Vốn dĩ con gái thu dọn đồ đạc đã rất phiền phức, huống hồ Dung Dung lại có tật lề mề.
Dung Thanh Từ khoanh tay trước ngực, liếc nhìn Dung Dung ngồi trước gương trang điểm, “Cô Dung, cô thấy mình hơi lề mề không?”
Dung Dung nghiêm túc trả lời: “Là một blogger làm đẹp, em nhất định phải lấy mình làm gương.”
Ru rú trong phòng vẽ tranh cả hai ngày với khuôn mặt mộc, bây giờ mới nhớ ra phải nêu gương.
Thế là Dung Thanh Từ kéo ghế ngồi cạnh cô, chống cằm nhìn cô trang điểm.
Dung Dung rụt cổ, “Sao vậy?”
“Nghe fan nói ngắm Đại Dung Dung trang điểm là một sự hưởng thụ.” Dung Thanh Từ nhíu mày, giọng lười biếng, “Tôi ngồi ghế VVIP mở mang chút.”
Dung Dung cảm thấy gượng gạo khi bị ánh mắt đó nhìn thẳng vào người.
Nhưng cô lại không muốn đuổi chị ấy đi, vì vậy đành phải dồn sự tập trung vào mặt.
Mắt cô vốn dĩ đã to, cả quá trình đeo kính áp tròng lại rất lưu loát.
Mở to mắt, đặt kính áp tròng vào mắt, chớp mắt điều chỉnh vị trí, lau sạch dung dịch bảo quản chảy ra từ khóe mắt.
Dung Thanh Từ còn chưa kịp phản ứng, cô đã làm xong.
Dung Dung nghiêng đầu, khẽ mỉm cười với chị ấy.
Tròng mắt của cô to, nhưng màu mắt không tối sẫm.
Con ngươi màu nâu nhạt giống như viên pha lê thấm nước.
Độ cong viền mắt hạnh nhân mềm mại, khi nhìn chăm chú vào người khác giống như chú nai con mới sinh.
Kiểu kính áp tròng của con bé chủ yếu là kiểu tự nhiên.
Nhưng vì nó có đôi mắt đẹp, chỉ cần đeo kính áp tròng viền nâu cũng khiến Dung Thanh Từ sững sờ trong chốc lát.
New Ring Brown là một trong những kiểu đi làm hằng ngày nhất của Bebebest.
Vòng tròn màu nâu nhẹ nhàng và trong suốt khiến đôi mắt sáng làm nổi bật vẻ ngây thơ của Dung Dung hơn.
Kiểu dáng mà cô đeo không có độ, thỉnh thoảng sẽ trang điểm bằng cặp kính.
Để có hiệu quả video cuối cùng, Dung Dung sẽ đeo kiểu dáng này, sau đó đeo thêm một gọng kính, vừa tự nhiên vừa mưu trí.
Thấy Dung Dung lại đổ dung dịch bảo quản mới vào, Dung Thanh Từ không nhịn được hỏi cô: “Tại sao cô đi chơi có một lần mà phải dùng loại một năm?”
Còn phải rửa hộp, đổi dung dịch bảo quản, quả thật rất phiền phức.
“Em thích mua loại dùng một năm.” Dung Dung nhìn vào gương chớp mắt vài cái, “Loại dùng một lần có quá nhiều hàm lượng nước, đeo cả ngày rất khó chịu.”
“Nhưng loại dùng một ngày sạch hơn dùng một năm mà.”
Dung Thanh Từ khá lười, ưu điểm của loại dùng một lần là không cần rửa, dùng xong rồi vứt, vừa tiết kiệm thời gian vừa nâng cao hiệu suất.
Dung Dung cười nói: “Lấy loại dùng một năm làm dùng một lần sẽ không gặp chuyện phiền não này, cứ hai tuần em đổi một bộ.”
“… Lần sau tôi sẽ thử.”
Nói về sự tinh tế, chắc chắn cô không bằng Dung Dung.
Dung Thanh Từ cứ thế ngồi bên cạnh nhìn con bé thay đổi lần lượt các loại cọ trang điểm lớn nhỏ giống như đang vẽ lên mặt, từ từ trang điểm cả khuôn mặt.
Hôm nay phong cách trang điểm của Dung Dung vẫn rất thiếu nữ.
Mí mắt được điểm xuyết bằng màu xanh lá lấp lánh đặc biệt nhất trong Lunasol Opal*.
Đôi môi được phủ một lớp Mac Devoted Chili mỏng, dùng ngón tay tán nhẹ từ giữa môi ra khóe môi, làm mờ đường viền môi để tạo ra một lớp son môi lì như sương mù, nhưng lại rất trong suốt và mịn màng.
*Lunasol Opal: xem hình minh họa
Cuối cùng, cô đeo một cặp kính có dây đeo trang trí trên sống mũi.
Để phối với áo khoác dài tay lửng màu xanh lá cây nhạt, Dung Dung cố tình chọn khăn quàng cổ cashmere Johnstons màu trắng sữa và túi da cừu nhỏ Coach Parker.
Cuối cùng, cô còn lượn một vòng trước mặt Dung Thanh Từ, liên tục hỏi có xinh không.
“Nếu tôi là đàn ông, bây giờ tôi sẽ đè cô xuống giường và xử ngay.” Dung Thanh Từ cười đểu, “Cô nói xem có xinh không?”
Dung Dung sửng sốt một hồi mới lầm bầm: “Quá thô thiển.”
“Cô không thích à?” Dung Thanh Từ ghé vào tai Dung Dung, nhẹ nhàng phả một hơi, “Hay phải nói cô chỉ thích Thẩm Độ làm chuyện đó với cô?”
Tai của Dung Dung lập tức nóng lên.
Xem ra cô cũng không trong sáng mấy.
Dung Thanh Từ vung tay về phía cửa, “Đi thôi.”
Hai chị em xuống boong thuyền, gió biển bỗng chốc thổi mạnh làm mái tóc dài của hai người rối tung.
Dung Dung giữ chặt mũ nồi trên đầu, hé mắt hỏi: “Xe của anh Thẩm ở đâu vậy?”
Dung Thanh Từ chỉ vào một chiếc xe sedan màu đen cách đó khoảng hơn một trăm mét, “Chắc là nó.”
Phía sau còn có một chiếc xe đang đậu với kiểu dáng tương tự.
Chiếc xe có biển số kép, biển số bên dưới có chữ “粤B*” ở đầu, chắc là xe của Thẩm Độ.
*粤B: dịch sang tiếng Việt là Quảng Đông B, đại diện cho chữ viết tắt của tỉnh đăng ký xe ô tô.
Ở đây, Quảng Đông B là Thâm Quyến.
Có hai người đàn ông đi xuống từ xe phía sau, nhận lấy vali của Dung Thanh Từ và Dung Dung.
Ngụy Sâm hạ cửa kính xe trên ghế phụ xuống, “Sếp Dung nhỏ và cô Dung ngồi xe phía trước đi.
Sếp Thẩm cũng ở trên xe đó.”
Hai người cùng đi về xe phía trước.
Tài xế xuống xe vừa mở cửa sau ra, Dung Thanh Từ bèn đổi hướng đi ngược lại về phía xe đằng sau.
Dung Dung bất ngờ, “Không phải ngồi xe này à?”
“Tôi thích kiểu dáng của chiếc sau.” Dung Thanh Từ cũng không quay đầu lại, xua tay với cô, “Dù gì đều là cùng một xe mà.”
Dung Dung lúng túng đứng trước cửa xe.
Cho đến khi người đàn ông trong xe hạ giọng thúc giục cô: “Vào đi.”
Dung Dung liếc nhìn tài xế theo bản năng, người đứng đằng sau khẽ nói “Mời vào” với cô.
Hai chiếc xe nối đuôi nhau rời khỏi bến tàu.
Dung Dung hơi bối rối, ngồi ở chỗ xa nhất.
Không biết đây là lần thứ mấy cô và Thẩm Độ ngồi cạnh nhau trong xe.
Thế nhưng lần nào cũng ngồi trên xe anh ta.
Nội thất trong xe rất trang nhã, thậm chí lớp da đều là màu vàng cam, khác hẳn phong cách xe của Thẩm Độ ở thành phố Thanh Hà.
Dung Dung nhúc nhích người, cuối cùng Thẩm Độ lên tiếng: “Không thoải mái à?”
“Không phải.” Dung Dung lập tức ngồi ngay ngắn, không nhúc nhích nữa, “Rất thoải mái.”
Thẩm Độ khẽ cười hỏi: “Vậy cô nhúc nhích làm gì?”
“Nhúc nhích một cái cũng không được hả?” Dung Dung phồng má, bất mãn nhìn anh ta.
Đối mặt với sự cáu kỉnh bất ngờ của cô bé, trước tiên Thẩm Độ hơi sửng sốt, sau đó nhướng mày và nói: “Được, cô muốn nhúc nhích sao cũng được.”
Dung Dung cứng đờ người, sau đó ngồi im.
Quả thật Thẩm Độ cảm thấy buồn cười, không chịu nổi đã phát ra tiếng cười khẽ từ cổ họng.
Cô cắn môi, bực dọc hỏi anh ta: “Chúng ta đi mua sắm ở đâu?”
“Bách Nhã Plaza.”
Dung Dung chưa từng nghe nói đến plaza này.
Nhưng nếu là Thẩm Độ đưa cô đi, vậy chắc là một nơi rất tốt.
Cô không phải là người nhiều chuyện, nhưng chắc chắn không phải là người ít nói.
Thế nhưng khi ngồi bên cạnh Thẩm Độ, cô luôn không biết phải nói gì.
Mỗi lần gặp mặt trước đó đều là sự trùng hợp bất khả kháng.
Cho dù không có chủ đề chung, ít nhất vẫn có thể trò chuyện vài câu nguyên nhân kết quả.
Im lặng một lúc, Dung Dung thốt ra một câu: “Anh có nhận ra tôi có gì khác lạ không?”
Thẩm Độ quay đầu sang quan sát cô vài lần.
Dung Dung vội vàng đối mặt với anh ta, định thu hút sự chú ý của anh.
Kết quả là câu trả lời sơ sài của người đàn ông khiến cô rất thất vọng, “Không có.”
Dung Dung tức giận tháo mắt kính xuống đưa cho anh ta, “Tôi đeo mắt kính đó!”
Thẩm Độ cầm lấy mắt kính, nhìn qua hai lần rồi trả lại cho cô, “Bị cận phải đeo kính có gì lạ không?”
Dung Dung: “Đây không phải đeo vì bị cận, mà là đeo cho đẹp.”
Thẩm Độ: “…”
Cô đeo mắt kính vào rồi tháo xuống, sau đó nhìn anh ta và hỏi: “Nhìn thấy sự khác biệt không?”
“Thấy rồi.” Thẩm Độ dửng dưng trả lời: “Lại đây.”
Cô ngẩn người, nghe lời nhích mông lại gần anh ta.
Đầu ngón tay mềm mại chạm nhẹ vào sống mũi cô.
Dung Dung nhìn người đàn ông đang ở gần sát mình, con tim nhất thời đập rộn ràng, hơi thở cũng trở nên gấp gáp.
Đầu ngón tay vuốt nhẹ qua sống mũi cô, Thẩm Độ mỉm cười, “Để lại dấu hằn nè.”
Dấu hằn mà anh ta nói chính là miếng đệm mũi đè lên hai cánh mũi, khiến một vùng nhỏ lớp nền bị trôi đi.
Dung Dung nhanh chóng ngửa đầu ra sau, lấy tay che mũi lại.
Gò má và đôi tai đều nhanh chóng nóng lên.
Cô lại lúng túng đeo kính vào, định dùng tròng kính che đi sự xấu hổ trong đôi mắt.
Gọng kính tròn to khoảng chừng một gang tay, gần như chiếm hết diện tích trên khuôn mặt nhỏ nhắn.
Thẩm Độ thấy cô bé rụt vai, ngồi cách mình rất xa, nhất thời dở khóc dở cười.
Thẩm Độ nhịn cười, nhưng trong mắt lại không giấu được ý cười, “Tại sao không đeo kính áp tròng?”
“Kính áp tròng không có độ, không thấy rõ.” Dung Dung khịt mũi, đưa lưng về phía anh, lặng lẽ nâng kính lên và xoa mũi, “Kỳ lạ lắm à?”
“Không.” Ánh mắt của Thẩm Độ rất dịu dàng, “Chỉ là cảm thấy rất hiếm lạ.”
“Vậy…” Dung Dung dùng hai tay siết chặt đầu gối, nghiêng người tới lui, hơi hé môi, thốt ra một câu: “Có đẹp không?”
Thẩm Độ quay đầu nhìn cô, “Hửm?”
Dung Dung: “…”
Thôi bỏ đi.
Cô không còn mặt mũi nào để hỏi lại.
“Nhát gan thế.” Thẩm Độ vẫn ung dung nhìn cô, “Xấu.”
Dung Dung nhanh chóng quay đầu qua lườm anh ta.
Cô trang điểm rất lâu đó!
Xấu!
Lòng tự ái của cô bị tổn thương!
Ngay lúc cô rơi vào trạng thái tự phủ nhận mãnh liệt, Thẩm Độ lại hỏi: “Cô cảm thấy có khả năng không?”
Tâm trạng hoang mang bị anh ta trêu đùa, Dung Dung thở hắt ra, hung dữ ra lệnh cho anh ta: “Vậy anh mau khen tôi đẹp đi.”
Thẩm Độ ngoan ngoãn làm theo ý cô, khen cô: “Đẹp.”
Dung Dung rất hài lòng, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, chẳng buồn nhìn anh ta.
Người đàn ông nói chậm rãi: “Không nghe nữa à? Tôi vẫn chưa khen xong.”
Dung Dung quay đầu lại, ngẩng đầu nhìn anh ta, “Còn gì nữa?”
Thẩm Độ tằng hắng, khó khăn lắm mới nói ra được một từ mới: “Dễ thương.”
“…” Dung Dung mím môi, táo tợn hơn, “Dễ thương cỡ nào?”
Thẩm Độ đang định trả lời thì bỗng dưng cảm thấy có một ánh mắt nóng bỏng.
Anh quay đầu lại, tình cờ bắt gặp ánh mắt không kịp né tránh của tài xế từ trong gương chiếu hậu.
Dù là tài xế của anh, hay là tài xế của bố anh cũng không được học theo, lo lái xe đi.
Dung Dung thấy anh ta lại không trả lời, bất mãn lặp lại câu hỏi: “Dễ thương cỡ nào?”
Hơi thở mát lạnh của người đàn ông bỗng đến gần.
Bờ vai của Dung Dung run lên, cảm nhận được đôi môi của anh ta đang kề sát vào tai mình.
Tiếng hít thở làm những sợi lông tơ trên tai lay động.
Lời khen của Thẩm Độ rất đơn giản và cũ rích, “Siêu dễ thương.”
Lúc này Dung Dung mới nhận ra bản thân không giỏi giao tiếp đến cỡ nào.
Rõ ràng trong lòng có rất nhiều điều muốn nói, đến lúc quan trọng lại không nói được câu gì.
Cảm giác phải cân nhắc từng câu chữ, cuối cùng phát hiện mình nói cái gì cũng không phù hợp, tốt nhất nên im lặng làm người câm.
Chẳng hạn như lúc này, cô cảm thấy mình nói gì cũng sai.
Bởi vì chỉ cần cô hơi hé đôi môi đang mím chặt, tiếng cười ngây ngô nhất định sẽ phát ra ngoài.
Chọc anh ta cười nữa.
Đừng có mơ.
***
Sau khi xe chạy đến nơi, Dung Dung như được giải thoát.
Không đợi tài xế tới mở cửa, cô đã nhanh chóng xuống xe chuồn mất.
Cô vội vàng đến xe phía sau đợi Dung Thanh Từ.
Dung Thanh Từ thấy vẻ mặt mong đợi của cô thì hơi kinh ngạc, “Phấn khích thế?”
Dung Dung bất chấp đi tới, cưỡng ép khoác tay chị ấy.
Bách Nhã Plaza nằm trong khu Trung Hoàn tấc đất tấc vàng của Hồng Kông.
Trung tâm mua sắm cao bốn tầng nằm ở khu vực trung tâm nhất.
Tầng B1 là cửa hàng bách hóa, bên trong có một cây cầu vượt có mái che dành cho người đi bộ.
Ở giữa trung tâm mua sắm là một cây đa lớn trăm tuổi sừng sững, tán lá sum sê che phủ cả bầu trời.
Dung Dung rất thích cây đa này, cố tình chụp một tấm đăng lên Weibo.
Một cây đa lớn trước cửa: Trong trung tâm mua sắm có một cây đa lớn *^__^*
Khách thưa thớt, nhiều lắm chỉ có hai ba người đi dạo trong một gian hàng.
Dung Thanh Từ hừ lạnh, “Tôi nhất định phải mua sợi màu trắng xà cừ cho bằng được.”
Trước đây cô còn định bảo Dung Dung mua giúp mình, nhưng khi đã quay lại đây, Dung Thanh Từ liền đi thẳng tới gian hàng Bvlgari.
Có lẽ vì ít khách nên hàng về rất đầy đủ, các mẫu hot cơ bản đều không thiếu mẫu nào.
Dung Thanh Từ nhanh chóng mua được sợi dây chuyền ngọc trai màu trắng xà cừ mà mình luôn muốn có, sẵn tiện còn nhìn trúng chiếc nhẫn xà cừ cỡ trung đính kim cương cùng kiểu dáng.
Vào trung tâm mua sắm chưa được vài phút, tiền đã chảy ra ngoài.
Mặc dù màu trắng xà cừ có nguy cơ bị xỉn màu, nhưng điều đó không làm ảnh hưởng đến vẻ đẹp của nó.
“Chị đã mua được thứ chị muốn rồi.” Tâm trạng của Dung Thanh Từ rất tốt, thậm chí giọng nói cũng rất sảng khoái, “Cô cứ chọn đi, chị trả tiền.”
Dung Dung chọn sợi dây chuyền cỏ bốn lá dòng Fiorever*.
*Dây chuyền cỏ bốn lá dòng Fiorever: xem hình minh họa
Cô thích phong cách Nhật Bản, thật ra không có hứng thú với kiểu dáng của Bvlgari cho lắm.
Dung Thanh Từ lấy thẻ từ trong túi xách ra, “Quẹt thẻ đi.”
Chị bán hàng trong trang phục chỉnh tề cúi đầu chào cô, nói tiếng Phổ thông bằng giọng Quảng đặc sệt: “Xin chào chị, hóa đơn đã được thanh toán rồi.”
“Hả?”
Chị bán hàng cười giải thích: “Sếp Thẩm nhỏ nói anh ấy sẽ chi trả tất cả đồ mà hôm nay hai chị mua tại trung tâm mua sắm.”
Dung Dung quay đầu lại nhìn Thẩm Độ đang đứng đợi các cô ở cửa.
Anh đang nói chuyện với Ngụy Sâm.
Thông báo nhắc nhở Weibo vẫn chưa tắt, điện thoại của cô rung lên liên tục.
Bài viết Weibo được đăng 20 phút trước, bình luận đã hơn một nghìn.
【Bà nội ơi! Blogger mà bà theo dõi lại đăng bài nè!】
【Em Dung đang đi mua sắm ở Bách Nhã á!!】
【Aaaa em Dung tới Hồng Kông rồi, hạnh phúc:)】
【Nghe nói hình như Bách Nhã là trung tâm mua sắm tư nhân do một ông chồng giàu có xây riêng cho vợ mình, bởi vì bà vợ chê đi mua sắm ở Hồng Kông quá đông đúc.】
【Chị em bình luận hot 4 kia ơi, không phải nghe nói mà là thật đó, do bất động sản Berlin xây dựng đó! Bất động sản Berlin không nổi tiếng lắm ở Đại lục, nhưng thái tử của bọn họ là tổng giám đốc Trung Nhuận mà Nhóm Tám vẫn luôn đào bới! Mọi người đẩy tui lên đi!】
Dung Thanh Từ nhướng mày, “Sếp Thẩm nhỏ? Chẳng lẽ đây là trung tâm mua sắm tư nhân?”
“Đúng vậy.” Chị bán hàng gật đầu, giọng điệu thân thiện, “Trung tâm mua sắm này thuộc bất động sản Berlin, là trung tâm mua sắm mà tổng giám đốc Thẩm xây riêng cho vợ mình.
Hôm nay hai chị có thể chọn bất cứ món nào mình muốn, tất cả đều được viết vào hóa đơn cá nhân của sếp Thẩm nhỏ.”
Ở Trung Hoàn, bố của Thẩm Độ sở hữu một khu trung tâm mua sắm rộng 700 nghìn mét vuông.
Đồ trang sức 50 – 60 nghìn tệ mà cô và Dung Dung mua chỉ là cọng lông.
Nếu da mặt của cô và Dung Dung dày tí nữa, cho dù cô vơ vét hết gian hàng Bvlgari này, Van Cleef & Arpels kế bên, Hermes và Fendi trên lầu, chắc Thẩm Độ cũng không buồn chớp mắt.
Hoa Uyên vốn đã thuộc hàng giàu có ở thành phố Thanh Hà, nhưng Dung Thanh Từ vẫn thốt ra tiếng cảm thán.
Có tiền thật sướng.
Dung Thanh Từ nhìn chằm chằm vào Dung Dung, lòng đố kị khiến đầu óc cô bị chập mạch.
Còn nữ chính trong phim thần tượng được bao nuôi mà không hay đang ngơ ngác nhìn Thẩm Độ, không bị đồng tiền cám dỗ, “Tôi mang theo đủ tiền, không cần anh trả giúp tôi.”
Con em ngu ngục..