Minh Thiên nghiêng đầu, nhàn nhạt liếc người phụ nữ: “Tôi và các người hình như không cần gặp mặt.”
Tạm dừng trong chốc lát, người phụ nữ mở miệng giải thích: “Năm đó vì chuyện anh con, bố con cảm thấy mẹ giáo dục con cái không tốt mới đưa con ra nước ngoài.
Mẹ vẫn luôn muốn đưa con về, chẳng qua chậm trễ vì việc nghiên cứu.”
Minh Thiên không nói nhiều, quẹt thẻ mở cửa muốn đi.
Người phụ nữ lập tức nói: “Được.
Việc nhà là việc vặt, con không muốn trò chuyện cùng chúng ta, vậy bàn công việc đi.
Con tính khi nào từ cái gì nhỉ… khoa học kỹ thuật Đỉnh Dịch trở về? Lúc trước con yêu cầu rót vốn bên đó, bố con đồng ý.
Hiện tại đã đến lúc hoàn lại.
Con muốn bỏ quan hệ chúng ta qua một bên, không nói chuyện máu mủ, được, vậy việc công xử theo phép công.”
“Được.
Bàn công việc.” Minh Thiên dừng chân quay đầu lại, nhìn về phía bà ta, “Thứ hai tuần sau tôi rảnh.
Địa điểm bà chọn.”
Nói xong, Minh Thiên rời đi không quay đầu lại.
Người phụ nữ nhìn chằm chằm bóng lưng hắn, mày nhăn càng chặt.
Người dẫn vào cửa là nhân viên tập đoàn Dương Dạ.
Hình như vừa nghe được drama, cô gái nhỏ hơi xấu hổ.
Cô thấy người phụ nữ trước mặt vô cùng xinh đẹp, bảo dưỡng nhan sắc kỹ càng.
Nhưng trong chớp mắt ấy bà như già đi hẳn, lộ ra sự mỏi mệt.
Tuy nhiên nó lướt qua rất mau, người phụ nữ mau chóng khôi phục thần sắc như thường, gật đầu với cô gái nhỏ.
“Phiền cô dẫn đường.”
Người phụ nữ là mẹ thân sinh của Minh Nguyệt và Minh Thiên, tên là Lý Như.
Minh Thiên biết vì sao bà tới đây.
Bà đang quản lý nghiên cứu phát minh AI trí năng online tại nhà, hiện giờ là thời kỳ mở rộng mạnh mẽ.
Tập đoàn Dương thị khởi nghiệp từ bất động sản, về sau có không ít khách sạn, lại phát triển thêm kinh doanh điện tử, con đường tiêu thụ trên dưới đều mạnh.
Lý Như tới Dương thị để bàn chuyện hợp tác.
Thứ nhất, Dương thị có thể mua sản phẩm trí năng của họ cho nhà mình dùng, tập đoàn khách sạn, phòng kinh doanh, khách sạn chung cư, đều có thể sử dụng sản phẩm công nghệ cao tại nhà; thứ hai, Dương thị có thể cung cấp cho Lý Như con đường tiêu thụ, cung cấp số lượng lớn người tiêu dùng.
Lý Như là nhân viên nghiên cứu phát minh, rất ít khi tham dự đàm phán thương vụ.
Hiện tại bà tự mình tới, có thể thấy bà xem trọng chuyện này đến mức nào.
Nhưng vì sao?
Minh Thiên lái xe về khoa học kỹ thuật Đỉnh Dịch, đầu tiên mở các báo cáo tài chính các công ty trong tay cha mẹ mình, sau đó trực tiếp xâm nhập hệ thống lấy phần báo cáo chi kỹ.
Sau một lúc lâu đọc kỹ, hắn nhìn ra chút manh mối.
Cuối cùng kéo công thức tính toán dòng tiền tự do, trong lòng đã có tính toán, liền đóng máy tính.
Minh Thiên tạm vứt chuyện này qua một bên.
Hiện tại việc hắn muốn biết là rốt cuộc Đoạn Dịch đang gạt mình cái gì.
Dựa theo tính cách Đoạn Dịch, từ trước đến nay có chuyện anh đều nói thẳng, không phải kiểu người thích giấu diếm.
Ở trong trò chơi khó khăn nguy hiểm, anh chưa từng lừa gạt hắn.
Hiện tại anh lại như vậy, chỉ có thể là bởi nguyên nhân bên ngoài, buộc anh không thể không làm như vậy.
Suy ra tình hình thực tế hẳn là… không phải anh đang tự gánh vác việc khó xử, hoặc cố ý giấu giếm hắn, chỉ là xuất phát từ nguyên nhân nào đó, buộc phải tránh gặp mặt hắn.
Mặt khác, huân hương mà nhân viên cơm hộp nhắc tới là loại gì?
Dù là Đoạn Dịch hay Cố Lương đều không thích sử dụng huân hương.
