Nhà Tôi Thật Sự Có Mỏ Vàng


Dung Dung đi theo ông cụ vào nhà.
Lúc tháo giày ra, cô phát hiện trên tủ giày có một đôi giày cao gót màu đỏ quen thuộc.
“Chị đã về rồi.” Đột nhiên Dung Dung dịu giọng xuống.
Ông cụ nghiêng đầu liếc cô, “Sao vậy? Không phải ông đã nói với con là hôm nay gia đình chú Hai đều tới sao?”
“Con tưởng chỉ có chú Hai và thím Hai.

Chẳng phải chị họ ra nước ngoài làm việc sao?” Dung Dung dừng lại một lát rồi hỏi: “Sao về nhanh vậy?”
“Con tưởng ai cũng vô lương tâm như con, gào thét ầm ĩ đòi đi du học đại học hả? Nếu năm nay con không tốt nghiệp, không biết khi nào ông già này mới có thể ăn một bữa cơm với con.” Ông cụ lầm bầm, chỉ vào mũi cô, khiển trách: “Học tập Thanh Từ chút đi, chỉ biết xài chứ không biết kiếm tiền, kêu con đến công ty làm mà không chịu.”
Dung Dung bĩu môi, “Sao con lại không biết kiếm tiền? Chẳng phải ông bỏ tiền ra mua bức tranh của con đang treo trong thư phòng kia sao?”
“Cái con nhóc thối này, ông mua tranh của con, có phải con nên lấy lòng ông không?” Ông cụ gắt gỏng, trong mắt lóe lên chút chột dạ, “Nếu không phải sợ con không bán nổi bức tranh nào, ông cần gì phải nhờ người ta cố tình ra nước ngoài xem triển lãm tranh vớ vẩn của con, còn mua tranh của con làm gì?”
Hôm đó là buổi triển lãm tranh do trường tổ chức, bức tranh cô vẽ được chọn trưng bày và bán ở phòng triển lãm.

Lúc đó Dung Dung còn rất phấn khích, gọi điện thoại cho ông nội nói là cô có thể kiếm tiền nhờ tranh của mình rồi.

Kết quả là ông cụ hừ mũi, dám chắc cô sẽ không bán được.
Tại buổi triển lãm tranh hôm đó, bức tranh của cô được bán nhanh nhất.
Dung Dung ở tuổi 18 hào hứng báo cáo cho ông nội biết đồng tiền đầu tiên mình kiếm được trong đời.

Ở đầu dây bên kia, ông nội chỉ miễn cưỡng khen cô vài câu.
Kết quả là năm nay về nước, cô thấy có một bức tranh sơn dầu thuộc trường phái ấn tượng rất độc đáo trong thư phòng xưa cổ của ông cụ, đó là tác phẩm của cô.
Nghe dì giúp việc nói mỗi lần có khách tới thăm, ông nội đều chỉ vào bức tranh đó, tự hào nói đó là tác phẩm của cháu gái tôi.
Dung Dung cười mỉm, kéo tay ông cụ đi vào phòng ăn.
Trên bàn dài, gia đình chú Hai đang ngồi ở đó.
Cả nhà đều ăn mặc chỉnh tề, thậm chí còn chải chuốt tỉ mỉ.

Dung Dung ăn mặc giản dị, hoàn toàn khác hẳn bọn họ.
Dung Dung mím môi, khéo léo chào hỏi: “Chú Hai, thím Hai, chị.”
Chú Hai nhướng mày với vẻ mặt nghiêm túc, trầm giọng đáp lại.

Thím Hai hơi cau mày, “Lần sau nhớ đến sớm chút, làm gì có nguyên tắc người lớn đợi con cháu.”
“Con biết rồi.”
Cô lại dè dặt đưa mắt nhìn chị họ Dung Thanh Từ.
Chị ấy mặc đồ công sở, mái tóc ngắn ngang vai uốn xoăn nhẹ, đôi mắt kiêu ngạo, đẹp lạnh lùng và quyến rũ, thậm chí không thèm liếc mắt nhìn cô lần nào.
Ông nội ngồi vào ghế chủ tọa, Dung Dung ngồi đối diện cả nhà bọn họ.
“Được rồi, tôi cố tình nói nhà bếp làm mấy món mà mọi người thích ăn, ăn thôi.”
Dung Dung gắp miếng cải thìa bỏ vào miệng rất từ tốn, nhai thật kỹ.
Dung Thanh Từ ngồi đối diện lơ đãng liếc nhìn cô, giọng điệu ngả ngớn, “Ấy chà, hôm nay ăn mặc ngoan hiền thế, khác hẳn với mấy tấm hình trên hot search mấy ngày trước nha.”
Dung Dung giật mình, cô biết thế nào cũng bị nhắc tới.
Ông cụ cau mày, “Hot search gì?”
“Ông nội, ông vẫn chưa biết à?” Dung Thanh Từ hơi nhếch môi, “Mấy ngày trước, đứa cháu gái ngoan của ông đã gây bão đó, có rất nhiều người khen nó xinh đẹp.”
“Dung Dung, chuyện là thế nào?” Sắc mặt của ông cụ bỗng trở nên u ám, nghiêm túc nói: “Chẳng phải ông đã nói với con là không được gây sự chú ý, càng không được bước vào giới giải trí sao? Con muốn chơi vài năm thì ông để con chơi, chơi đủ rồi phải biết điều quay về công ty, học cách quản lý với chú Hai của con.”
Dung Dung khẩy cơm trong chén, giọng điệu bực bội, “Con không có ý định bước vào giới giải trí, đó chỉ là sự cố.”
“Chẳng phải sự cố cũng đã lên hot search rồi sao?” Trong mắt của Dung Thanh Từ lộ vẻ châm chọc, khoanh tay trước ngực, “Đến lúc để mọi người biết cô Hai của Hoa Uyên xuất hiện trước công chúng, sau hai ba ngày lên tin đồn, chẳng phải em đã trở thành trò cười của mọi người vào những lúc rảnh rỗi sao?”
Dung Dung nhăn mặt, không lên tiếng.
Ông cụ bực bội gõ xuống bàn, “Được rồi, dù gì vẫn còn ông già này dọn dẹp đống hỗn độn.

Tất cả ăn cơm đi.”
Dung Thanh Từ tức giận, “Ông nội, ông quá cưng chiều Dung Dung rồi.

Nó đã 21 rồi mà không chịu ra ngoài làm việc đàng hoàng.”
“Thanh Từ, con cũng đừng chỉ biết nói về em gái con.” Chú Hai mím chặt môi, bỏ đũa xuống, “Bố giao dự án đấu thầu The MixC cho con, kết quả là con để Trung Nhuận giành thầu, bây giờ chúng ta bị hai bên Gia Nguyên và Trung Nhuận kìm kẹp.

Bố bảo con liên lạc với tổng giám đốc Trung Nhuận, con đã liên lạc được chưa?”
“Vẫn chưa.” Dung Thanh Từ khuấy cơm trong chén, giọng điệu không vui, “Tổng giám đốc Thẩm đó rất kiêu căng, con bảo trợ lý gọi điện hẹn gặp anh ta suốt cả một tuần mà vẫn chưa hẹn được.

Bố, hay là chúng ta hợp tác với Gia Nguyên đi?”
“Gia Nguyên không được.

Gần đây tổng giám đốc Cố đó có tiếng xấu.” Chú Hai hạ giọng bác bỏ.
Dung Thanh Từ nhíu mày, “Công ty của bọn họ là cha truyền con nối.

Tổng giám đốc Cố không được thì chẳng phải vẫn còn hai đứa con sao?”
“Đứa con trai là con riêng.

Hiện giờ đứa con gái duy nhất của tổng giám đốc Cố còn đang học cấp Ba, con bảo ông ta truyền nối cho ai?” Chú Hai nhướng mày, lạnh nhạt nói: “Giao cho con chút chuyện nhỏ đó mà làm không xong.”
“Đúng là không ổn.” Ông cụ nhướng mày, đột nhiên cười nói: “Thanh Từ, con cũng lớn rồi, có phải nên yêu đương không?”
“Phụt ——”
Trên bàn ăn, tất cả mọi người đều nhìn sang Dung Dung đang húp canh.
“Cô cười cái gì?” Dung Thanh Từ bất mãn nhìn cô.
Dung Dung tán thành, “Em cảm thấy ông nội nói rất đúng, mỹ nhân kế vẫn được xem là cách hay.”
Sắc mặt của Dung Thanh Từ rất tệ, đang nói chuyện cũng có thể nghe thấy tiếng nghiến răng, “Dung Dung, nếu nói về mỹ nhân kế, em thích hợp hơn chị nhỉ?”
“Không đâu.” Dung Dung quả quyết lắc đầu, “Em đã bị người ta xóa rồi.”
Vừa mới nói ra, cô mới ý thức được mình lỡ miệng.
“Em có quen biết với tổng giám đốc Thẩm.” Dung Thanh Từ phấn khởi, quay đầu qua đề nghị với ông nội: “Ông nội, ông để Dung Dung làm đi, nó cũng nên đóng góp cho công ty.”
Dung Dung xua tay, “Em vừa mới đắc tội với anh ta!”
“Một đứa nhóc như con có thể đắc tội gì với cậu ta?” Ông cụ đập bàn, lập tức đưa ra quyết định: “Nếu con hẹn gặp được người ta, ông sẽ miễn cưỡng tha thứ chuyện con lên hot search tào lao gì đó, bằng không ông sẽ chặt đứt đầu con.”
Dung Dung vừa mới cho người ta vào danh sách đen: “…”
Trong bữa ăn này, có lẽ Dung Dung trở thành người thua cuộc nhất.
Sau khi ăn xong, Dung Dung đi bộ trong phòng khách để tiêu hóa thức ăn, cầm chặt điện thoại trong tay, tâm trạng phức tạp.
Dung Thanh Từ đang xem máy tính bảng trong phòng khách, thấy cô túng quẫn thì tâm trạng tốt lên, mở miệng chế giễu: “Sao thế? Đại Dung Dung xinh đẹp tuyệt trần mà cũng có lúc quẫn bách à?”
Dung Dung phớt lờ chị ấy, tiếp tục lo âu nhìn vào điện thoại.
“Yên tâm đi, không có người đàn ông nào không thích cô đâu.” Dung Thanh Từ chỉnh lại tóc, đứng dậy khoanh tay nhìn cô, “Cô và mẹ cô đều giống nhau, không có bản lĩnh nào khác, nhưng khuôn mặt lại rất hữu dụng.”
Dung Dung rủ mắt, bình tĩnh nói: “Chị, mẹ em đã mất nhiều năm rồi, nhắc đến bà ấy có thú vị không?”
Mẹ của Dung Dung qua đời khi cô lên bốn.

Lúc đó cô đang ôm Snoopy, ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách xem Tom and Jerry, suy nghĩ khi nào mẹ tới đón cô.
Rồi sau đó, bố cô lảo đảo đi tới, ôm cô với đôi mắt đỏ hoe, nghẹn ngào nói với cô rằng mẹ đã mất rồi.
Chưa đầy hai năm, bố cũng đi theo.
“Cho dù chị ghét mẹ em cỡ nào, bà ấy cũng đã mất rồi.

Dù chị ghét bà ấy đến đâu, bà ấy cũng không biết.”
Dung Thanh Từ nhíu chặt chân mày, cắn răng, kìm nén cơn giận, “Cô có biết cô và mẹ cô đều làm người ta chán ghét không?”
“Em biết.” Dung Dung nhìn xa xăm, đáp lại nhỏ nhẹ.
Hai chị em đã từng rất thân thiết, lý do biến thành kẻ thù rất cũ rích, khiến người ta không thể tin nổi.
Vì đàn ông.
Sau khi tốt nghiệp cấp Ba, Dung Thanh Từ đã tỏ tình với một người.
Kết quả là bị từ chối ngay tại chỗ.

Người nọ chỉ nói tôi không có hứng thú với cậu bằng giọng điệu biếng nhác.
Dung Thanh Từ kiêu ngạo tức giận hỏi thẳng cậu ta: Từ nhỏ chúng ta cùng nhau trưởng thành, xung quanh cậu không có đứa con gái nào giỏi giang hơn tôi, cậu không có hứng thú với tôi thì cậu có hứng thú với ai?
Người đó nhếch môi, đôi mắt đầy vẻ đùa cợt, duỗi tay chỉ về phía Dung Dung đang núp trong lùm cây.
Em gái cậu.
Kể từ đó, Dung Thanh Từ không bao giờ đưa cô đi học đàn piano nữa, không mời cô đi ăn KFC nữa.
Giọng con bé yếu đuối, Dung Thanh Từ chỉ cảm thấy mình như lấy trứng chọi đá, không thú vị chút nào.
“Không cần cô liên lạc với bên Trung Nhuận nữa.” Cô ổn định tâm trạng, quay đầu đi không nhìn Dung Dung nữa, “Nếu tôi phải dựa vào cô mới có thể làm xong công việc này thì đúng là quá vô dụng.”
Dung Dung thở dài, duỗi tay về phía chị ấy.
Dung Thanh Từ cau mày, “Làm gì?”
“Chị đến Paris công tác có mang túi xách về giúp em không?” Dung Dung chuyển chủ đề, “Chị không lấy giúp em à?”
Dung Thanh Từ trợn mắt xem thường, “Ai như cô? Trên xe tôi.”
“Ồ, em còn tưởng chị đã quên.” Dung Dung cúi đầu, không nói gì thêm.
Dung Thanh Từ khó chịu khi thấy bộ dạng đáng thương, ngoan hiền của con em, trong lời nói lại bắt đầu sặc mùi châm biếm, “Cô mua hai chiếc túi Birkin cùng một lúc là cảm thấy không có chỗ nào tiêu tiền hả? Thì ra chúng tôi bạt mạng kiếm tiền là để công chúa nhỏ này tiêu xài phung phí thôi à?”
Vẻ mặt của Dung Dung ngây thơ, “Em mua bằng tiền hoa hồng mà cuối năm ngoái công ty phát và tiền bán tranh mà.”
Dung Thanh Từ cứng họng, không còn gì để nói.
Con nhóc này vừa trưởng thành, ông nội đã chia cổ phần công ty cho nó, lại còn chuyển nhượng rất nhiều cửa hàng và bất động sản cho nó.

Đặc biệt là hai năm trước, căn biệt thự trong khuôn viên Country Garden chưa sửa sang xong đã đưa cho nó trước.

Mấy năm nay, nó đi du học đại học đều không cần lo nghĩ về chi phí sinh hoạt.

Mỗi tháng đều có tiền lãi hoa hồng tự động chuyển vào tài khoản của nó, đúng là một Bao Tô Bà* đời thật sống bằng tiền dành dụm.
Không muốn quản lý kinh doanh, ngược lại rất siêng mở triển lãm tranh, không biết có thể bán được bao nhiêu tiền.
Dung Thanh Từ đang nghĩ ra lý do để dạy dỗ nó thì nghe thấy Dung Dung khẽ nói: “Em chỉ mua một cái, cái còn lại tặng chị.”
“…” Hối lộ trắng trợn.
Hai chị em đi tới gara.

Sau khi Dung Thanh Từ mở cửa xe sau ra, trên chỗ ngồi có hai hộp quà bằng da rất lớn.
Xe ngựa và người đánh xe được in mạ vàng trên đó, đi kèm với tên thương hiệu bắt mắt.
14 tháng trước, Dung Dung đã đặt làm hai chiếc túi Birkin màu phối đôi dành riêng cho khách VIP ở trụ sở chính Hermes.

Đúng lúc tháng trước Dung Thanh Từ phải đến Paris công tác, cô bất chấp nhắn tin WeChat nhờ Dung Thanh Từ mang chiếc túi về nước giúp mình.
Dung Thanh Từ chỉ nhắn lại một chữ “Ờ” lạnh nhạt.
Mở túi nhung ra, lúc nhìn thấy túi xách, cuối cùng Dung Thanh Từ vẫn phải sáng mắt lên.
Phụ nữ mà, túi xách trị bách bệnh.
Màu trắng ngọc trai kết hợp với màu xám khói rất hợp với màu tương phản nhã nhặn của quý cô công sở, thanh lịch và trang nhã.
Cô nhìn sang chiếc túi của Dung Dung.
Hồng anh đào kết hợp với màu trắng sữa rất hợp với cả “cây hồng” nữ tính mà hôm nay con bé mặc, cũng phù hợp với độ tuổi đôi mươi của nó.
Dường như Dung Dung đang đắm chìm trong niềm vui sướng do chiếc túi Birkin mang lại, cúi đầu nhìn chằm chằm vào chiếc túi, nở nụ cười trên môi.
Mặc dù Dung Thanh Từ ghét nó, nhưng không thể không thừa nhận cô em họ này đúng là rất xinh đẹp.
Khi còn nhỏ là một cục bột trắng hồng, bóp bàn tay nhỏ bé của nó giống như đang bóp chân mèo, khiến người ta đã bế bồng là không muốn buông ra.

Con nhóc còn ngoan ngoãn, bình thường đều thích nắm áo của mình, đi tới đi lui theo sau cô.
Lần đầu tiên Từ Bắc Dã nhìn thấy Dung Dung còn trêu đùa: Dung Thanh Từ, búp bê trong phòng ngủ của cậu đổi thành người thật rồi à?
Sau đó con nhóc đã thành thiếu nữ, đường nét trên khuôn mặt càng đẹp hơn.

Dung Thanh Từ không còn thích dắt nó đi chơi nữa.
Lúc nào cũng có người hỏi bóng gió em gái cô bao nhiêu tuổi, có bạn trai chưa.
Cũng khó trách Từ Bắc Dã sẽ thích nó.
“Tôi phải đến công ty, cô đi theo tôi không?” Dung Thanh Từ ôm túi, giọng điệu vẫn lạnh nhạt, nhưng trong mắt không giấu được niềm vui khi nhận được chiếc túi.
Dung Dung liếc nhìn chiếc SLC đang đậu bên cạnh xe mình, quả quyết gật đầu, “Vâng, chị chở em đi.”
Cô ngồi trên ghế phụ, không thể rời xa chiếc túi mới.
Dung Thanh Từ quan sát cô, sau đó lườm nguýt cô, “Chẳng phải gần đây thích Chloe à? Sao mới đó đã thay lòng đổi dạ rồi?”
“Sao chị biết em thích Chloe?” Dung Dung chớp mắt, “Chị theo dõi video của em đúng không?”
“…” Dung Thanh Từ mím môi, kiên quyết nói: “Ngày nào Bilibili cũng thông báo, tôi có chặn nó cũng vô dụng.”
“À, ra là vậy.” Dung Dung làm bộ hiểu ra, nhưng lại nói to lên, ẩn ý là không tin.
Dung Thanh Từ tặc lưỡi, vẻ mặt hơi lúng túng.

Đột nhiên lúc này điện thoại trên xe rung lên, giúp cô giải vây.
Cô đeo bluetooth lên, “Chuyện gì?”
Dung Dung nghe thấy chị ấy chợt oán giận, “Thẩm Độ đó là thủ tướng quốc gia hay là người giàu nhất thế giới hả, làm gì mà bận rộn thế? Tôi hẹn gặp anh ta uống cà phê mà anh ta cũng không có thời gian hả?”
“Anh ta cho rằng bố mình là trùm Quảng Đông, anh ta ắt sẽ là Trần Hạo Nam* của Thanh Hà hả?” Dung Thanh Từ nhíu chặt chân mày, liên tục khẩu nghiệp với tên tổng giám đốc Trung Nhuận hẹn gặp bao nhiêu lần vẫn không được, xong xuôi vẫn không quên cười gằn, “Trong giới bất động sản này còn có hai ông trùm Hoa Uyên và Gia Nguyên đấy.

Giá trị vốn hóa thị trường trăm tỉ thì sao? Để xem anh ta có thể nắm giữ nó như thế nào.

Cẩn thận tôi bảo em gái tôi gạ anh ta đấy.”
*Trần Hạo Nam: Nhân vật chính trong phim “Người Trong Giang Hồ”, đại ca băng đảng Hồng Hưng.

Cốt truyện chủ yếu xoay quanh sự thành lập và thanh trừng lẫn nhau nhằm tranh giành địa bàn giữa những băng đảng xã hội đen.
Dung Dung: “…”
Vậy mà nói giành lấy mối làm ăn dựa vào cô là đồ vô dụng.
“Thêm WeChat của tôi?” Dung Thanh Từ cười ha ha, “Được, thêm thì thêm.

Tôi không tin không xử đẹp anh ta.”
Dung Dung đảo mắt, khẽ nói với Dung Thanh Từ: “Bảo anh ta thêm WeChat của em được không?”
Dung Thanh Từ liếc nhìn cô, xua tay với vẻ chán ghét, “Lượn qua một bên, người lớn đang nói chuyện liên quan gì tới cô?”
“Em gạ anh ta giúp chị.” Dung Dung thẳng thừng nói ra câu này.
“Đợi tôi một lát.” Dung Thanh Từ tháo tai nghe xuống, dừng xe ven đường, chống cằm quan sát cô, “Tên tổng giám đốc Trung Nhuận đó nổi tiếng không mê gái gú, chẳng khác gì hòa thượng, cô có gạ được không?”
“Có thể.” Dung Dung gật đầu, dùng ngón cái và ngón trỏ làm thành hình chữ V chống dưới cằm, “Để em cống hiến cho công ty đi.”
“Được, bị tạt gáo nước lạnh thì đừng trách tôi không nhắc nhở cô.” Dung Thanh Từ lại đeo tai nghe lên, giọng điệu nhạo báng, “Cô Hai nhà họ Dung ăn sung mặc sướng của chúng tôi ngỏ lời bằng lòng gạ trai bằng sắc đẹp.

Cô đưa WeChat của con bé cho tổng giám đốc Thẩm đi.”
Tâm trạng Dung Dung rất tốt.
Xóa tôi hả cái đồ tư bản thối tha.
Hôm qua anh lạnh nhạt với tôi, hôm nay tôi sẽ cho anh tơi tả.
***
Lúc này tại tòa nhà Trung Nhuận, tầng làm việc của tổng giám đốc.
Thẩm Độ đã nhận được WeChat của người phụ trách Hoa Uyên từ trợ lý.
“Sếp Thẩm, người ta hẹn gặp anh mà anh không đi, vậy thì thêm WeChat đi.” Trợ lý Ngụy Sâm nói chân thành: “Dù sao cũng là đôi bên hợp tác cùng có lợi.

Phía bọn họ đã đủ chân thành rồi, dù anh bận rộn đến mấy cũng nên nhín chút thời gian giải quyết chứ.”
Thẩm Độ liếc nhìn tài khoản WeChat, tìm kiếm mục nhập vào.
Tên WeChat quen thuộc, hình đại diện WeChat quen thuộc.
Thẩm Độ: “…”
Ngụy Sâm: “Sếp Thẩm, sao anh vẫn chưa thêm vậy?”
Thẩm Độ: “Im mồm.”
Ngụy Sâm: “Sếp Thẩm, làm giá đủ rồi, giờ là lúc nên bàn chuyện hợp tác.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui