Nhà Tôi Thật Sự Có Mỏ Vàng


PR của Mack Daddy từng tiết lộ với cô rằng cô chính là hotgirl có sức mua hàng mạnh nhất trong khu làm đẹp Bilibili.
Người kế tiếp lại không phải là blogger làm đẹp có hơn một triệu fan như Xuyên Nam và Hoắc Thanh Thuần, mà là Tô An.
Điều này có liên quan rất lớn đến tính thuyết phục mua hàng của chủ đăng, lượng fan không phải là tất cả.

Giống như các minh tinh đông fan, trừ đi phần lớn tài khoản ảo và fan ảo được thuê spam bài, các non-fan còn lại phải thật lòng yêu mến và có cái nhìn tích cực mới sẵn sàng chi tiền.
Những sản phẩm bình dân mà Tô An giới thiệu chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Nhưng chỉ cần cô ấy giới thiệu, tên của cô ấy sẽ được xuất hiện trong phần đánh giá người mua của cửa hàng Taobao.
Dù gì cũng là một quý bà đích thực đắp mặt nạ lotion The Ginza* và không nhận quảng cáo, sản phẩm bình dân mà cô ấy giới thiệu chắc chắn có lương tâm.
*Lotion The Ginza: The Ginza là thương hiệu cao cấp của Shiseido, chỉ được bán tại Nhật và giới hạn ở một vài cửa hàng tại Nhật, điển hình là được bán tại Ginza – khu phố mua sắm thời thượng, sang trọng bậc nhất Tokyo.

Tuy rất ít dòng sản phẩm nhưng The Ginza lại rất hiệu quả cho làn da.

Lotion The Ginza (hình minh họa)
Dung Dung không ngờ cô ấy không chỉ là hotgirl có sức mua hàng mạnh trong lĩnh vực làm đẹp, ngay cả những lĩnh vực khác cũng có thể làm dậy sóng.
Bình thường các blogger sẽ giới thiệu sản phẩm cho nhau.

Những ai thường đi dạo khu làm đẹp sẽ thấy một sản phẩm thường xuyên xuất hiện trong video của các chủ đăng, khoảng cách thời gian còn rất gần nhau.

Nói chung là chỉ có hai trường hợp mới tạo ra cục diện này.
Các cô ấy nhận quảng cáo từ cùng một hãng.
Hoặc là một người đã dùng, cảm thấy dùng ổn nên giới thiệu cho những người khác.
Kể từ sau khi Tô An giới thiệu bộ sưu tập tranh đầu tay của Yinel trên Weibo, rất nhiều chủ đăng đều đưa quyển sách này vào danh mục sản phẩm nâng cao chất lượng cuộc sống trong món đồ yêu thích tháng này.
Xuyên Nam là một ví dụ tiêu biểu đã nhiệt liệt giới thiệu quyển sách này.
So sánh với các mặt hàng tiêu dùng như mỹ phẩm, một quyển sách sưu tập tranh với trang bìa đẹp chỉ vài chục tệ chính là công cụ tự nhiên để đăng lên Instagram.
Để thể hiện phẩm cách, các blogger sẽ giới thiệu rất nhiều thứ không phổ biến.

Những gì fan càng chưa từng nghe qua sẽ càng sang chảnh.
Dạo gần đây Chanel và Gucci đều trở thành con cưng của nhiếp ảnh đường phố.

