Nhà Tôi Thật Sự Có Mỏ Vàng


Bóng lưng Thẩm Độ rời đi có vẻ tuyệt tình.
“Nhưng một mình tôi ngắm cảnh đêm rất chán.” Cô bĩu môi, thốt ra những lời có vẻ mất mát ngay khi anh sắp mở cửa phòng.
Bóng lưng của người đàn ông chợt khựng lại.

Dung Dung không thấy rõ sắc mặt của anh, chỉ có thể nhận ra vai anh hơi lõm xuống, giống như thở dài một hơi.
Trước khi anh xoay người lại, Dung Dung vội vàng tỏ ra yếu đuối, đáng thương và bất lực.
Thẩm Độ không nhìn cô, chỉ lướt thẳng qua người cô.
“Bên ngoài hơi lạnh, ngắm một lát rồi về ngủ.” Giọng của anh lạnh lùng, nhưng trong từng chữ lại có vẻ bất lực.
Dung Dung so sánh những chỗ mình với chỗ anh không nhìn thấy.
Thành phố càng sầm uất thì càng không có ban đêm.
Dù màn đêm buông xuống, vô số ánh đèn neon vẫn sẽ thắp sáng cả khoảng trời.
Đêm mùa thu, gió đêm nổi lên mát lạnh thổi qua vạt áo, bù đắp cho sự dễ chịu và thoải mái của cuối hè đến chậm.
Dung Dung tựa vào lan can, ngắm nhìn cảnh vịnh Thâm Quyến yên tĩnh.
Không có ánh sao phản chiếu, vài tia sáng huỳnh quang trên mặt nước đều là từ những tòa nhà cao tầng phía đối diện.

Người đàn ông bên cạnh vẫn im lặng.

Dung Dung biết bên cạnh mình có người, cho dù không nói câu nào, cô vẫn không cảm thấy cô đơn.
Cô muốn tán thưởng phong cảnh nơi này, nhưng lại phát hiện kiến thức Ngữ văn của mình thật nghèo nàn.
Vì vậy cô chỉ có thể lẩm bẩm: “Nơi này thật là đẹp.”
Thẩm Độ xoay người lại, tựa lưng vào lan can.

Anh mặc quần áo ngủ, cả người trông có vẻ lười biếng hiếm thấy.
Dung Dung nghiêng đầu, chống cằm hỏi anh: “Sao anh không ngắm nữa?”
“Đã ngắm nhiều lần rồi.” Thẩm Độ hạ thấp giọng, nghe có vẻ biếng nhác, “Lúc vừa dọn tới trông khá mới mẻ.”
Dung Dung nắm lấy lan can và lắc lư, “Cũng có nghĩa là ngắm chán rồi.”
“Ừ.”
“Vậy anh Thẩm có thứ gì ngắm không chán không?”
Thẩm Độ nghiêng đầu nhìn cô.

Dung Dung nghiêng đầu qua, chớp mắt nhìn anh.
Trên trời không có ngôi sao nào, nhưng dường như trong mắt cô chứa đầy mảnh sao vụn vỡ, trong con ngươi có một dải ngân hà chảy chậm qua.

Cổ họng anh nghẹn lại, đột ngột nhìn sang chỗ khác, cả buổi trời không nói câu gì, giống như đang nghiền ngẫm câu hỏi của cô.
Dung Dung kiên nhẫn chờ câu trả lời của anh, dựa vào lan can, nghịch ngợm cúi người xuống ngắm nhìn.

Mái tóc dài sau lưng xõa xuống phía trước, che đi khuôn mặt cô.
Cô không sợ độ cao, càng đứng trên cao càng giống như đang đứng trên mây.
Trước khi chuyển đến nhà ông nội, cô sống trên tầng lầu rất cao.
Sáng sớm thức dậy, cô chạy ra ban công ngắm cảnh.

Các tòa nhà cao tầng xung quanh đều bị mây mù che phủ tựa như chốn thần tiên.