Việc bọn họ sử dụng huân hương cũng do nguyên nhân bên ngoài.
Bọn họ cần phải dùng.
Nghĩ đến đây, Minh Thiên nhắn tin xác nhận bên Đoạn Dịch.
Đoạn Dịch lại ra cửa.
Vì thế hắn quyết định tới nhà Đoạn Dịch một chuyến.
Một lát sau, Minh Thiên lái xe tới nhà Đoạn Dịch.
Lúc hắn vào tiểu khu bị bảo an chặn cửa.
Bảo an nói là quản lý bất động sản tiểu khu vừa update hệ thống mới, dùng mã QR để quản lý khách thăm.
Khách thăm cần đăng ký quan hệ với chủ hộ, sau khi được xét duyệt mới có thể tự do ra vào.
Minh Thiên quét mã QR, màn hình nhảy ra một bảng điền thông tin.
Trong đó có một dòng: quan hệ với chủ hộ.
Trong số các lựa chọn “Người nhà”, “Bạn bè”, “Chuyển phát nhanh, cơm hộp”, Minh Thiên dứt đoán chọn “Người nhà”.
Sau 10 phút ở ngoài cổng tiểu khu, Minh Thiên đi vào nhà Đoạn Dịch.
Trong nhà không có mùi, Minh Thiên đi dạo quanh nhà một lượt, phát hiện tất cả cửa sổ đều được mở.
Xem ra Đoạn Dịch và Cố Lương cố ý xua tan mùi hương trong không khí, không muốn người khác phát hiện.
Minh Thiên lục soát một phen.
Trong thùng rác phân loại cũng không thấy bất kỳ thứ gì liên quan đến huân hương, bao gồm nhưng không giới hạn trong giấy giới thiệu, giấy đóng gói, vân vân.
Rõ ràng đã dùng huân hương, nhưng trong nhà lại không có mùi và dấu vết huân hương, trái lại càng chứng tỏ sự bất ổn.
Bọn họ xóa bỏ dấu vết huân hương tồn tại vì không muốn Minh Thiên phát hiện.
Tác dụng của huân hương gồm có đuổi muỗi, khử mùi, ngủ ngon.
Minh Thiên cho rằng có thể tạm thời loại trừ hai khả năng trước, như vậy chỉ còn một tác dụng: ngủ ngon.
Từ đó, hắn có thể phác họa sơ bộ tình hình đêm qua trong đầu.
Đoạn Dịch nằm trên ghế mây, dưới tác dụng huân hương chìm vào giấc ngủ.
Vậy Cố Lương đang làm gì?
Nếu Đoạn Dịch chỉ đơn thuần mất ngủ, Cố Lương mua giúp huân hương là được, không cần tới tận nơi.
Hơn nữa nếu muốn ngủ thì nên vào phòng ngủ, chứ không phải nằm ghế mây ở phòng khách.
Tự hỏi tiếp theo hướng này, hắn đoán Cố Lương đang giúp anh thôi miên.
Hiện tại Minh Thiên đã biết thân phận Cố Lương và Dương Dạ ở địa ngục, cũng biết trong ba năm Cố Lương ở địa ngục học được nhiều kỹ năng đặc biệt.
Có lẽ Cố Lương đã học được cách thôi miên và trị liệu tâm lý trong khoảng thời gian đó.
Suy ra nơi ban ngày bọn họ đi… Rất có thể là phòng tư vấn tâm lý.
Tâm lý anh Tiểu Dịch xảy ra vấn đề?
Anh ấy cố ý lảng tránh mình… Vì bác sỹ yêu cầu?
Minh Thiên cảm thấy mình đoán gần đúng, còn lại phải đợi bên Dương Dạ xác minh.
Đêm nay, Dương Dạ không chở Cố Lương, để anh họ tự lái xe đến nhà Đoạn Dịch.
Anh ta đã tìm thư ký Lý Hiểu Ngọc hỏi lịch trình của Cố Lương, phát hiện Cố Lương đã lùi tất cả lịch sáng mai.
Như vậy rất có khả năng, sáng mai Cố Lương sẽ cùng Đoạn Dịch xuất phát từ nhà Đoạn Dịch, bí mật đi đến chỗ nào đó.
Minh Thiên gặp mặt Dương Dạ, nói suy đoán của mình cho Dương Dạ nghe.
Đang lúc nói dở, Minh Thiên thấy di động Dương Dạ rung lên, là Cố Lương gọi điện qua WeChat.
Giọng Cố Lương truyền đến từ di động: “Mấy hôm nay hai bọn em khác thường, không thể nào anh không để ý.
Chỉ là trước đó anh không đả động đến.
Nhưng hôm nay tự dưng anh bảo em tự lái xe, chắc chắc là anh bắt đầu động tay.
Trước khi xuất phát, em có mượn thiết bị kiểm tra.
Quả nhiên, em vừa phát hiện máy theo dõi gắn sau cốp xe.”
Cố Lương không hổ là Cố Lương, năng lực phản điều tra quá mạnh.
Dương Dạ há miệng thở dốc, còn chưa nói lời nào, Cố Lương nói tiếp: “Qua hai ngày nữa em sẽ nói nguyên nhân cho anh biết.
Anh đừng lo.
Cũng không phải em cố ý gạt anh.
Cúp đây.
Anh ngủ sớm nhé.”
Treo điện thoại, Dương Dạ quay đầu lại thấy Minh Thiên chậm rãi lắc đầu.
Để cứu vãn hình tượng của mình, Dương Dạ lập tức nói: “Khỏi cần thiết bị theo dõi, kết hợp suy đoán của cậu, tôi biết bọn họ đi đâu.
Đối diện chỗ đó có một quán cà phê.
Sáng mai 6 giờ, chúng ta tập hợp tại quán cà phê, ôm cây đợi thỏ.
Lát nữa tôi gửi địa chỉ.
Đúng rồi, nhớ cải trang một chút.”
Hôm sau, Dương Dạ tới quán cà phê từ sáng sớm.
Anh ta vốn có mái tóc ngắn gọn, lúc này đội tóc xoăn giả màu nâu, cộng thêm một cái kính râm bản to, phong cách rất là rock and roll.
Vào quán cà phê, anh ta để mắt đến một cô gái dáng cao đang ngồi vị trí bên cửa sổ.
Mái tóc dài màu vàng kim, tròng mắt xanh thẳm như biển sâu, mặc một chiếc váy công sở màu đen liền thân, khuôn mặt lãnh đạm, môi hơi mím, khí tràng mạnh mẽ.
Dương Dạ ngó quanh tìm chỗ ngồi, lơ đãng nhìn thoáng qua, rồi mau chóng dời tầm mắt.
Nhưng anh ta lập tức phản ứng lại, gỡ kính râm bước nhanh tới trước mặt người nọ.
“Á đù, Tiểu Minh cậu đầu tư dữ vậy.”
Minh Thiên ngước mắt nhàn nhạt liếc Dương Dạ một cái, không tán đồng mà lắc đầu: “Anh cải trang quá qua loa, dễ bị lộ.”
“Trốn ở chỗ này canh chừng thôi.
Tôi giả dạng tương đối bình thường.
Cách hai con đường là phố quán bar, quán cà phê rock and roll có rất nhiều.
Tôi như này không dễ bị người khác chú ý.” Dương Dạ nhướng lông mày, ngồi xuống, “Như cậu mới dễ bị lộ.
Con gái cao 1m9 hiếm lắm đấy.”
“Nghiêm túc đi…” Minh Thiên đeo kính râm, cách cửa sổ nhìn về phía tòa nhà bên kia đường, “Vì sao anh cho rằng họ sẽ đến sở cố vấn tâm lý.”
“Bởi vì nguyên nhân Lương Lương tránh mặt tôi chỉ có một: Đi tìm bác sĩ tâm lý, là một người từng theo đuổi em ấy.
Đương nhiên, chuyện này sau đó đã được chứng minh chỉ là hiểu lầm.” Dương Dạ nhún vai, ho nhẹ một tiếng, “Bác sĩ tâm lý đó từng đến địa ngục, hơn nữa có thân phận đặc biệt.
Lúc trở lại hiện thực thấy anh ta gặp riêng Lạnh Lạnh, tôi phản ứng hơi thái quá, cho nên…”
“Tôi hiểu.
Anh họ sợ anh ghen lung tung gây chuyện, ảnh hưởng anh Tiểu Dịch trị liệu, nên tạm thời không nói cho anh biết.” Minh Thiên nhìn Dương Dạ, không tán đồng mà gật đầu một cái, “Vẫn là anh họ đáng tin hơn anh.”
Dương Dạ: “…………”
“Bác sĩ tên là Tuân Phong.
Tóm lại, nếu Tiểu Dịch muốn trị liệu tâm lý, tìm Tuân Phong là tốt nhất.
Vấn đề của cậu ấy liên quan đến trải nghiệm trong trò chơi.
Nhưng chúng tôi lại không thể tiết lộ bí mật thế giới địa ngục, không thể tìm bác sĩ tâm lý khác, chỉ có thể tìm Tuân Phong.”
Nói đến đây, Dương Dạ nhìn về phía Minh Thiên, quyết định hòa một ván: “Xì, nói chớ bộ dạng này của cậu mà bị Tiểu Dịch thấy…”
Minh Thiên nhấp một ngụm cà phê, híp mắt nhìn về phía Dương Dạ, ý vị thâm trường nói ra một câu: “Trừ khi anh bán đứng tôi.”
Dương Dạ nghĩ thầm: Không đến mức bán đứng… Nhưng tôi phải lưu lại nhược điểm của cậu mới được..