Thỉnh thoảng khi một chiếc túi tầm trung địa phương của quốc gia châu Âu nhỏ xuất hiện, phẩm cách sẽ lập tức tăng vọt.
Xịt Hermes Terre, Daisy có là gì? Các tín đồ thời trang chân chính chẳng thèm xịt mấy loại nước hoa đường phố của hotgirl mạng.
Dìm hàng và nội hàm là cách nhanh nhất để bọn họ tìm kiếm cảm giác thượng đẳng.
Những mùi hương đầy ngoài đường đều không xứng tầm với vùng nách quý tộc của họ, chỉ đáng để xịt trong nhà vệ sinh lát gạch vàng của họ thôi.
Bọn họ mặc định cho rằng người xịt mấy mùi này không phải là hotgirl mạng rẻ tiền, thì chắc chắn là đám chó hùa suốt ngày chỉ biết lướt Tiểu Hồng Thư.
Bọn họ sống tách biệt với thế giới, lâng lâng như tiên, không sống chung với thế tục, tuyệt đối không làm quần chúng một màu.

Dù bọn họ không có tiền, nhưng vẫn là đại gia có đẳng cấp hơn mấy đồ nhà quê chỉ biết dát chữ H (Hermes) to tướng và hai chữ C (Chanel) lên người.
Layered Fragrance và IIUVO không phổ biến này mới đại diện cho quý tộc.
Một khi những mặt hàng không phổ biến này bắt đầu được lan truyền rộng rãi, dần dần chúng cũng sẽ rớt khỏi đài giả quý tộc.

Trở thành nạn nhân của đội quân ô hợp.
Đây chính là đu trend.
Đắt tiền chẳng là gì cả.

Mùi rượu trong các ngóc ngách vẫn chưa được mọi người phát hiện mới gọi là cao cấp.
Khi nói đến một thương hiệu, nếu đối phương có vẻ mặt vậy mà tôi lại không biết thương hiệu đó, vậy là đã giả quý tộc thành công.
Khi một chủ đăng cầm một quyển sưu tập tranh xuất hiện trong video món đồ yêu thích tháng này của cô ấy, hơn nữa còn nói rằng “Kết cấu của họa sĩ này rất thú vị”, cho dù bản thân có am hiểu nghệ thuật hay không, ít nhất điều đó cho thấy người ta sẵn sàng chi tiền cho sở thích tao nhã này.
Trong danh sách bán sách trực tuyến do Sina Books Official thống kê vào tháng trước, Yinel đã trở thành chú ngựa ô*, chen chân vào top 3 danh sách các tác giả nổi tiếng bán chạy nhất.
*Ngựa ô: còn dùng để chỉ người, một vật gì đó mà ít ai biết đến.
Nhà xuất bản đã đề nghị công ty sách in thêm.
Tiền nhuận bút của Dung Dung lại tăng thêm một bậc.
Diễn đàn lại được thổi bừng sức sống mới.
【Có ai biết họa sĩ Yinel không? Có phải gần đây PR hơi bị nhiều không? Quảng cáo lại lấn sang giới làm đẹp.】
【Chuẩn.

Vừa lướt Bilibili là một đống bài PR quyển sách này đập vào mặt.】
【Thật là phiền.

Blogger làm đẹp giới thiệu mỹ phẩm là được rồi, thiếu tiền hay sao mà quảng cáo như vậy cũng nhận được?】
【Trước đây quảng cáo đồng hồ đeo tay, bàn chải điện thôi cũng được đi.

Dạo gần đây quảng cáo sách mà cũng phải tìm đến hotgirl mạng á, tui cười ẻ.】
【Hình như người giới thiệu đầu tiên là Tô An nhỉ? Hình như cô ấy là fan của họa sĩ đó, hình như tự bỏ tiền mua.】
【Làm sao bạn biết Tô An không nhận quảng cáo? Bây giờ các blogger làm gì đánh trống khua chiêng để kiếm thêm tiền? Bốn chữ “Không phải quảng cáo” chỉ nên nghe cho vui thôi.】
【Cmt 198 nói chuẩn, mới đó mà Thỏ Thỏ Đường đã bị lãng quên rồi à? Lúc đầu drama cô ta ẩn quảng cáo bị tuồn ra ngoài, có biết bao nhiêu người bỗng chốc chuyển thành anti.】
【Trả lời: Tôi không phải là fan của Tô An, cô ấy thật sự không có nhận quảng cáo, cô ấy cũng chẳng thiếu chút tiền quảng cáo đó.】
【Bạn trên nói cô ta không nhận quảng cáo có bằng chứng xác thực không? Trước đây Đại Dung Dung được fan của cô ta tung hô là hotgirl trắng-giàu-đẹp đích thực, chẳng phải vẫn nhận quảng cáo như thường sao? Dạo này hóng được tin hình như còn hợp tác với một thương hiệu nội địa, ra mắt bảng phấn mắt phiên bản giới hạn.

Dù có giàu đi chăng nữa cũng sẽ không cưỡng lại được đồng tiền dâng đến tận miệng.】
【Trả lời: Năng lực kinh tế giữa Đại Dung Dung và Tô An vẫn còn có sự chênh lệch rất lớn.

Riêng bàn trang điểm đã hơn mấy trăm nghìn tệ thì quả thật Tô An không cần nhận quảng cáo.】
【Trả lời cmt 384: Một ngày không nhắc đến em Dung sẽ chết hả? Đúng là hotgirl trắng-giàu-đẹp thì khen thôi, không dìm hàng là cái mồm sẽ bốc mùi đúng không? Âm thầm chọc ngoáy làm gì, có gan đứng ra bóc phốt không?? Chính chủ của mấy người không nhận quảng cáo, nghĩa cử vô cùng cao đẹp.

Đừng để có ngày bị đào ra tin giật gân gì nha, cẩn thận giậu đổ bìm leo nha.】
【Sao thớt này lại có mấy người tánh kỳ vào vậy? Rõ ràng đang bàn về bộ sưu tập tranh bỗng hot lên, thế mà lại biến thành fan đại chiến so sánh năng lực kinh tế với chính chủ rồi?】
【Ồn ào quá đi, chắc chắn bọn họ sẽ giàu hơn mấy má spam bài được chưa? Đi đâu cũng toàn là hai người đó, rời thớt đây.】
【Trả lời tít: Hoa sĩ của bức tranh này không nổi, trước đây từng tổ chức hai buổi triển lãm tranh tại Pháp.

Hơn nữa, những người thưởng thức tranh của anh ta đều là đại gia không thiếu tiền.


Trên cơ bản là vừa mở triển lãm đã được mua hết sạch.】
【Có nguồn không?】
【Đến Baidu Baike mà còn không có thì lấy nguồn đâu ra? Chỉ có Wikipedia thôi.

Tranh của anh ta chẳng nổi tiếng ở nước ngoài, trong nước thì quả thật không có tiếng tăm, mua quảng cáo cũng không có gì lạ.】
【Bon chen một câu, tui mua bộ sưu tập tranh này rồi, cách đóng sách thực sự rất khéo léo, tranh vẽ bên trong cũng ổn áp.

Tui không am hiểu về nghệ thuật, nhưng đặt trên kệ sách làm đồ trang trí rất đẹp.】
Trang bìa là một bức tranh của Dung Dung.
Bãi biển xanh thăm thẳm, nắng chiều chuyển màu còn sót lại trên mặt biển, không cố tình theo đuổi chủ nghĩa hiện thực màu sắc.

Tổng thể tông màu nhẹ nhàng, giống như được phủ thêm một bộ lọc màu mờ ảo.
Thông điệp mà tác giả gửi tới độc giả cũng chỉ là một câu tiếng Anh đơn giản.
“Thanks for liking my paintings.”
Chạm vào chữ viết tay in ấn vẫn có cảm giác lõm xuống, được khắc trên bìa sách cứng bằng chất liệu matte.
Dung Dung đóng sách lại.
Cô ngồi trước bàn làm việc, vì không tìm được cảm hứng nên đành phải tìm từ trong bộ sưu tập tranh của mình.
Mack Daddy đã bàn bạc xong với cô, lần này sẽ hợp tác ra mắt bốn mẫu bảng phấn mắt giới hạn, chia làm bốn loại trái cây.

Bọn họ sẽ không chạy theo độ lên màu cao như phấn mắt Âu Mỹ, tập trung chủ yếu vào chất phấn mềm mịn.

Điểm nhấn là phấn mắt ánh ngọc trai gam màu đặc trưng lì, độ lên màu trong suốt, phù hợp với lối trang điểm châu Á cho mọi kiểu mặt và màu da.
Nếu muốn chạy theo độ lên màu cao, vậy thì sẽ hết duyên với hai chữ “Nhẹ nhàng”.
Chất phấn mềm dẻo ít nhiều sẽ làm bay phấn.
Phấn mắt dạng bột chắc chắn sẽ khó lấy phấn.
Đây cũng là lý do mỗi người có cái nhìn khác nhau về bảng phấn mắt.
Quan điểm của mỗi người mãi mãi không thể giống nhau.

Điều mà Dung Dung có thể làm là cố gắng làm ra một loại mà bản thân hài lòng nhất.
Cô đã gửi đi bản nháp dựa trên cảm nhận của mình, bên phía PR vẫn chưa đáp lại.
Dung Dung dựa lưng vào ghế, gửi bản nháp cho quản lý của mình.
Nếu bộ sưu tập tranh bán chạy, quản lý của cô sẽ ló đầu ra, hỏi cô khi nào chuẩn bị cho buổi triển lãm tranh tiếp theo.
Mặc dù bản quyền đang nằm trong tay cô, nhưng vì đã ký hợp đồng với quản lý, muốn nhận việc riêng vẫn cần phải báo cho quản lý một tiếng.
Hiệu suất làm việc của chị quản lý thật nhanh.

Dựa theo sự chênh lệch múi giờ, bây giờ ở Pháp chắc là nửa đêm, vậy mà chị ấy lại gọi luôn cho cô.
Vừa mới bắt máy là một tràng quở mắng, “Cô Dung, nếu cô rảnh rỗi nhận việc riêng, thiết kế tranh cho người khác, chẳng thà cô vẽ thêm hai bức tranh nữa để quản lý của cô có thêm hai chén cơm được không?”

Dung Dung cười gượng gạo, “Chị Phí à, vẽ tranh cần phải có cảm hứng, không phải cứ nhốt mình trong phòng vẽ cả ngày là có thể tạo ra thành phẩm.”
“Mặc dù thái độ nghiêm túc đối với tác phẩm của cô làm tôi rất cảm động, nhưng tốc độ của cô thật sự quá chậm có biết không?” Quản lý hít một hơi thật sâu, giọng điệu dần dần hòa hoãn, “Người mới mà tôi ký hợp đồng sau cô cũng định đi theo Học viện mỹ thuật chuẩn bị cho buổi triển lãm lưu động.

Cô mở hai buổi triển lãm nhỏ xong liền chạy về nước, thậm chí không có tin tức gì, có phải ỷ mình có chút tài năng thiên phú đó nên ra oai với tôi không?”
Dung Dung mím môi, “Em không có.”
“Nếu rảnh thì ngồi trong phòng vẽ đi.

Nếu tất cả họa sĩ đều không có cảm hứng, không vẽ được như cô, giới nghệ thuật xem như toang.” Quản lý dặn dò: “Gần đây có tác phẩm nào không? Gửi vài bức cho tôi xem thử, nếu được thì tôi sẽ xem xét cho cô đi lưu động chung không.”
Dung Dung lật tìm bản nháp của mình, “Có một số ý tưởng, nhưng chỉ là phác thảo, chị muốn em gửi qua cho chị không?”
Quản lý thở dài, “Gửi đi, có thì gửi.

Nếu cô vẽ rồi thì gửi cho tôi, hay là cô bắt tôi phải xin cô?”
“Chị cũng chẳng liên lạc với em mà, em nghĩ chị thả em rồi.”
“Tôi điên hay sao mà thả con gà đẻ trứng vàng?” Quản lý lên cao giọng, nghe có vẻ uất ức, “Cô có biết mấy ngày nay tôi dốc sức giúp cô làm gì không?”
“Gì ạ?”
Quản lý tằng hắng, nhàn nhạt nói: “Tranh của cô đã được chọn cho buổi đấu giá từ thiện của Quỹ Paris năm nay.”
Dung Dung sửng sốt một hồi, cuối cùng lẩm bẩm: “Chị đúng là thần thánh.”
“Cô là họa sĩ người Trung Quốc duy nhất được chọn.

Nếu tranh của cô được người ta chốt giá cao, tiếng tăm của tôi cũng xem như được thơm lây.” Quản lý cảm thán, cuối cùng cảm xúc vỡ òa, “Đến lúc đó cô cân nhắc tổ chức triển lãm trong nước đi.”
Dung Dung vui vẻ đồng ý.
Quản lý cười khẩy, “Đến lúc đó cho dù cô không muốn gặp người mua, tôi cũng sẽ trói cô đi gặp mặt người ta.”
“…”
Cô không từ chối, cũng chẳng đồng ý.
Dù sao mọi chuyện đều sẽ có cách xoay chuyển.
Khi được lọt vào buổi đấu giá từ thiện, mặc dù số tiền đều sung vào công quỹ, nhưng danh tiếng là của mình.
Một bức tranh đổi lấy sự chú ý của cả giới nghệ thuật và nhiều cơ hội phát triển chỉ có lời chứ không lỗ.
Cảm hứng đi đôi với tâm trạng vui vẻ tràn ngập vào tâm trí cô.
Cô làm ổ trong phòng vẽ, ở trong đó từ sáng đến tối, cuối cùng gửi bốn bức phác thảo màu cho PR.
Dung Dung vươn vai đi ra khỏi phòng vẽ, cảm nhận được lớp lông mềm mịn bên chân, cúi đầu phát hiện Khả Ái đang cọ vào chân mình.
Nó kêu meo meo vài tiếng.
Cô kịp thời phản ứng đã quên cho Khả Ái ăn, chính cô cũng quên ăn.
Dung Dung khui lon đồ hộp ra cho nó ăn, nhân lúc nó đang mải mê ăn thì hốt phân của nó.
Mèo ragdoll trông xinh như tiên mà khi thải lại quá thối.
Đúng là vỡ mộng.
Khi cô thu xếp cho Khả Ái xong xuôi mới quay về phòng ngủ, định gọi giao đồ ăn cho mình.
Sau khi dạo qua các ứng dụng giao đồ ăn một vòng, cô phát hiện mình không có hứng ăn.

Dung Dung nằm vật xuống giường, chán nản mở WeChat lên.
Khung chat được ghim lên đầu trang là của Thẩm Độ, cho đến hôm nay bọn họ vẫn chưa nói chuyện.
Dung Dung đã báo tin vui tranh của mình được bán đấu giá từ thiện cho người nhà và chó Lương biết, chỉ có anh là chưa nói.
Ai bảo anh chán ghét tranh của mình.
Cô nằm sấp trên giường, sờ lông Khả Ái.

Sau khi suy nghĩ cả buổi, cô miễn cưỡng quyết định cưng chiều người đàn ông bị cô lạnh nhạt cả ngày một chút.
Dung Dung liền gọi điện thoại cho anh.
Người đàn ông bắt máy rất nhanh, giọng nói rõ ràng truyền vào màng nhĩ cô theo dòng điện, “Sao cả ngày hôm nay lại phớt lờ anh?”

“Đang làm việc.” Dung Dung chơi đùa với cái đuôi của Khả Ái, nói ậm ờ: “Em hơi đói.”
“Chưa ăn cơm à?”
“Chưa ăn, cơm trưa và cơm tối đều chưa ăn.”
Thẩm Độ im lặng rất lâu, hạ giọng nói: “Ra ngoài, anh dẫn em đi ăn.”
Dung Dung bĩu môi, “Tay đau, không muốn đi.”
Người đàn ông ở đầu dây bên kia thở dài, “Muốn ăn cái gì?”
“Muốn ăn đồ ngọt.”
Thẩm Độ tạm dừng vài giây rồi nói ngắn gọn: “Ở nhà đợi anh.”
Sau khi cúp máy, Dung Dung cầm điện thoại chơi vài ván Vương Giả, sau đó rảnh rỗi chạy một vòng trên ban công.
Khoảng nửa tiếng sau, Thẩm Độ lại gọi điện thoại tới.
“Xuống lầu đón anh.” Giọng điệu của Thẩm Độ có vẻ bất lực, “Anh không có thẻ ra vào.”
Dung Dung hơi ngạc nhiên, “Anh qua đây à?”
Cô vội vàng khoác áo vào, cầm thẻ ra vào rồi vội vã xuống lầu.
Xe của Thẩm Độ bị chặn ngoài cổng chung cư.

Dung Dung nói với bảo vệ mở cửa, mở cửa xe ngồi vào ghế phụ, nhìn thấy vài chục hộp bánh ngọt xinh xắn nằm trên băng ghế sau.
Như vậy sao có thể đốt cháy calories?
Cô làu bàu: “Nhiều thế, em ăn không hết.”
Thẩm Độ đưa ra quyết định thay cô, “Em chọn loại bánh nào em thích thôi.”
Xe chạy đến dưới lầu căn hộ, Dung Dung xuống xe lấy bánh ngọt, thế mà phát hiện ghế sau không chỉ có bánh ngọt.
Còn có một chồng sách sưu tập tranh của cô rất ngay ngắn.
Dung Dung im lặng vài giây, cau mày hỏi anh: “Anh mua nhiều sách như vậy làm gì?”
Thẩm Độ cầm bánh ngọt trên tay, dường như cảm thấy câu hỏi này của cô hơi ngớ ngẩn.
Nhưng anh vẫn ráng nhịn, mím môi bình tĩnh nói ra: “Nghiên cứu.”
Dấu hỏi trên đỉnh đầu Dung Dung càng to hơn, “Nghiên cứu cái gì?”
Đôi mắt của Thẩm Độ rất sâu, trong giọng nói xen lẫn chút cười cợt, “Cách đề phòng bạn gái giận dỗi.”
Người đàn ông này đỉnh quá.
Có cần cợt nhả đến vậy không?
Cô nghi ngờ sách của mình bán chạy đều là do các bác đại gia có tiền nhưng không có chỗ tiêu này tạo ra.
Chắc những người đó đều mua từng chồng sách.
Sau đó, hình mà Dung Thanh Từ và Từ Bắc Dã gửi tới đã xác nhận tất cả suy đoán của cô.
Dung Thanh Từ: 【Ông nội đã mua hết số sách còn lại trong cửa hàng.

Ông bảo tôi hỏi cô thử mấy quyển bán trên Taobao có phải là bản gốc không.】
Dung Thanh Từ: 【Tôi cũng mua một chồng, dùng để lót chân bàn.】
Từ Bắc Dã: 【Anh trai thương em.】
“…”
Đội tiếp viện ngày càng hùng hậu.Lời của tác giả:
Tinh thần Mary Sue quyết không chịu thua! Dung Dung của chúng ta là số một thế giới!
***
The Ginza: Thương hiệu mỹ phẩm cao cấp Nhật Bản, nhưng giá không chát lắm.
Layered Fragrance: Không đắt, mùi hương rất đặc biệt.

Có hàng mẫu trên Taobao, có thể mua thử.
IIUVO: Nước hoa không phổ biến của Anh, rất đắt..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận