là rất quá mức!
Mình sợ làm em ấy bị thương.
Em ấy vốn biết mình cũng không có kinh nghiệm.
Em ấy cố ý nói như vậy...
Sau khi muộn màng ngộ ra, Đoạn Dịch nhíu mày lâm vào trầm tư.
Nhưng chả trầm tư ra kết quả.
Dù sao thì...!Dù anh bị lừa, anh cũng đâu thể làm gì Tiểu Thiên?
Lại tự sa ngã cào đầu, Đoạn Dịch quyết định đi tắm rửa rồi tính tiếp.
Vào lúc này, Đoạn Dịch chợt phát hiện cảnh tượng ngoài cửa sổ có biến hóa.
Đi tới bên cửa sổ, anh thấy đoàn tàu đang chạy xuống biển.
Cam, tím, hồng, màu sắc chiều tà phô trên mặt biển, hoàng hôn mỹ lệ.
Nhưng hiện tại tất cả màu sắc dần cách xa Đoạn Dịch...!Bởi vì đoàn tàu đã chìm vào biển.
Ánh mặt trời xuyên thấu vào nước biển càng ngày càng thưa thớt.
Không bao lâu sau, xung quanh đoàn tàu lâm vào bóng tối.
...!Nó định đến nơi nào dưới biển sâu?.