Translator: harn812
Sáng sớm, Chăn Tinh tỉnh lại từ trong nhịp tim đập dồn dập cùng tiếng hít thở nặng nề, mơ mơ màng màng giơ góc chăn dụi dụi mắt, đột nhiên nhớ ra mình bây giờ là chăn nên không có mắt.
Cậu chầm chậm vươn vai, Lương Tiêu ở trong chăn đột nhiên hừ một tiếng, cậu tưởng Lương Tiêu tỉnh, vội vàng nằm sấp xuống lại giả chết, mãi một lúc sau anh chàng kia không còn động tĩnh gì.
Cậu mới ngẩng đẩu liếc nhìn xem thử, phát hiện lông mày Lương Tiêu nhíu chặt lại, hai má đỏ bừng, hô hấp dồn dập, mới ý thức được hình như anh không thoải mái.
Cậu thấy hình nhưng Lương Tiêu bị sốt rồi, nhưng chăn thì không có cách nào cảm nhận độ ấm cả.
Lương Tiêu khó chịu kho hụ hụ hai tiếng, nhưng không tỉnh lại.
Một người cao to mét chín, yếu ớt nằm trên giường, nom có chút đáng thương.
Làm sao đây, bệnh tình của anh ta nặng thêm rồi....
Chăn Tinh nhìn thuốc ở tủ đầu giường, hít sâu một hơi, đánh bạo dùng góc chăn vỗ vỗ lên hai má anh.
Lương Tiêu quay mặt đi, lông mày nhíu chặt hơn, nhấp môi tựa như đang nói gì đó, nhưng vẫn như cũ không mở mắt ra.
Chăn Tinh tiến sát lại, nghe anh thều thào nói muốn uống nước, cậu lo lắng dùng góc chăn kẹp chặt lấy hai bên má anh lắc trái lắc phải.
Anh ta không chịu tỉnh, không phải là bị sốt đến ngốc luôn rồi chứ?
Lương Tiêu lại ho một tiếng, môi khô đến mức sắp nứt ra, Chăn Tinh có chút nóng nảy, "Anh mau tỉnh lại đi chứ, tỉnh lại mới uống nước được..."
Trong phòng ngủ yên tĩnh, đột nhiên vang lên giọng nói của một cậu trai, khiến cậu bị dọa một phen, sao lại....
Lúc trước cậu có từng thử, mà vẫn không thể phát ra âm gì.
Nhưng bây giờ cũng chứng minh được cậu đúng là nam.
Bây giờ đâu phải là lúc nghĩ chuyện này, cậu nhìn người đàn ông nằm trên giường không biết trời đất gì, cắn răng quyết định không thể để mặc anh ta như vậy được.
Chăn Tinh khều điện thoại ở đầu giường tới, cậu lôi tay Lương Tiêu từ trong chăn ra, dùng góc chăn quấn lấy cổ tay anh, run rẩy dùng ngón tay của anh chạm lên màn hình cảm ứng, quả nhiên là mở khóa vân tay thành công, rồi cẩn thận mở danh bạ lên, cuộc gọi gần nhất trong nhật ký là vào tối hôm qua, tới từ một người tên Thư ký Lâm.
Chính là người đàn ông tối qua gọi Lương Tiêu là sếp, còn đặt cơm cho anh nữa nhỉ.
Hóa ra là thư ký của Lương Tiêu, gọi cho anh ta chắc là được.
Chăn Tinh di chuyển tay Lương Tiêu, nhấn vào số điện thoại của thư ký Lâm, nhấn nút quay số, tiếng nhạc chờ vang lên hai tiếng đã kết nối được, "Alo, sếp à, có chuyện gì cần giao sao? Hôm nay có cần tôi đem đồ ăn sáng với văn kiện sang biệt thự không?"
Cậu do dự nửa buổi, vẫn không dám phát ra âm thanh gì, cậu sợ mình bị bại lộ, càng sợ sau khi Lương Tiêu biết sẽ xem cậu là một con yêu quái mà đuổi cậu ra ngoài, cậu không có ký ức lúc trước nên cũng chẳng biết đi về đâu cho cam.
Thư ký Lâm đợi một lúc lâu, đầu bên kia điện thoại vẫn như cũ không có ai lên tiếng, cậu cảm thấy kỳ lạ bèn hỏi: "Alo? Sếp có ở đó không vậy?"
Lương Tiêu ho nhẹ hai tiếng, Chăn Tinh vội vàng đưa điện thoại đến gần anh, hy vọng thư ký Lâm này ngàn vạn lần đừng cúp máy giữa chừng là được.
Thư ký Lâm quả thực đã nghe thấy hai tiếng ho khẽ ấy, còn có tiếng thở không được thông thuận cho lắm, nhưng vẫn không có ai nói gì cả.
Hôm qua ông chủ bị ốm, sáng sớm hôm nay gọi điện thoại cho cậu, khiến cậu không nhịn được lo lắng.
Cậu cân nhắc một lúc, quyết định đi đến nhà ông chủ xem sao, "Sếp, bây giờ tôi sẽ sang chỗ biệt thự, anh đừng cúp điện thoại." Nói xong liền chộp lấy chìa khóa rồi chạy ra ngoài.
Chăn Tinh nghe tiếng anh ta vội vã lên đường, vui mừng nói với người đàn ông nằm trên giường: "Đừng có ngủ nữa, anh sắp được cứu rồi!" Hoàn toàn không chủ ý đến điện thoại vẫn còn đang sáng màn hình.
Thư ký Lâm xuống lầu mới nhớ xe mình gặp vấn đề đã đem đi sửa rồi, chỉ có thể bắt taxi đi, may mà không bị tắc đường.
Đến biệt thự với tốc độ nhanh nhất có thể, mở cửa ra phát hiện phòng khách không có ai, cậu ngước nhìn lên tầng hai.
Đẩy cửa phòng ngủ, chỉ thấy ông chủ mặt đỏ phừng phừng nằm trên giường, đưa tay sờ trán thử, nóng đến phỏng tay.
Cậu vội vàng đỡ Lương Tiêu dậy, kiếm một chiếc áo khoác thật dày từ trong tủ quần áo, khoác lên người anh.
Bây giờ mà liên lạc với bác sĩ tư nhân chắc chắn là không kịp, không bằng đưa đến bệnh viện ở gần đây thì hơn.
Quyết định như vậy, thư ký Lâm dìu Lương Tiêu xuống lầu, để anh ngồi ở sô pha, lấy chìa khóa xe, lái một chiếc từ trong ga-ra, đỡ ông chủ lên xe, đi thẳng đến bệnh viện.
Chăn Tinh nhìn thư ký Lâm đưa Lương Tiêu xuống lầu, lo lắng chạy ra nhìn trước ban công.
Thấy thư ký Lâm vào trong ga-ra, thì đã hiểu có lẽ anh ta muốn đưa Lương Tiêu đi bệnh viện.
Đợi đến khi thư ký Lâm lái xe chở Lương Tiêu rời khỏi biệt thự, Chăn Tinh đột nhiên ngây người ra đó.
Chiếc xe mà thư ký Lâm lái, thế mà lại là chiếc xe hơi màu đen trong trí nhớ của cậu kia, đầu xe cũng có biểu tượng hình đôi cánh y chang, cậu nhìn xe đi xa, trong đầu đột nhiên lóe lên một vài cảnh tượng.
Cậu mang máng nhìn thấy chiếc xe kia xông thẳng về phía cậu, ngay lúc sắp gần kề cảnh tượng đột nhiên biến mất.
Chăn Tinh nhớ được khuôn mặt của Lương Tiêu, cũng nhớ được xe của Lương Tiêu, nhưng vì cớ gì mà xe của Lương Tiêu lại lao về phía cậu? Còn có cái tên Chúc Húc rất quen thuộc kia, mối quan hệ giữa ba người bọn họ rốt cuộc là gì?
Ba người, không lẽ là tam giác tình yêu chứ? Cậu không còn cơ thể người, tức là bây giờ bản thân cậu ở hiện thực chắc chắn đã gặp chuyện gì đó.
Trong ký ức của cậu có cảnh Lương Tiêu va phải cậu, người tên Chúc Húc kia bị chấn thương não, hôn mê bất tỉnh, Lương Tiêu lại cố hết sức chữa trị cho Chúc Húc.
Vậy không lẽ là....
Sẽ không phải là: Cậu thích Lương Tiêu, mà Lương Tiêu lại thích Chúc Húc.
Cậu ganh ghét đố kỵ vì không chiếm được anh, lái xe tông Chúc Húc, đúng lúc bị Lương Tiêu bắt gặp được, Lương Tiêu dưới cơn đau khổ tột cùng, muốn tông chết cái tên đã làm tổn thương người yêu mình.
Thế là cậu đánh mất cơ thể, còn Chúc Húc thành người thực vật, chỉ có mỗi Lương Tiêu một mình bảo vệ ái nhân chẳng biết liệu có tỉnh lại hay không, ai mà ngờ được cậu không chết ngay, lại còn biến thành cái chăn của Lương Tiêu, ở bên cạnh Lương Tiêu, ấp ủ kế hoạch báo thù, mâu thuẫn giữa ba người họ vẫn đang diễn ra....
Một màn kịch yêu hận đan xen, sinh ly tử biệt đầy cảm động, hay một bộ phim thriller sởn tóc gáy.
Nếu như cậu đi làm biên kịch, biết đâu tìm được con đường sống trong phim thần tượng ba xu* thì sao?
丑偶剧 - Gốc là Phim thần tượng xấu xí, tại vì loại phim này nói thật là diễn viên hơi tệ, cái kịch bản cũng kiểu ảo ma canada, thêm mấy cái kỹ xảo ba xu, nên thành ra bộ phim cũng hơi ba chấm
Lương Tiêu bị cảm lạnh đánh cho tơi bời, chẳng hay biết chiếc chăn nhà mình, trong đầu đã tự chạy nguyên một bộ phim "cuộc tình ba người nhưng chẳng có tên em"*.
Anh được thư ký Lâm đưa đến bệnh viện gần nhất, truyền dịch suốt một ngày, đến chiều mới tỉnh lại.
*Lấy từ lời bài hát "Luôn luôn tĩnh lặng" – A Sang.
Bài này khá hay, nhạc buồn, bạn nào thích thì có thể lên youtube nghe thử
Thư ký Lâm thấy anh mở mắt, cậu trai một mét tám lấy khăn tay từ trong túi ra chấm chấm nước mắt, vui đến mức khóc nói: "Cuối cùng sếp cũng tỉnh lại rồi, dọa tôi chết khiếp.
Anh biết không, tôi mới mới bước vào cửa đã thấy Thường Uy đánh Lai Phúc*, à nhầm, là anh nằm sốt trên giường."
*Gốc là 常威打来福, đây là lời thoại kinh điển trong bộ phim Cửu phẩm chi ma quan của Châu Tinh Trì "Ta vừa vào cửa đã thấy Thường Uy đánh Lai Phúc, sau đó ta ngất luôn." Thường dùng trên mạng để chỉ khi bạn nhìn thấy hai hoặc nhiều người đang cãi nhau, chỉ biết được là bọn họ đang cãi nhau, nhưng bạn không biết vì sao người ta lại cãi nhau.
"Tôi bị sao vậy?" Giọng Lương Tiêu khàn khàn, mang theo một chút giọng mũi.
"Bác sĩ nói anh bị trúng gió độc nên cảm lạnh, cần phải truyền dịch, hay là tối nay sếp ở bệnh viện đi, chứ không tôi sợ ngài đây lại không uống thuốc đúng giờ, bệnh tình nặng thêm thì phải tính sao?" Thư ký Lâm nhìn mà cũng muốn bệnh theo luôn, tạm thời không có cách bỏ bê tổng tài đại nhân được, ngay tức khắc ăn gan hùm mật gấu, "Tôi đã nhìn thấy thuốc ở tủ đầu giường rồi, biết chắc chắn là anh không uống thuốc đúng giờ, sếp coi sếp đã lớn chừng nào rồi, cũng có phải là trẻ con nữa đâu..."
"Im miệng." Lương Tiêu xoa xoa huyệt thái dương đau nhức, thở dài, "Truyền xong bình này, cậu đưa tôi về."
".....Vầng." Thư ký Lâm mở miệng muốn khuyên nhủ, nhưng vừa thấy người đàn ông không nói một lời, chẳng còn dám bi bi bô bô.
Anh thật sự rất không ưa bệnh viện.
Lương Tiêu chỉ cần nghĩ đến bệnh viện, sẽ chỉ nhớ đến mẹ của anh, người phụ nữ thảm thương ấy, nhớ đến khuôn mặt dữ tợn của bà lúc bà phát bệnh.
Hồi ức không mấy đẹp đẽ, khiến anh có chút khó thở.
Nhà mẹ anh có bệnh sử tâm thần, lúc bà còn trẻ bị chẩn đoán mắc chứng hưng cảm*.
Nhưng căn bệnh này không ảnh hưởng đến cuộc sống của bà, bởi vì bà có một gia đình hoàn hảo, cha mẹ yêu thương con gái, nhưng hết thảy đều biến mất sau khi bà gả cho một người đàn ông dối trá, những đều tốt đẹp hóa thành bọt biển.
*Giai đoạn hưng cảm là giai đoạn mà người bệnh cảm thấy tràn đầy năng lượng để có thể làm mọi việc.
Đó là một trạng thái rối loạn tinh thần khiến người bệnh tràn đầy sinh lực bất thường, cả về thể chất và tinh thần.
Giai đoạn hưng cảm có thể nghiêm trọng đến mức khiến người bệnh phải nhập viện.
Trong trí nhớ của anh, từ nhỏ anh đã luôn một mình, những đứa trẻ con khác đều có cha mẹ chơi cùng, nhưng làm bạn với anh chỉ có bảo mẫu.
Từ lúc còn rất nhỏ, anh cũng từng có hy vọng với cha mẹ mình, cũng từng không ngừng hỏi vì sao bố mẹ không về nhà, bảo mẫu luôn nói với anh là bố bận công việc.
"Vậy mẹ thì sao ạ? Vì sao trước giờ cháu chưa từng được gặp mẹ?" Cậu nhóc cố chấp hỏi đến cùng.
Bảo mẫu nói bà ấy bị bệnh, phải dưỡng bệnh trong bệnh viện.
Nhóc quá khát vọng tình yêu của cha mẹ.
Đứa nhỏ ngốc nghếch chỉ biết nghĩ đến cách bỏ cơm bỏ học để thu hút sự chú ý của họ, cuối cùng bố cậu cũng xuất hiện.
Thế nhưng bố không quan tâm cũng chẳng khuyên bảo cậu, chỉ bực mình cấm cậu nghịch ngợm.
Lúc biết cậu muốn gặp mẹ, cũng chỉ cười nhạo, túm cậu lên xe, đưa cậu đến một bệnh viện, chỉ vào người phụ nữ mắc bệnh tâm thần trong phòng bệnh nói với cậu: "Người đàn bà điên này chính là mẹ của mày đó, không phải mày muốn đi gặp ả ta sao? Đi đi!"
Đây không phải là người mẹ trong tưởng tượng của cậu, cậu bé đứng lặng người bên ngoài phòng bệnh, nhìn người phụ nữ đang phát điên trong phòng.
Giọng nói lạnh lùng của bố vang lên gần tai cậu: "Mẹ mày là một ả điên, mày muốn ở cùng ả, cứ chuyển đến ở, dù sao thì sau này chắc chắn mày cũng sẽ thành thằng điên, sớm muộn cũng tới đây thôi."
Năm tháng dần trôi, cậu bé dần dần hiểu chuyện, nhận ra rằng, dù có chuyện gì xảy ra cậu vẫn chỉ có một mình.
Mẹ cậu mắc chứng hưng cảm, lúc bình thường phát điên phát dại, đến bản thân là ai bà cũng không biết nữa, đừng nói là chăm sóc con trai.
Mà bố của cậu là một kẻ đạo đức giả, sau khi đạt được mục đích, thì gỡ bỏ mặt nạ giả dối, phơi bày hoàn toàn bộ mặt chán ghét vợ cả cùng con trai.
Hắn cho rằng hai mẹ con họ là vết dơ duy nhất của đời hắn, một người đàn bà điên, một thằng sắp bị điên, giống như cái đinh trong mắt cái gai trong thịt.
Có lẽ dù là người khỏe mạnh bao nhiêu, thì lúc đổ bệnh cũng trở nên yếu đuối mỏng manh.
Lương Tiêu vốn nghĩ rằng trái tim anh đã đủ cứng rắn, quá khứ tuy không thể vứt bỏ nhưng cũng không thể ảnh hưởng đến anh được nữa.
Nhưng khi những ký ức đó vô tình hiện lên trong đầu, anh mới nhận ra hình như mình vẫn là đứa bé cô độc một mình tiến lên phía trước.
Gặp ác mộng sẽ tỉnh lại nhưng ác mộng không bao giờ biến mất.
Suy nghĩ rối loạn của Lương Tiêu bị cắt ngang bởi giọng nói của thư ký Lâm, "Truyền dịch xong rồi, sếp muốn về nhà thật sao?"
"Đưa tôi về đi." Lương Tiêu rũ mắt, đợi y tá rút kim xong, xoay người xuống giường khoác áo khoác, đi ra ngoài.
Thư ký Lâm vừa cầm được chìa khóa liền đuổi theo, "Đúng rồi, tôi mới xuống lầu thăm Chúc Húc, bác sĩ nói hôm nay cậu ấy có khỏe hơn một chút, máu tụ sau gáy cũng đã tan rồi.
Có lẽ tan hết toàn bộ tụ máu sẽ tỉnh lại."
"Nên mời bác sĩ nào cứ mời đến, phải nhanh làm cho cậu ấy khỏe lại.
Cậu nhóc là học sinh, việc học còn dang dở.
Chậm trễ thêm một ngày, chính là lỡ mất tương lai của cậu ấy." Lương Tiêu dừng một chút, "Tôi có thể chịu trách nhiệm tiền viện phí, nhưng không thể chịu trách nhiệm cho cuộc đời của cậu ta được."
Thư ký Lâm cũng nghiêm mặt nói: "Tôi sẽ sắp xếp ổn thỏa."
Chiều tối, Lương Tiêu được thư ký Lâm chở về biệt thự, thư ký Lâm bỏ đồ trên tay xuống bàn, "Tôi mua một ít cháo với bánh bao trắng, sếp ăn xong nhớ uống thuốc.
Ngày mai tôi sẽ đem văn kiện đến để anh ký."
Lương Tiêu bưng cháo uống mấy ngụm, "Ngày mai đi làm, Lương Thị có người không đàng hoàng, tôi không thể rời đi quá lâu."
"Anh đổ bệnh nặng thế này rồi, không nghỉ ngơi mà được à? May mà sáng nay anh gọi điện cho tôi, nếu không anh bị sốt xĩu luôn mất." Thư ký Lâm lo lắng nói.
"Gọi điện?" Lương Tiêu nhớ hôm nay mình không gọi điện thoại cho ai cả.
Thư ký Lâm gật đầu, "Đúng vậy, sáng sớm anh gọi cho tôi, nhưng không nói gì cả, tôi thấy sai sai, nên qua đây xem thử, đi trên đường không dám ngắt điện thoại.
Có lẽ là do anh không cẩn thận gọi nhầm."
Sau khi thư ký Lâm đi, Lương Tiêu uống thuốc, đi về phòng ngủ.
Anh cởi áo khoác, phát hiện cả người nồng nặc mùi thuốc sát trùng, nhíu nhíu mày, xoay người bước vào phòng tắm.
Nửa tiếng sau, anh đi ra khỏi phòng tắm, ngồi bên giường, cầm lấy điện thoại trên giường, nhấn mở lịch sử cuộc gọi, phát hiện đúng là có gọi một cuộc cho thư ký Lâm.
Gọi kiểu gì mà tận gần một tiếng.
Di động của anh có cài đặt tự động ghi âm cuộc gọi, anh dựa lưng lên thành giường, đeo tai nghe, nhấn mở nút phát audio.
Mới ban đầu trừ tiếng nói chuyện của thư ký Lâm ra, không còn âm thanh gì khác, đến khi không còn tiếng của thư ký Lâm nữa, trong điện thoại đột nhiên xuất hiện một giọng nói dịu dàng, tiếng hơi nhỏ, có chút vui mừng, hình như là đang nói với anh.
Không lẽ lúc đó bên cạnh anh còn có người khác ư, nhưng thư ký Lâm không nhắc đến gặp ai cả, anh nghi ngờ nhưng chẳng có chút manh mối nào, khiến anh có chút bực dọc, càng đau đầu hơn.
Lương Tiêu nhíu mày, ném điện thoại lên tủ đầu giường, nằm xuống, anh có chút nghẹt mũi nên không còn ngửi được mùi hương ngọt ngào của chiếc chăn kia, vốn nghĩ rằng sẽ lại mất ngủ, ai ngờ không được một lúc đã ngủ mất tiêu.
Chăn Tinh ở nhà lo lắng cả ngày trời, tưởng rằng tối nay Lương Tiêu sẽ không về.
Cậu ngẩng đầu nhìn người đàn ông đã ngủ say, hình như cậu đúng là có khả năng gây ngủ mất rồi, anh ta chỉ cần đắp cậu, ngủ càng ngày càng nhanh.
Nhưng mà cơ thể Lương Tiêu không khỏe, lúc ngủ không được yên ổn cho lắm.
Cậu nghĩ, nếu như là tui hại anh bị ốm, thế thì tui chịu trách nhiệm chữa bệnh cho anh vậy.
Người bị cảm, hình như nhanh đổ mồ hôi hơn hẳn.
Thế là, Chăn Tinh biến thành con gấu ôm lấy anh, góc chăn buộc chặt, cố gắng không để lọt chút gió lạnh nào, nhưng mà phải làm sao mới khiến anh ta đổ mồ hôi được?.