Fan không muốn gặp cô, Dung Dung cũng không thể chủ động sán lại gần.
Cô cười lịch sự với Ngụy Sâm, giọng điệu ôn tồn, “Xem ra tôi đã làm phiền sếp anh rồi, hẹn gặp lại lần sau vậy.”
Ngụy Sâm tiếc thay cho sếp, ngoài miệng vẫn nói đỡ giúp sếp: “Có lẽ vội đi vệ sinh.”
Khó ai có thể tin vào lý do sứt sẹo này, nhưng cũng không có ai vạch trần.
Người sáng lập vẫn luôn đứng bên cạnh đột nhiên lên tiếng, giọng điệu kinh ngạc, “Ồ, là Đại Dung Dung.”
Người đàn ông có vẻ ngoài 30, nhìn Dung Dung với nụ cười thân thiện.
“Được hợp tác với chủ đăng khu làm đẹp siêu nổi tiếng trên Bilibili là niềm vinh hạnh của chúng tôi.” Người đàn ông cười tươi, vùng giữa hàng lông mày cũng trở nên rạng rỡ, “Thật ra tôi cũng lén xem khá nhiều video của cô, trông cô còn xinh đẹp hơn trong video.”
Lúc cô bé buộc tóc đuôi ngựa mím môi cười bẽn lẽn, trong mắt đều lấp lánh ánh sao.
Người đàn ông nhìn sang chó Lương, dịu dàng hỏi: “Cô là Em gái lương tâm đúng không?”
Chó Lương được quan tâm đâm ra lo sợ, giọng điệu không thể tin nổi, “Không ngờ anh còn biết tôi.”
Bầu không khí trò chuyện giữa mọi người rất ấm cúng và hòa hợp, trước mắt đã trao đổi danh tính, chỉ thiếu điều tiết lộ hết thông tin.
Chỉ có Ngụy Sâm âm thầm lo lắng cho sếp.
Rốt cuộc sếp Thẩm còn muốn trốn bao lâu đây?
Dung Dung sáng mắt lên nhìn người sáng lập, sảng khoái nói: “Rất cảm ơn anh Ôn đã đánh giá cao tôi.”
Ôn Hòe An chớp mắt, bật cười, “Người thật sự đánh giá cao cô Dung không phải là tôi, mà là tổng giám đốc Thẩm của Trung Nhuận.”
Dung Dung: “?”
Ngụy Sâm kích động, sếp Ôn hay quá!
Mọi người im lặng một hồi, chó Lương vẫn là người run rẩy hỏi: “Tổng giám đốc Thẩm của Trung Nhuận? Thẩm Độ ư?”
“Các cô biết à?” Ôn Hòe An hơi nhướng mày, nhìn xung quanh thử, “Tổng giám đốc Thẩm vừa mới đi vệ sinh, chắc lát nữa sẽ quay lại.”
Dung Dung cười vui vẻ, “Có thể cho tôi biết nhà vệ sinh ở đâu không?”
Ôn Hòe An vẫn cười cười, nhưng vẻ mặt hơi nghi ngờ, “Sao cơ?”
“Tôi rất nóng lòng muốn cảm ơn anh ấy ngay.” Dung Dung cười rạng rỡ, lòng cảm kích không lộ ra tí sơ hở.
Anh ta nói ra vị trí, Dung Dung có vẻ rất nôn nóng, sau khi nói cảm ơn đã vội vàng ra khỏi studio.
Ôn Hòe An hơi khó hiểu, “Bọn họ biết nhau à?”
“Biết chứ, không chỉ biết mà còn quen thân nữa.” Chó Lương cười thần bí, lên cao giọng.
Ôn Hòe An “À” lên đầy ẩn ý, sau đó cười nói với chó Lương: “Vậy tôi dẫn cô Mộc đi tham quan trước.
Tôi không ngờ tổng giám đốc Thẩm lại đến đột xuất, không kịp sắp xếp cho các cô, tiếp đón không chu đáo, tôi thực sự xin lỗi.”
Ngụy Sâm vội vàng nói: “Vậy tôi đi tìm sếp Thẩm đây.”
Chó Lương tỏ ý nhắc nhở: “Người ta gặp mặt fan, người qua đường như anh đi qua đó làm gì? Đứng yên ở đây đợi tổng giám đốc Thẩm của anh quay lại đi.”
***
Thẩm Độ đứng rửa tay trước tấm gương của bồn rửa công cộng.
Thật ra anh chỉ đứng trước bồn tiểu một lúc, thậm chí vẫn chưa chạm vào quần.
Người đàn ông đẹp trai, cao lớn phản chiếu trong tấm gương chỉ thoáng rủ mắt, thở dài một hơi.
Không biết tại sao mình phải bỏ chạy.
Một giọng nữ ngọt ngào, trong veo bất chợt vang lên từ đằng sau, “Anh Thẩm.”
Dung Dung nhìn người đàn ông trước mặt đang đưa lưng về phía cô.
Bóng lưng cao thẳng thoáng khựng lại, nhưng không quay lại nhìn cô.
Cô đắc ý nhướng mày, giọng nói có vẻ nghi ngờ, “Nghe nói tôi có một fan nam rất thích tôi, tôi cố tình đuổi tới đây để gặp anh ấy.
Anh Thẩm có thấy người đó không?”
Thẩm Độ nhếch môi, lạnh lùng đáp: “Không biết.”
Sau đó nghiêng người đi ra ngoài.
Bỗng nhiên có một bàn tay chặn ngang trước mặt anh, chống vào tường chặn đường anh.
Dung Dung ngẩng đầu nhìn vào cằm anh, nở nụ cười đểu hiếm thấy, “Anh fan nè, anh muốn trốn đi đâu vậy?”
Thẩm Độ cúi xuống nhìn, giải thích ngắn gọn: “Tôi không phải là fan của cô.”
“Vậy sao anh lại đề cử tôi với Tự Thuần?”
“Anh ta nói ra điều kiện, tôi cảm thấy cô phù hợp.”
Dung Dung “Ồ” lên, không định buông tha cho anh.
Thẩm Độ cau mày, sau đó lại là một câu hỏi khác của cô, “Sao anh biết tôi phù hợp? Anh đã xem video của tôi?”
Anh chết lặng, Dung Dung lập tức tự biên tự diễn, “Đúng rồi, anh còn xem qua livestream của tôi, anh còn tặng tôi rất nhiều quà.
Nói tóm lại, anh chính là fan của tôi.”
Thẩm Độ: “…”
Im lặng một hồi, Dung Dung thấy anh ta sắp chết đến nơi còn cứng miệng không chịu thừa nhận, đột nhiên nổi hứng đùa dai.
Cô nhất thời vứt bỏ dáng vẻ điềm đạm thường ngày, điệu bộ giống như tên lưu manh đang đùa giỡn em trai trong trắng.
Cô nhón chân lên, chọc ghẹo: “Anh không thừa nhận, tôi sẽ không thả anh đi.”
Đây không phải là lần đầu tiên cô làm chuyện này với Thẩm Độ, vì vậy rất tùy hứng.
Thẩm Độ: “… Đi ra.”
“Ấy chà, còn cứng đầu nữa.” Dung Dung nhướng mày, giọng điệu kinh ngạc.
Đúng là được voi đòi tiên.
Thẩm Độ chuyển động yết hầu, hạ thấp giọng, “Lá gan của cô rất to đấy.”
Dung Dung đang đắm chìm trong niềm vui đùa giỡn với tổng giám đốc tai to mặt lớn, không nghe ra sự thay đổi trong giọng điệu của anh, vẫn phách lối với anh bằng cái giọng ngứa đòn, “Sao nào? Ý kiến gì?”
Lúc cô đang vênh váo tự đắc thì bất chợt bị người ta kéo lấy, mạnh mẽ đè cô lên tường, tình thế xoay chuyển trong tích tắc.
Thẩm Độ chống một tay lên tường, tay kia ôm lấy gáy cô, cúi người đối mặt với cô, hơi nheo mắt lại, giọng khàn khàn, “Có ý kiến đấy.”
Hơi thở nam tính, mát lạnh cướp mất lý trí của cô.
Trong đôi mắt sâu thẳm đó đều là hình bóng phản chiếu của cô.
Hôm nay anh mặc áo khoác nỉ dài màu xám, lộ ra đôi chân dài thẳng tắp.
Cặp mắt đen láy sáng rực, đôi môi hơi nhếch lên.
Đường nét lạnh lùng, trầm tĩnh hòa quyện với sự dịu dàng thoáng qua.
Thẩm Độ rất đẹp trai, đó là sự thật mà cô không thể nào phủ nhận.
Cô suýt bị chìm đắm trong khuôn mặt đẹp trai cận cảnh này.
Trước giờ anh ta vẫn ít nói và tiết chế, vẻ mặt vẫn luôn lạnh lùng.
Cho đến khi bị người đàn ông này ép vào góc tường, đảo khách thành chủ, nhìn cô từ trên cao xuống, Dung Dung mới chợt nhận ra anh ta tức giận cũng rất ngầu.
Đồng chí Dung Dung đã “tắt nắng”, sợ hãi bay màu, “Nếu anh có ý kiến, vậy sau này tôi không làm vậy nữa.”
Thẩm Độ khẽ cười, khàn giọng hỏi: “Mới đó đã sợ rồi?”
Toang rồi, hóa ác rồi.
Cô cúi đầu, tỏ vẻ thông minh, “Chỉ đùa chút thôi mà, đừng coi là thật.”
“Vì một vấn đề của fan mà gặng hỏi tôi lâu như vậy.” Thẩm Độ tạm dừng một lát rồi cười, “Không nghe nữa à?”
Dung Dung ngước mắt lên, lẩm bẩm: “Không nghe nữa.”
Anh chợt thở dài, nhéo má cô một cái, bất lực nói: “Không biết nên nói cô ngoan ngoãn hay bướng bỉnh đây.”
Thẩm Độ không có dùng sức, đầu ngón tay chỉ nhéo nhẹ lên làn da mềm mại, trơn mịn của cô như miếng rau câu.
Dung Dung để mặc anh ta nhéo, cuối cùng còn nói: “Đừng nhéo ra vết đỏ, rất xấu xí.”
Anh cười sặc sụa, cuối cùng đứng thẳng người, thả cô ra.
Khi hai người quay lại studio, nét mặt đã trở lại bình thường, tất cả mọi người đều không hỏi gì cả.
Sau đó cả hai đi tham quan chung với nhau.
Dung Dung hỏi khá nhiều vấn đề liên quan tới khía cạnh sản xuất, Ôn Hòe An đều trả lời hết.
Anh ta nói rất chi tiết.
Ngoại trừ một số bí mật như tỉ lệ điều chế không thể nói ra, những thứ còn lại đều biết gì nói nấy, giống như một hướng dẫn viên du lịch thật sự.
Cho đến lúc tan tầm, mọi người mới kết thúc chuyến tham quan.
Hôm nay Ôn Hòe An làm chủ, nói muốn mời mọi người đi ăn một bữa.
Phòng nghiên cứu cách trung tâm thành phố khá xa, anh ta chọn một nhà hàng gần đây.
May mà những người khác đều lái xe tới, vẫn tiện đường về nhà.
Dung Dung, chó Lương và một số cô gái khác đều không uống rượu.
Chỉ có vài người đàn ông không cần lái xe vừa uống rượu, vừa trò chuyện.
Thẩm Độ và Ôn Hòe An đều có tài xế đưa đón, số người mời rượu bọn họ lại nhiều nhất, vì vậy chai rượu chủ yếu đưa qua đưa lại cho bọn họ.
Trên bàn kinh doanh, càng uống nhiều sẽ càng tỏ ra nhiều thành ý.
Hai vị tổng giám đốc này đều là người có học thức.
Uống rượu đã được ba đợt nhưng vẫn không làm ầm chơi trò phạt rượu, cùng lắm chỉ nói nhiều hơn.
Bầu không khí cũng đã thay đổi từ câu nệ vào lúc đầu thành nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất.
Sau khi trò chuyện mới phát hiện bọn họ học cùng trường đại học, mời rượu càng tự nhiên hơn.
Dung Dung vẫn luôn trong trạng thái hóng chuyện, lặng lẽ uống nước trái cây của mình.
Chó Lương đã uống nhiều nước trái cây, vừa mới đi vệ sinh.
Lúc này có một người đàn ông cầm theo ly rượu, đi loạng choạng về phía cô, trực tiếp rót đầy ly rượu, đưa tới trước mặt cô, “Dù gì cô Dung cũng là bạn hợp tác, cũng nên uống một ly chứ?”
Đó là lãnh đạo cấp cao bên phía Tự Thuần.
Một người đàn ông khác cũng trêu ghẹo: “Trên bàn rượu có một cô gái xinh đẹp mà mãi không nói chuyện gì.
Dù gì cũng nên uống một ly, hòa nhập vào đám thanh niên tụi anh chứ.”
Cô xua tay, vừa định từ chối đã nghe thấy có người nói đỡ giúp cô trước: “Sao vậy? Hai anh đang chê tửu lượng của tôi kém, không muốn uống với tôi nữa à?”
Thẩm Độ vẫn tỉnh táo, nhưng đôi mắt đã ngà ngà say, đặt ngón tay lên mặt bàn, thoáng ngẩng đầu lên nhìn bọn họ.
Lãnh đạo cấp cao vội vàng giải thích: “Đâu có.
Tửu lượng của tổng giám đốc Thẩm rất cao, chúng tôi đều là những bại tướng dưới tay.”
“Vậy thì tiếp tục.” Thẩm Độ cầm ly rượu lên, lắc lắc hai cái về phía bọn họ, “Để cô bé đó uống nước trái cây đi.”
Lại gọi cô là cô bé.
Dung Dung bực bội bỏ ly nước trái cây xuống, nhất thời cảm thấy nhàm chán.
Thẩm Độ nhướng mày, mỉm cười, “Uống chán rồi à?”
Dung Dung gật đầu qua loa.
“Để đổi cho cô cái khác.” Thẩm Độ đứng dậy, đi tới cạnh tủ kính trong phòng riêng.
Hai tầng trên cùng đều là rượu, phía dưới là đồ uống và nước trái cây cố tình chuẩn bị cho trẻ em.
Anh cúi người, lấy một lon đồ uống từ tầng dưới ra.
Ngón trỏ thon dài đặt trên nắp lon, nhẹ nhàng bật lên, mở nắp đồ uống đóng lon ra và đưa tới trước mặt Dung Dung.
“Dung Dung.” Thẩm Độ đi tới bên cạnh cô, giọng ngà ngà say, trên người thoang thoảng mùi rượu, “Cô uống cái này đi.”
Dung Dung nhìn thằng nhóc mắt to trước mặt đang liếc xéo mình.
Trẻ trâu Vượng Tử*.
*Sữa Vượng Tử: một hiệu sữa ở Trung Quốc
Sữa Vượng Tử (hình minh họa)
“Tôi là đứa con nít hả?” Cô bất mãn, nhỏ giọng lên án.
Thẩm Độ khẽ cười, chạm nhẹ vào mũi cô, “Uống hết, không được bỏ phí.”
Dung Dung: “…”
Người đàn ông này chắc chắn say rồi.
Mọi người có mặt ở đây cứ thế trợn trừng mắt nhìn tổng giám đốc Thẩm mở lon sữa Vượng Tử ra cho cô Dung.
Bọn họ cũng không hơn kém nhau bao nhiêu tuổi, ảo giác bố con này là sao?
Do ảo giác này quá mãnh liệt, vì vậy đến khi mọi người ra khỏi nhà hàng chuẩn bị đi về, bọn họ cũng không bất ngờ khi cô Dung lên xe của tổng giám đốc Thẩm.
Chở con gái về nhà đều là mối bận tâm của ông bố già.
Chó Lương không muốn làm “bóng đèn”, định đi nhờ xe của người khác về nhà.
Ôn Hòe An cười nói: “Tôi đưa cô Mộc về.”
“Ôi, cảm ơn.” Chó Lương sáng mắt lên, cảm động đến rơi nước mắt, “Tổng giám đốc Ôn, anh đúng là người tốt.”
“Không có gì.” Ôn Hòe An cười dịu dàng, nói ẩn ý: “Nếu đèn trên xe quá sáng sẽ ảnh hưởng đến việc lái xe.”
“Bóng đèn” Ngụy Sâm vô tư ngồi trên ghế phụ, Dung Dung và Thẩm Độ ngồi ghế sau.
Hai người ngồi cạnh cửa xe mỗi bên, ở giữa cách nhau một dải ngân hà.
Thẩm Độ hạ cửa kính xe xuống, đè vào ấn đường cho tỉnh rượu.
“Sếp Thẩm, anh có ổn không?” Ngụy Sâm lo âu quay đầu nhìn Thẩm Độ, giọng điệu lo lắng, “Hay là lát nữa em đỡ anh lên nhà nhé?”
Thẩm Độ lắc đầu, “Không cần.”
“Nhà anh không có ai, lỡ bị té thì phiền lắm.
Quả thật hôm nay anh uống quá nhiều.”
Ai mà biết tổng giám đốc Ôn đó là bạn học chung trường.
Khi nói về năm tháng tuổi trẻ của thời đại học, người đàn ông nào có thể chống đỡ nổi vài ba ly rượu.
Thẩm Độ nhắm mắt lại, mệt mỏi tựa vào lưng ghế.
Sau khi ngấm rượu, giọng của anh vừa trầm thấp, vừa gợi cảm, “Không cần.”
Ngụy Sâm thở dài, “Anh nên tìm một người chăm sóc cho anh đi, có điều hôm nay cứ để em chăm sóc anh.”
Tài xế thúc mạnh Ngụy Sâm.
“Chú Vương, chú làm gì vậy?” Ngụy Sâm ôm lấy cánh tay, lườm nguýt ông ấy.
Tài xế mấp máy môi nhắc nhở cậu ta: “Bên cạnh có sẵn một người rồi, cần gì tới cậu?”
Ngụy Sâm chớp mắt ngây ngô, “Cô Dung á?”
Tài xế gật đầu, sau đó nhìn vào đồng hồ xăng còn đầy với vẻ kinh ngạc, hét to: “Không xong rồi, sắp hết xăng rồi!”
Ngụy Sâm ngẩn người khoảng nửa phút, cuối cùng kịp phản ứng, phối hợp thở dài, “Ây da, nơi này hoang vu vắng vẻ, phải làm sao đây?”
“Đành phải tìm một khách sạn ở lại qua đêm, ngày mai rồi về thành phố.” Tài xế lắc đầu, vẻ mặt đau khổ.
Giọng nói trầm khàn của Thẩm Độ vang lên từ đằng sau, “Trước hết tìm thử gần đây có cây xăng nào không.”
Ngay sau đó, cô Dung nói: “Tôi tìm trên Cao Đức thử.”
Sau đó là âm thanh mừng rỡ, “Có nè, may quá.”
Tài xế: “…”
Ngụy Sâm: “…”
May cái đầu mẹ cô.
FA từ trong bụng mẹ là đáng.
Hai cái thứ gì đâu..