Ánh nắng rực rỡ phủ thêm cho tầng mây dày một tấm lụa mỏng sáng chói.
Hồi còn nhỏ, cô thích bước lên ghế đẩu, với tay nắm lấy lan can, cúi đầu xuống ngắm nhìn.
Cô biết làm vậy rất nguy hiểm, nhưng lần nào cũng có người ôm cô về, thoáng chốc thay đổi dáng vẻ dịu dàng, hạ giọng quở mắng cô, nói cô biết làm như thế rất nguy hiểm.
Đột nhiên eo của cô bị siết chặt, cả người bị nhấc bổng lên không trung.

Người đó ôm cô bằng một tay, tay kia đè lên vai cô, kéo cả người cô về.
Dung Dung hoàn hồn, ánh mắt có tiêu cự trở lại.
Cằm của người đàn ông căng cứng, trong đôi mắt trong veo và sâu thẳm tràn đầy tức giận.

Anh nắm chặt eo cô, hơi thở mát lạnh phả vào mũi cô.
Thẩm Độ nhíu mày, mắt tối sầm, gầm nhẹ: “Cô làm gì vậy?!”
Hai tay cô áp nhẹ vào lồng ngực của Thẩm Độ, có thể cảm nhận rõ nó đang phập phồng dữ dội.
Dung Dung cứ thế ngẩng đầu nhìn anh, không biết tại sao cả người bắt đầu nóng lên.
Hơi nóng khó chịu quanh eo khiến cô ngứa ngáy trong người, gò má nóng bừng.

Dù có gió lạnh vẫn không thể xua tan nhiệt độ tăng đột ngột này.
“Cô có biết làm vậy rất nguy hiểm không?” Sự tức giận trong lời nói vẫn chưa tiêu tan, chẳng qua không còn kích động như lúc nãy.
Cô ngoan ngoãn gật đầu, khẽ khàng đáp: “Tôi biết.”
Sức lực quanh eo chợt biến mất.

Thẩm Độ lùi về sau hai bước, vẻ mặt nghiêm túc, “Biết mà còn làm vậy?”
Dung Dung giống như đứa trẻ phạm lỗi, rụt vai, vặn vẹo ngón tay, lặng lẽ ngẩng đầu nhìn anh.

Thẩm Độ trông rất tức giận.
Cô sụt sịt mũi, đột nhiên cười phá lên.
Người đàn ông càng giận hơn trước sự táo tợn của cô, duỗi tay búng vào trán cô, “Còn dám cười?”
“Không dám cười nữa.” Dung Dung ngẩng đầu lên, bộ dạng khiêm tốn nhận sai, “Tôi sai rồi.”
Thẩm Độ phớt lờ cô, rõ ràng không chấp nhận lời nhận lỗi của cô.
Dung Dung dùng mũi chân vẽ vòng tròn trên mặt đất, kéo dài âm cuối, lại mở miệng: “Lần sau không dám nữa.”
Bình thường giọng của cô luôn ngọt ngào, lúc này vì xuống nước nhận sai nên miễn cưỡng nói nhỏ nhẹ, giả giọng trẻ con.
“Đi về ngủ.”
Thẩm Độ không thèm liếc nhìn Dung Dung, xoay người đi về phòng luôn.
Dung Dung rón rén nhón chân đi theo sau anh ta, rất sợ phát ra chút âm thanh chọc ông tướng này giận thêm.
Thấy ông tướng Thẩm cau mặt đi về phòng, Dung Dung nhanh tay túm lấy áo của ông tướng, thay đổi chủ đề một cách cứng ngắc, “Anh Thẩm, anh vẫn chưa trả lời câu hỏi lúc nãy của tôi.”
Thẩm Độ quay đầu nhìn cô, nhàn nhạt hỏi: “Câu gì?”
“Bản thân anh có thứ gì ngắm không chán không?”
“Có.”
Dung Dung sáng mắt lên, “Cái gì?”
Thẩm Độ tỉnh bơ đưa ra đáp án hay nhất, “Tiền.”
“…” Đúng là câu trả lời thô thiển, nhưng không ngờ lại không thể phản bác.
Dung Dung chưa từ bỏ ý định, “Ngoài tiền thì sao?”
Thẩm Độ khoanh tay trước ngực, đứng dựa vào cửa.

Mặc cho cô giậm chân thúc giục ra sao, anh vẫn chỉ cúi nhìn cô làm ầm, kiên quyết không mở miệng.
“Trêu ngươi tôi buồn cười lắm hả?” Cô cũng học khoanh tay trước ngực theo anh, giống như anh không trả lời, tôi sẽ không để anh đi.
Thẩm Độ bất lực, “Dung Dung.”
Dung Dung đáp lại: “Gì?”
Anh chợt cười xùy rồi thở dài, xoa đầu cô, “Mau ngủ đi, ngủ ngon.”
Cửa phòng được đóng lại nhẹ nhàng, Dung Dung ngu ngơ đứng trước cửa.
Gọi tên người ta mà không nói gì, cố tình hả?
***
Mới đầu Dung Dung không định quay về thành phố Thanh Hà sớm.
Thẩm Độ khác cô, anh là một tổng giám đốc nghiêm túc, mỗi ngày phải đi làm.


Vốn dĩ lần này quay về đồng nghĩa với nghỉ phép, không thể kéo dài thêm.
Vừa nghe nói Thẩm Độ định về thành phố Thanh Hà, Dung Dung suy nghĩ thật lâu, vẫn quyết định về cùng anh.
Trước khi đi, cô đưa cho bà Lộ Thư Nhã rất nhiều hàng tốt, thầm nghĩ xem như là tiền ăn ở của hai ngày qua.

Kết quả là khiến bà Lộ Thư Nhã vô cùng xúc động, luyến tiếc nắm tay cô, dặn cô nếu rảnh phải đến Thâm Quyến chơi với bà.
Vì trải nghiệm ngồi tàu điện siêu tốc khi tới đây không tốt, Dung Dung sẵn tiện hỏi thăm Thẩm Độ quay về thành phố Thanh Hà bằng phương tiện gì.
Suy nghĩ của Thẩm Độ lại giống với cô, “Máy bay.”
Dung Dung gật đầu, “Bây giờ tôi đưa tiền mua vé cho anh, hay là sau khi mua xong rồi đưa cho anh?”
Thẩm Độ từ chối thẳng thừng, “Không cần.”
“Anh Thẩm, sao mỗi lần tôi muốn đưa tiền cho anh mà anh cứ kháng cự vậy?” Dung Dung cau mày, hơi không vui.
Thẩm Độ thờ ơ nhìn cô, “Không cần mua vé.”
Đến ngày về, Dung Dung nhìn thấy chiếc Gulfstream G650ER mình sẽ lên, bỗng chốc hiểu ra câu nói của Thẩm Độ.
Bọn họ sẽ ngồi máy bay tư nhân về thành phố Thanh Hà.
Lý do Dung Dung biết hãng hàng không Gulfstream là vì ông nội từng mua một chiếc máy bay do công ty này sản xuất vào thời còn trẻ.

Khi tốt nghiệp cấp Ba, cô đã xin ông nội trải nghiệm cảm giác bay từ đất liền sang bên kia đại dương.
Mặc dù là phú bà, nhưng sau khi nhìn thấy đồ trang trí bọc da Hermes màu cam trong cabin máy bay, rốt cuộc Dung Dung không khỏi gato.
“Chỉ là một chuyến bay nội địa thôi mà, có cần phung phí vậy không?”
Thẩm Độ đã ngồi xuống ghế từ trước, vẻ mặt tỉnh rụi, “Máy bay này sắp được đưa ra nước ngoài bảo trì định kì, không xài thì phí.”
Ứng dụng hệ thống quản lý trong máy bay có thể điều khiển bằng thiết bị cá nhân.

Sau khi kết nối với điện thoại, Dung Dung bật một bài nhạc cổ điển nhất.

Thấy Thẩm Độ không có phản ứng gì, thế là cô yên tâm ngả người xuống ghế ngồi mềm mại, thoải mái tận hưởng dịch vụ Hermes.
Trong tiếng nhạc nhẹ nhàng, cơn phấn khích của Dung Dung dần dần dịu đi, ngủ thiếp đi trên chuyến bay ngắn ngủi này.
Lúc cô xuống máy bay vẫn chưa tỉnh hẳn, đi bộ còn hơi mơ màng.
Cho đến khi đụng vào lưng Thẩm Độ, ngửi thấy mùi nước hoa trên người anh mới tỉnh ngủ.
Là một blogger làm đẹp, Dung Dung rất nhạy bén nhận ra Thẩm Độ đã đổi nước hoa.
Bvlgari Darjeeling Tea* nổi tiếng “Đốn tim phái nữ”.

Hương đầu hoa lý chua đen và sen nước bổ sung cho nhau, tươi mát và dễ chịu.

Hương cuối từ từ hòa vào, mùi xạ hương ấm áp kèm theo chút sang trọng và nhẹ nhàng.
*Bvlgari Darjeeling Tea: xem hình minh họa

Lúc này mùi hương đã là hương cuối, quyến rũ như cách ăn mặc lịch lãm, đẹp trai của anh ta hôm nay.
Giọng nói của Thẩm Độ vang lên trên đỉnh đầu cô, từ tốn chậm rãi, “Nhìn đường.”
Dung Dung hơi đỏ mặt, khẽ đáp: “Biết rồi.”

Lúc ngồi trên xe, Dung Dung cố gắng duy trì khoảng cách với Thẩm Độ, để tránh ngửi thấy mùi nước hoa trên người anh khiến đầu óc mơ màng.
Thẩm Độ vốn dĩ ít nói, cô không nói câu nào, bầu không khí trong xe nhất thời đóng băng, khiến tài xế ngồi đằng trước cũng không nhịn được run rẩy vài lần.
Ông có ấn tượng rất sâu sắc với cô gái xinh đẹp này, đó là người viết số điện thoại bằng son môi.
Không ngờ thực sự thành công.
Ban đầu vừa nhìn thấy cô ấy, tài xế còn thấy hơi vui mừng, thầm nghĩ cuối cùng sếp cuồng công việc đã chịu kết hợp làm việc và nghỉ ngơi, sau này mình có thể lén lười biếng chút.

Dù sao không có ai đi hẹn hò mà còn dẫn theo tài xế.
Kết quả là không biết hai người kia có chuyện gì mà lên xe đều không nói câu nào, giống như người xa lạ đi chung xe Didi.
Bầu không khí vẫn cứ như vậy đến khi cô gái này về đến nhà.

Tài xế xuống xe, lấy vali từ trong cốp xe ra trước.

Vừa đưa cho cô gái này, cô ấy giống như chạy nạn, cúi chào sếp rồi kéo vali chuồn lẹ.
Sắc mặt của Thẩm Độ rất u ám.
Tài xế nuốt nước miếng, sếp của ông bị ghét bỏ à?
Sếp bị ghét bỏ: “Về công ty.”
Quả nhiên bị ghét bỏ rồi.
Sếp thật đáng thương.
Dung Dung thấy xe đã rời đi mới thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này điện thoại trong túi bất ngờ vang lên.

Cô lấy điện thoại ra xem, là ông nội gọi tới.
Vừa mới bắt máy, bên kia đã chất vấn: “Con nhóc thối, con còn muốn ở Thâm Quyến chơi đến bao lâu? Trong lòng con còn nhớ đến ông già này không?”
Dung Dung lập tức nhận lỗi, “Con đã về rồi, nghỉ ngơi chút rồi sẽ qua thăm ông.”
“Về rồi? Về nhà à?”
Dung Dung nhìn thang máy đang đi xuống, trả lời: “Vâng, vừa về tới nhà.”
“Vậy thì tốt quá, con và Bắc Dã cùng tới đây đi.”
“Dạ?”
“Hôm nay nó qua đó có công việc, ông bảo nó đi thám thính xem có phải con nhóc thối này đã về rồi mà trốn trong nhà không.”
Thang máy vang lên tiếng “Đinh”, cửa mở ra.
Sau khi thấy người đàn ông trong thang máy, Dung Dung gần như nhanh chóng xoay người chạy trốn theo bản năng.
Đi ra ngoài phải quẹt thẻ khu chung cư, Dung Dung gấp rút lấy thẻ ra, vừa quẹt vừa nắm lấy cửa, thấy sắp bỏ chạy thành công.
Đằng sau chợt có một cánh tay duỗi ra, kéo cánh cửa vào trong lại.

Dung Dung không mạnh bằng anh ta, đành phải cúi đầu giả chết.
Giọng điệu hài hước của người đàn ông vang lên bên tai cô, “Tiểu Dung Tử, sao vừa thấy anh trai đã bỏ chạy rồi?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận