Vì chuyện xảy ra trên tàu, tâm trạng của mọi người đều rất khó nắm bắt.
Nhất là Xuyên Nam và Hoắc Thanh Thuần lúc đầu được mọi người tâng bốc để được thơm lây, ngay lúc này lại vô cùng gượng gạo.
Hoắc Thanh Thuần còn đỡ, không mang chuyện thuê tàu đi khoe khoang khắp nơi.
Hơn nữa vì chuyện chọn phòng trước đó, mặc dù cậu ta và Xuyên Nam không còn chiến tranh lạnh, nhưng người nào tinh tế chút vẫn có thể nhận ra giữa bọn họ nhất định đã có rạn nứt.
Trước khi xuống tàu, Kiều Bảo cố tình đến phòng của Dung Dung và chó Lương xin lỗi thay đám Xuyên Nam, bảo các cô cứ xem Xuyên Nam là người vô hình, không cần để ý tới.
Khách sáo không được dùng ở chỗ này, Dung Dung không định bỏ qua chuyện này dễ dàng như vậy, “Cô ta mấy tuổi rồi, xin lỗi mà cần người khác tới nói thay à?”
Kiều Bảo mím môi, khuyên nhủ nhỏ nhẹ: “Cả tuần này mọi người đều phải sinh hoạt chung, nếu bây giờ làm căng bầu không khí, đến lúc đó sẽ không dễ giải thích với fan của mình, ít nhất ngoài mặt vẫn duy trì chút hòa bình được không? Bằng không đến lúc đó lại gây ồn ào ở chỗ fan sẽ chẳng hay ho gì.”
Quả thật chó Lương rất chướng mắt, chặn cánh tay trước mặt Dung Dung, bước tới đứng đối diện với Kiều Bảo, “Trong chuyện Dung Dung bị vu oan sao chép trước đây, em không tin chị không biết Xuyên Nam đứng ở giữa làm những hành động gì.”
“Chuyện này đã qua lâu rồi, Dung Dung cũng không bị tổn thất gì, hơn nữa chẳng phải bảng phấn mắt bán rất chạy sao?” Kiều Bảo cười gượng, “Đây cũng là trong cái rủi có cái may mà.
Vừa khéo chị rủ mấy đứa đi chơi lần này, nếu mọi người có thể nhường một bước, bắt tay giảng hòa, chẳng phải sẽ vui vẻ cả làng sao?”
Dung Dung bỗng bật cười, giọng điệu lạnh lùng, “Chị cho rằng đó là trong cái rủi có cái may, em không cho là vậy.”
Cuối cùng nụ cười hòa nhã trên mặt Kiều Bảo biến mất, chau mày, giọng điệu hơi thất vọng, “Dung Dung, lúc đầu chị nghĩ em không phải là người nhỏ mọn đâu.
Mọi người đều làm công việc này, người cùng nghề khó tránh khỏi cạnh tranh, cho dù chịu thiệt chút thì có sao đâu? Làm người nên chừa lại một lối đi cho người khác.
Nếu sau này em gặp khó khăn, chúng tôi cũng có thể giúp em.”
“Giúp?” Dung Dung nhìn chị ấy, vẻ mặt nghi ngờ, “Chị nghĩ lúc em bị vu khống sao chép, im lặng là một sự giúp đỡ à? Hay là sau khi sự thật được sáng tỏ, chị từ từ chuyển tiếp bài viết là một sự giúp đỡ?”
Kiều Bảo bị cô nói đến nghẹn họng, không thể phản bác một chữ.
“Mối quan hệ của chúng ta vẫn chưa thân đến mức đó, em không cần chị tự ý quyết định tha thứ cho ai thay em.” Dung Dung xoay người về phòng, không muốn nói nhiều với chị ta.
Kiều Bảo gọi cô lại từ đằng sau: “Chuyến du lịch còn chưa bắt đầu, em có cần làm căng bầu không khí như vậy không? Em có biết chị đã tốn bao nhiêu công sức để sắp xếp chuyến đi này không? Nếu không phải vì em và Xuyên Nam, chị không cần đi đến từng phòng giảng hòa như thế này.”
“Nếu năm sau người lên kế hoạch vẫn là chị.” Dung Dung xoay người lại nhìn chị ta, vẻ mặt bình thản, “Em nhất định sẽ không tham gia.”
Cửa phòng bị đóng lại, Kiều Bảo hung dữ trợn mắt nhìn vào số phòng, đứng đó một hồi mới oán giận rời đi.
Lạch cạch một tiếng, cửa phòng bị khóa lại.
Dung Dung cảm thấy hơi phiền muộn, vừa mới cởi áo chống nắng ra đã bị người ta túm lấy cánh tay.
Cô bất ngờ bị đẩy ngã xuống giường.
Chó Lương chống trên người cô, vẻ mặt sùng bái, “Vờ lờ, mày ngầu quá đi!”
Dung Dung dở khóc dở cười, “Tao biết, mày đứng dậy đi.”
“Lúc đầu chị ta cho rằng Tô An thuê con tàu này là vì Xuyên Nam mà.
Cặp mắt thiếu điều dính vào người Xuyên Nam.” Chó Lương cười như điên, ngồi dậy khỏi người cô, nằm ngay bên cạnh cô, “Ai mà ngờ cô ta thuê tàu cho mày, tao cười ẻ.”
Dung Dung không lên tiếng.
Chó Lương ngừng cười, thử thăm dò cô ấy, “Nhưng tại sao cô ta lại đối xử tốt với mày thế?”
“Chẳng phải cô ấy nói xin lỗi sao?” Dung Dung nghiêng người qua, đối mặt với cô ấy và cười nói.
Giọng điệu của cô rất thoải mái, giống như không hề để tâm đến Tô An.
Nhưng vẫn không thể xoa dịu cảm giác nguy cơ mãnh liệt trong lòng chó Lương.
Đôi khi tình bạn giữa con gái rất nhỏ nhen, thậm chí không thua kém tình yêu nam nữ.
Chó Lương nhìn Dung Dung, khuôn mặt xinh đẹp còn ửng đỏ, đôi mắt hạnh nhân sáng ngời, đang nhìn cô cười.
Cô gái này vẫn không hề biết mình đáng yêu đến mức nào.
Cô thở dài, bỗng nhiên nhích lại gần Dung Dung, vùi vào xương quai xanh của cô ấy và than thở, “Chó Dung, mày là tên khốn bỉ ổi.”
Dung Dung đáp lại qua quýt: “Được thôi, tao là tên khốn bỉ ổi, vậy mày còn yêu tao không?”
“Hu hu hu, tao thật là bỉ ổi.
Tao biết rõ mày đã có người khác mà còn cam chịu bợ đít mày.” Chó Lương khóc lóc, gào thét thảm thiết nhưng không rơi giọt nước mắt nào, “Tao nghĩ sau khi mày có tổng giám đốc Thẩm rồi sẽ tem tém lại, không ngờ bây giờ mày lại gạ gẫm người khác.”
Đột nhiên cô nghĩ đến một chuyện, ngồi dậy hỏi cô ấy: “Từ hôm qua tao ở chung với mày mà không thấy mày liên lạc với tổng giám đốc Thẩm, tụi mày cãi nhau à?”
Dung Dung ngồi dậy theo, lắc đầu một cái.
Chó Lương dừng lại, giọng điệu nghi ngờ, “Vậy tại sao tụi mày không liên lạc?”
Dung Dung lè lưỡi vô tội, “Quên mất.”
“…Tụi mày vẫn chưa chia tay đúng là nhờ phước của trời cao.” Chó Lương đỡ trán, xua tay, “Tao đi tắm, mày gọi điện thoại cho tổng giám đốc Thẩm đi.
Thật là đáng thương, bây giờ tao thấy chướng mắt quá.”
Dung Dung lấy điện thoại ra, gọi cho Thẩm Độ.
Đã mấy ngày rồi không liên lạc, không biết gần đây anh ấy như thế nào.
Ban đầu khi điện thoại được kết nối, trong lòng Dung Dung vẫn còn rất bình tĩnh.
Sau đó đầu dây bên kia đổ chuông một hồi nhưng không nghe thấy tiếng, cô chợt có cảm giác như xa nhau mấy đời.
Đúng là đã lâu rồi không nghe thấy.
“Anh Thẩm.” Tất cả lời mở đầu mà Dung Dung chuẩn bị cả buổi đều trôi lại xuống cổ họng.
Cô nói ra hai chữ này cũng không biết nên nói gì.
Giọng nói to rõ truyền vào màng nhĩ, “Ừm, chơi vui không?”
Biết rõ anh không nhìn thấy, Dung Dung vẫn gật đầu theo bản năng, “Rất vui.”
“Ăn ở có quen không?” Ở đầu dây bên kia, ngoài giọng nói của anh còn có tiếng gõ bàn phím.
“Sashimi trên tàu rất ngon.” Dung Dung cắn môi, dè dặt hỏi: “Em có làm phiền anh làm việc không?”
“Không có.” Người đàn ông thở dài, tiếng gõ bàn phím dừng lại, chỉ còn tiếng nói chuyện trầm khàn của anh, “Nhận được điện thoại, cuối cùng anh đã có thể yên tâm làm việc.”
Trước khi lên đường, cô đã thề thốt rằng nhất định sẽ gọi điện thoại báo cáo với anh.
Cô còn nói những ngày này đều hoạt động tập thể, cho nên bảo anh đừng gọi điện thoại tới để tránh phiền phức.
Dung Dung bỗng cảm thấy mình thật quá đáng.
Cô không khỏi tự trách trong lòng, giọng nói nhỏ đi, nói đứt quãng hai chữ xin lỗi.
Thẩm Độ thấy khó hiểu với giọng điệu bỗng trở nên nghẹn ngào của cô, khẽ hỏi cô: “Sao vậy? Chịu uất ức à?”
Giọng mũi của Dung Dung rất nặng nề, “Không có.”
Cô đi tới trước cửa lùa của ban công, ngắm nhìn cảnh biển ngoài cửa sổ trong làn gió điều hòa.
Bầu trời và mặt biển trong xanh giao nhau, vô cùng mát mẻ và trong lành.
Tiếc là ánh mặt trời quá chói chang, chỉ có thể nhìn qua cửa kính.
Vì muốn bù đắp những gì mình chưa nói trong hai ngày qua, hiếm khi Dung Dung nói luyên thuyên với Thẩm Độ về những chuyện vụn vặt mà cô có thể nhớ ra.
Dĩ nhiên cô đã lược bỏ một số phần khiến người ta không vui.
Cuộc trò chuyện này kéo dài nửa tiếng.
Thật ra cũng không thể nói là trò chuyện, bởi vì Thẩm Độ không nói gì cả.
Anh chỉ đáp lại “Ừm” trong khoảng giữa tạm dừng trong câu nói của Dung Dung, hoặc là anh sẽ phối hợp hỏi “Sau đó thì sao?” khi cô cố tình dừng lại để tạo hồi hộp.
Nếu Dung Dung cười, anh cũng sẽ cười theo.
Nếu Dung Dung hỏi anh “Anh thấy sao?”, anh sẽ đáp lại câu đồng ý “Anh cũng như em”.
Một đối tượng rất thích hợp để dốc bầu tâm sự, thậm chí Dung Dung còn cho rằng anh là người máy.
“Lúc em và chó Lương đi mua đồ bơi, cô ấy nói em mua kích cỡ quá lớn, còn làm rùm beng với em.
Cô ấy cũng không phải là người mặc bộ đồ đó, anh nói xem tại sao cô ấy lại nghiêm túc như vậy?” Dung Dung cố tình thăm dò anh, cuối cùng hỏi ngược lại Thẩm Độ một câu: “Anh thấy sao?”
“Em nên nghe theo cô ấy.” Giọng nói của người đàn ông pha lẫn tiếng cười, “Mua đúng kích cỡ.”
Dung Dung nheo mắt, “Anh cũng cho rằng em rất tự tin về bản thân sao?”
“Không phải.”
“Vậy tại sao anh lại cho rằng em mua kích cỡ lớn, mà không phải là chó Lương ghen tị với em nên cố tình nói em nhỏ?”
Thẩm Độ bình tĩnh nói: “Dung Dung, miếng lót độn ngực sẽ ảnh hưởng đến việc bơi lội.”
“…”
Người đàn ông này còn nhớ!
Anh không quên!
Lòng tự trọng của Dung Dung bị chà đạp, cô hung hăng chất vấn anh: “Anh chán ghét đúng không?”
“Anh ghét miếng lót độn ngực.” Thẩm Độ buồn cười, đột nhiên hạ thấp giọng, khàn giọng thở dài, “Nó hơi cản trở.”
Âm cuối của anh giống như một lưỡi câu, móc vào đỉnh tim khiến Dung Dung run lên.
Lồng ngực bỗng bắt đầu đập dữ dội.
Sau đó cả cơ thể bắt đầu bùng nổ.
Cô nói lắp bắp: “Ban ngày ban mặt, đừng có lôi kéo em cùng sa đọa.”
Thẩm Độ thản nhiên đá ngược trái banh da trở về, “Em không nên nhắc tới chủ đề này.”
Dung Dung hờn dỗi đổi chủ đề, bầu không khí mập mờ thoáng qua nhanh chóng biến mất.
Cho đến khi chó Lương tắm xong đi ra, Dung Dung vẫn còn dựa người vào cửa cà kê, không hề có suy nghĩ khô miệng.
Có cần nói đến mức đó không?
Cô dùng tay ra hiệu với Dung Dung, Dung Dung gật đầu, đẩy nhanh tốc độ giải thích tình hình với người ở đầu dây bên kia, “Thật sự không cần anh dàn xếp cho em đâu.
Em sinh hoạt tập thể với các cô ấy, nếu rời khỏi nhóm sẽ không hay.”
Thẩm Độ không kiên trì nữa, chỉ dặn dò: “Ăn hải sản phải chú ý vệ sinh.”
Dung Dung cười nói: “Hải sản trên tàu rất tươi, anh yên tâm đi.”
Chó Lương hơi híp mắt, đột nhiên cười đểu, giả vờ hét to: “Dung Dung!”
Dung Dung ngạc nhiên nghiêng đầu nhìn cô ấy, điện thoại vẫn chưa cúp, “Sao vậy?”
“Tao đau bụng.” Chó Lương ngồi xổm xuống, giả bộ ôm bụng đầy đau đớn.
Dung Dung vội vàng chạy tới đỡ vai cô ấy, “Sao đang yên đang lành lại đau bụng?”
Chó Lương diễn xuất rất thần sầu, cằm hơi run, nhìn cô với vẻ mặt sắp chết sớm, đầy đau khổ, “Tao nghi ngờ hải sản trên tàu có vấn đề…”
“Hả?” Dung Dung không biết phải làm sao, giọng điệu ngờ vực, “Đâu có sao, tao cũng ăn mà.”
“Có lẽ tao sắp chết rồi.” Chó Lương kêu rên đau đớn, ngã vào lòng Dung Dung.
Cô nhắm mắt giả chết, nghĩ ngợi dù mình không làm hotgirl mạng, nói không chừng đi làm một diễn viên quèn còn có tương lai hơn hiện tại.
Dung Dung vội vàng chào tạm biệt Thẩm Độ, cúp máy rồi định gọi phục vụ phòng giúp chó Lương.
Chó Lương nhanh tay cản cô ấy lại, chớp mắt, “Hình như tao biết tại sao tao lại đau bụng rồi.”
“?”
Cô sờ mũi, tỏ vẻ ngại ngùng, “Tao muốn đi cầu.”
“…” Khóe miệng của Dung Dung co giật, hít một hơi thật sâu, “Nhân lúc trước khi tao ra tay, mày mau vào toilet giải quyết bữa ăn cuối cùng của mày đi.”
Chó Lương hát ngâm nga, đi cà nhỗng tới phòng vệ sinh.
Đóng cửa lại, cô dựa vào cửa, nở một nụ cười không màng công danh.
Dung Dung không hề chú ý tới suy nghĩ tỉ mỉ của chó Lương, chỉ cảm thấy cuộc gọi này đã làm phục hồi tâm trạng của cô một cách thần kỳ.
Tất cả chỉ là chuyện nhỏ, cô có thể giải quyết.
***
Các blogger làm đẹp đến Nhật Bản thì làm sao có thể không mua đồ?
Mọi người chỉ ở lại Okinawa một ngày, hôm sau sẽ lên đường đến Tokyo.
Mọi người đều lựa chọn quên đi chuyện xấu hổ xảy ra trên tàu, bắt đầu khoác tay nhau, đùa giỡn như những người bạn thân đi du lịch tập thể.
Xuyên Nam và Hoắc Thanh Thuần đã làm lành, hai chị em khoác tay nhau, cùng che chung một cây dù.
Tokyo đông dân cư đến mức băng qua một con đường, người đi hai bên giống như băng đảng xã hội đen đang chửi nhau.
Thế nhưng bọn họ vẫn nắm tay nhau, gắn kết trái tim, giống như đứa trẻ sơ sinh dính liền nhau.
Nếu đằng sau có người vội vã đi vệ sinh, có lẽ lúc này sẽ nhấc chân đạp một phát.
Phải nói rằng tình bạn giữa con gái thật kỳ diệu.
Vì chút chuyện nhỏ xíu như hạt mè mà có thể cãi nhau ầm ĩ.
Nhưng cho dù có mối thâm thù đại hận, chỉ cần đứng trước ống kính là có thể thân thiết như chị em gái.
Kiều Bảo chuyển sang camera sau, cho khán giả trong phòng livestream thấy khung cảnh náo nhiệt trên đường phố Tokyo, “Rất là đông đúc, mọi người hãy cảm nhận.”
Ống kính lia qua con đường, người nào được quay đều chào hỏi với khán giả.
Sau đó, ống kính đột nhiên chuyển hướng đến Dung Dung sắp bị nướng khét.
Cô sợ nắng, cho nên đi bên cạnh chó Lương đang che dù.
“Em Dung của các bạn đến rồi.” Kiều Bảo cười nói: “Cô ấy ở ngay bên cạnh chúng tôi, chẳng qua không đi cùng chúng tôi thôi.”
Dung Dung nhanh chóng tìm được ống kính, nhẹ nhàng vẫy chào, “Chào mọi người.”
Kiều Bảo dùng camera sau quay Dung Dung nên không bật filter và công cụ làm đẹp, chỉ có ánh nắng tự nhiên.
Khi quay cận cảnh có thể thấy rõ giọt mồ hôi trên mặt Dung Dung.
【Cuối cùng đã thấy em Dung!】
【Mặt của em Dung đỏ bừng rồi kìa.】
【Áo chống nắng của em Dung đẹp quá.】
【Kiểu tóc xinh quá, xin hướng dẫn.】
【Em Dung dùng kem nền thần thánh gì vậy? Trời nóng thế mà không trôi.】
【Lối trang điểm này xinh quá xá.】
Kiều Bảo quay Dung Dung một hồi, để fan spam bình luận đủ rồi bèn nhanh chóng di chuyển điện thoại, đi về phía trước tìm những người khác.
Cuối cùng nhóm người đã đến nơi.
Cả con đường từ khu phố 1 đến khu phố 8 đều thuộc khu mua sắm Ginza.
Lúc này không cần quan tâm mua cái gì đầu tiên, đi vào hóng máy lạnh trước rồi tính tiếp.
Một nhóm người đứng hóng gió một lát, rồi đi thẳng tới cửa hàng dược mỹ phẩm bên kia.
Cô chị bán hàng thấy nhiều người đi tới, liền nhiệt tình giới thiệu những sản phẩm mới gần đây cho bọn họ bằng tiếng Anh đặc sệt giọng Nhật.
Kem nền Memory Shaping* mới ra mắt của hãng Suqqu năm nay vẫn luôn rất hot.
*Suqqu Memory Shaping: Lớp kem cực mịn với những phân tử siêu nhỏ bám chặt lên da, giúp hạn chế đổ dầu hoặc mồ hôi trên da, che phủ các khuyết điểm trên khuôn mặt.
Suqqu Memory Shaping (hình minh họa)
Trước đây luôn có tin đồn rằng chất lượng hàng nội địa Nhật và xuất khẩu không giống nhau.
Người Nhật Bản thích để lại những thứ tốt nhất cho mình, vì vậy cho dù đồ Nhật đắt hơn nhiều so với đồ Mỹ hay Hàn Quốc, những người đam mê chất lượng nội địa đều chịu chi nhiều tiền để mang những thứ từ Nhật Bản về.
Kiều Bảo chợt cười nói: “Chúng ta có rất nhiều người, sao có thể thử hết được.
Hay là để Đại Dung Dung thử nhé?”
Dung Dung đang xem phấn má hồng đột nhiên bị nhắc đến, vẫn còn đang ngơ ngác.
Trời đang nắng nóng, kem lót của mọi người đều gần như trôi hết.
Cho dù dùng kem nền xịn cỡ nào, lúc này hai bên cánh mũi cũng đã trôi phấn.
Hiệu ứng trang điểm vốn đã giống như Trư Cương Liệp*, tẩy trang và đánh kem nền ngay tại chỗ sẽ có thể tưởng tượng được biến thành bộ dạng gì.
*Trư Cương Liệp: Tên gốc của Trư Bát Giới trong Tây Du Kí.
Trong phim điện ảnh “Tây Du Hàng Ma Thiên”, đó là một con yêu quái mặt heo có thể biến thành người, do Trần Bỉnh Mạnh thủ vai, hơn nữa còn hóa trang giống như “một thiếu nữ có khuôn mặt bóng loáng sau khi thoa toner, tinh chất và kem dưỡng xong”.
Trư Cương Liệp (do Trần Bỉnh Mạnh thủ vai)
Vì không ai chịu làm vật thí nghiệm, vậy nên mọi người nhất trí tán thành Dung Dung được Kiều Bảo đề cử.
“Em Dung của các bạn sắp tẩy trang ngay tại chỗ đó.” Kiều Bảo mỉm cười trước ống kính, “Mong đợi không nè?”
Xuyên Nam chợt cười, “Mau che ống kính lại đi, nếu bị fan nhìn thấy sợ là bị vỡ mộng.”
Dung Dung ngồi trên ghế, cô chị bán hàng mỉm cười với cô, từ tốn đổ chút nước tẩy trang lên miếng bông tẩy trang, nhẹ nhàng lau trên mặt cô.
Kiều Bảo nhắm ống kính thẳng vào Dung Dung.
Lau một hồi, khuôn mặt của Dung Dung không có gì khác so với trước khi tẩy trang, chỉ có phấn má hồng trên mặt đã bị lau sạch.
Có người không khỏi trầm trồ, “Đó là mã màu gì thế? Rất hợp với tông da.”
“Tôi không có đánh kem nền, chỉ thoa kem chống nắng thôi.” Dung Dung cười nói: “Trời nóng quá nên tôi lười đánh.”
“…”
Trời má, cô ấy không trang điểm???
【Aaaaaa tui vẫn tưởng em Dung dùng kem nền thần thánh gì đó, cả buổi trời mới biết không có đánh kem nền.】
【Ngưỡng mộ tình trạng da này quá đi.】
【Cô gái không trang điểm và có trang điểm đều nhìn như một.】
【Tiên nữ là đây.】
Mọi người thấy lớp trang điểm mắt và môi duy nhất trên mặt cô ấy đã được chùi sạch, trông cô ấy thanh thoát hơn lúc nãy, nhưng vẫn không nhìn ra được sự khác biệt.
Thì ra cô ấy thực sự không bật filter trong video.
Đúng thật là làn da trắng lạnh tự nhiên, vừa trắng vừa mịn.
Kem nền mẫu mới vốn có công dụng tạo ra lớp trang điểm như kem, đối với những người đã có làn da đẹp thì chỉ là dệt gấm thêu hoa.
Cô chị bán hàng lại chu đáo trang điểm trọn vẹn cho cô.
Phong cách trang điểm cháy nắng kiểu Nhật vẫn luôn được ưa chuộng, chủ yếu đánh phấn má hồng vào phần dưới mắt, tạo ra hiệu ứng trang điểm cháy nắng tự nhiên.
Dung Dung mỉm cười trước ống kính.
Hôm nay cô cố tình làm kiểu tóc cuộn trứng, mái tóc dài được buộc lỏng thành củ tỏi, chỉ có vài sợi tóc rủ xuống vai, gắn phụ kiện nơ bướm Honey Salon bằng voan trên tóc.
Trang phục mùa hè tươi tắn và mát mẻ rất phù hợp với lối trang điểm.
Sau đó Dung Dung đã tự phát livestream, không ké ống kính của Kiều Bảo nữa.
Kiều Bảo tốt bụng nhắc nhở cô: “Cầm gậy tự sướng rất phiền phức, cứ dùng livestream của chị đi.”
“Không cần.” Dung Dung nghiêng đầu mỉm cười, nói nhỏ bên tai chị ta: “Quà mà fan tặng cho em, tặng cho chị thì hơi tiếc.”
Cuối cùng Kiều Bảo không duy trì nổi nét mặt lòng tốt giả trân, nhưng ống kính vẫn còn hướng về chị ta, chị ta không thể không cười.
Chị ta nặn ra một nụ cười miễn cưỡng, quả thật rất khó coi.
***
Lần này hầu hết mọi người đều chơi khô máu, mua đồ cho mình rất nhiệt tình, mua đồ cho fan cũng rất hào phóng, chỉ vơ vét trong những gian hàng thương hiệu cao cấp hàng đầu.
Trong livestream, rất nhiều fan khóc lóc thảm thiết, từng món quà được gửi đi.
Bàn về sức mua, Dung Dung sẽ không bao giờ chịu thua kém.
Người khác mua, dĩ nhiên cô cũng phải mua.
Tính toán một hồi, những sản phẩm tốn nhiều tiền nhất trong chuyến du lịch lần này có lẽ là mỹ phẩm trang điểm và dưỡng da.
Một khi cô đã mua bạt mạng sẽ không thể dừng lại được.
Vì có fan muốn da trắng lên, cô đã mua một hơi mấy lọ tinh chất bóng đèn nhỏ làm trắng da.
Bây giờ mùa hè đã đến, trên mặt của các cô nàng da dầu có thể ép ra dầu lạc, Dung Dung cũng cầm luôn vài chai nước thần.
Các cô gái trẻ không thể tiết kiệm tiền với kem mắt.
Kem mắt Shiseido Yuewei* được gọi là “Bàn ủi nhỏ” cũng không thể bỏ sót.
*Shiseido Yuewei: xem hình minh họa
Đợi đến khi cô nhận ra mình đã mua biết bao nhiêu món đồ, trận chiến sớm đã kết thúc.
Cô là người mua nhiều nhất, nhiều hơn hẳn những người khác.
Những người khác nhìn ba cái thùng lớn đựng đồ đã mua bên cạnh Dung Dung, quả thật không biết nên xỉa xói từ đâu.
“Đại Dung Dung có cần phải mua nhiều vậy không?” Tóc hai đuôi đến gần Kiều Bảo, hỏi nhỏ: “Cô ấy đối xử với fan tốt lắm à?”
Kiều Bảo cười giả lả, “Ai biết đâu, chắc là có tiền.”
Mỗi người bỏ ra trung bình một trăm nghìn tệ, quán triệt suy nghĩ mua mua mua đến mức cao nhất.
Sau khi trở về khách sạn, Dung Dung bày ra sơ những món đồ mình mua cho fan xem, “Khi nào trở về sẽ xổ số tặng cho mọi người.”
【Có tiền thiệt là sướng.】
【Em Dung cuồng cưng chiều fan.】
【Em Dung tốt quá đi.
Tất cả đều là những món team sinh viên không mua nổi QAQ.】
【Mị yêu em Dung!!!!】
Mục đích chính của chuyến đi Nhật Bản lần này đã hoàn thành.
Dung Dung đã quá quen thuộc với Tokyo, không có tâm trạng đi mua sắm nên trực tiếp rời nhóm với chó Lương, dự định đến lúc đó mua vé máy bay về nước.
Hai người làm ổ trong phòng khách sạn chơi game suốt mấy ngày, vui sướng đến nỗi không biết đêm nay là đêm nào.
Cho đến khi Thẩm Độ gọi điện thoại tới, hai người mơ màng chợt nhận ra mấy ngày nghỉ đã cứ thế trôi qua.
Phương thức nghỉ phép của người lười thời nay là tìm một thành phố du lịch nổi tiếng, đặt một khách sạn, sau đó ngủ trong đó suốt mấy ngày mấy đêm.
Kết thúc kỳ nghỉ mà không đổ một giọt mồ hôi nào, sảng khoái hẳn ra.
Dung Dung thú nhận trong điện thoại, “Cãi nhau với những người khác nên không vui, tụi em định ngồi máy bay về.”
Thẩm Độ có vẻ không có phản ứng gì, “Bây giờ đang là mùa cao điểm du lịch, vé máy bay khá khó mua.
Anh đã sắp xếp tàu du lịch cho em, em ngồi tàu du lịch về đi.”
Dung Dung không kịp phản ứng, “Gì cơ?”
“Chuẩn bị cho em rất nhiều hải sản, yên tâm mà ăn.” Giọng điệu của Thẩm Độ có vẻ trách cứ, còn có chút bất lực, “Muốn ăn thì ăn hải sản tươi ngon chút.”
Sau khi cúp máy, Dung Dung ngu ngơ nói lại lời của Thẩm Độ cho chó Lương nghe.
Chó Lương trợn to hai mắt, đột nhiên kích động nhảy xuống giường và đi xung quanh Dung Dung vài vòng, sau đó kéo cô lại, hôn mạnh lên mặt cô một cái.
“Tổng giám đốc Thẩm quá ngầu lòi!”
***
Hai người thu dọn hành lý rồi vội vàng chạy tới bến tàu.
Dưới bầu trời trong xanh, gió biển quyện với mùi cá thổi lồng lộng, mặt nước lăn tăn gợn sóng, rất nhiều du khách đều đứng đợi ở khu nghỉ ngơi bến tàu.
Chó Lương nhìn trái nhìn phải, “Tàu du lịch mà tổng giám đốc Thẩm sắp xếp cho mày ở đâu vậy?”
Dung Dung lắc đầu, “Không biết, anh ấy nói vẫn chưa tới.”
Hai người vừa mới đi đến chỗ có bóng râm, định tìm một chỗ ngồi hóng gió thì tình cờ chạm mặt nhóm người Kiều Bảo.
Phải nói rằng đôi khi duyên phận giống như cứt chó dính chân, muốn vứt cũng không thể vứt được.
Tóc hai đuôi chợt la lên: “Ơ kìa, đó không phải là Đại Dung Dung và Em gái lương tâm sao?”
Một đám người nhìn sang, lần này mọi người đều nhìn thấy hai người.
“Ớ, không phải nói không đi cùng chúng tôi sao?” Xuyên Nam nhếch mép cười, đi lại nhìn hai người đang nhễ nhại mồ hôi, “Có phải vung tay quá trán, tiêu tiền quá mức rồi không?”
Những người khác cũng che dù đi tới.
Sắc mặt của nhóm người khác nhau, chẳng có mấy ai biểu hiện trực tiếp vẻ cười cợt như Xuyên Nam.
Nhưng cũng có nhiều người thật sự tò mò tại sao các cô lại xuất hiện ở đây.
Kiều Bảo bỗng thở dài, “Sớm biết vậy đã trả tiền lại trước cho hai đứa.
Tiền thuê tàu trước đó vẫn còn ở chỗ chị nè.”
Giọng điệu sặc mùi ả thảo mai này rất quen thuộc.
Khiến người ta mơ về Thỏ Thỏ Đường.
Xuyên Nam cũng chẳng buồn giả vờ, cười khẩy, “Cậy mạnh mua nhiều đồ làm gì? Sợ người khác không biết cô có tiền hả?”
Cô biết nếu Đại Dung Dung muốn lên tàu, cho dù trước đó cô ta làm bộ từ chối, Tô An vẫn sẽ để cô ta lên.
Cho dù như thế nào, Đại Dung Dung vẫn luôn có chỗ dựa.
Vì biết mình cũng chỉ có thể nói ngoài miệng, lúc này Xuyên Nam như tìm được một người trút giận.
Chỉ cần có thể giải tỏa nỗi lòng của mình, cô chẳng quan tâm làm vậy có khiến Đại Dung Dung khó chịu hay không.
Dĩ nhiên cô ta càng khó xử, cô càng sung sướng.
Nói xong, cô ta lại xoay người về phía những người khác và cười nói: “Lúc đi mua sắm, các cô đều có mặt ở đó mà.
Một mình Đại Dung Dung mua ba cái thùng lớn, mua cái gì cũng đắt, cái dáng điệu đại gia đó suýt nữa khiến tôi thật sự cho rằng cô ta là nữ đại gia giấu mình nào đó trên bảng xếp hạng Forbes cơ đấy.”
Có người không nhịn được bật cười.
“Đại Dung Dung, chị luôn nghe nói gia đình em rất khá giả.” Kiều Bảo chỉ vào mấy cái vali lớn của cô ấy, “Thỉnh thoảng thỏa mãn hư vinh trước ống kính không có gì sai, nhưng điều kiện tiên quyết là không thể để mình rơi vào cục diện lúng túng nhé.”
Xuyên Nam gật đầu phụ họa, “Nói hay lắm.”
Kiều Bảo cười với cô ấy rồi quay sang dạy dỗ Dung Dung giống như người lớn khuyên bảo lớp trẻ, “Em phải nhớ kỹ lần sau không được làm như vậy nữa.
Đợi lát nữa tàu tới, em bảo bọn con trai mang đồ lên giúp em đi.”
Hoắc Thanh Thuần cắn môi, đứng dậy, “Tôi mang lên giúp cô.”
Thái độ của mấy người kia cũng bình thường, bảo Đại Dung Dung tiêu xài tiết kiệm chút.
Cho dù cưng chiều fan cũng không thể đến mức khiến bản thân không có tiền mua vé máy bay về nhà.
Dung Dung liếc xéo, đột nhiên cảm thấy những người này thật là ngang ngược.
Sau này cô sẽ không đi du lịch tập thể nữa.
Với số tiền dư đó, đi du lịch một mình thoải mái hơn.
Cô cười với Hoắc Thanh Thuần, “Không cần, tôi không ngồi Silversea.”
“Không ngồi vậy cô tới bến tàu làm gì?” Xuyên Nam đảo mắt, bỗng nói: “Hay là cô cũng bắt chước thuê tàu như cô Tô?”
Không phải cô thuê, nhưng là do Thẩm Độ thuê.
Thẩm Độ là người đàn ông của cô, nói cho vuông là cô thuê.
Dung Dung gật đầu, “Ừ.”
Xuyên Nam ngẩn người, giễu cợt, “Thôi đi, đừng thảo mai nữa.
Tôi sẽ không ngăn cô lên tàu đâu, dù sao cô vẫn còn chỗ dựa là cô Tô mà.”
Trước đó vì Tô An, Xuyên Nam đã trở thành trò cười của mọi người.
Mới có vài ngày, Đại Dung Dung lại trở thành trò cười học đòi làm sang.
Điện thoại trong túi xách của cô rung lên, Thẩm Độ gửi tin nhắn tới.
【Tàu sắp cập bến.】
【Nó tên là gì?】
【The World.】
Dung Dung sững sờ một hồi, cảm thấy cái tên này rất quen thuộc.
Cô chợt mở to mắt, nhìn về phía tàu du lịch khổng lồ cách đó không xa đang từ từ tiến lại gần.
Con tàu du lịch sang trọng 16 tầng với tổng chiều dài hơn 300 mét, hơn 7 tầng được trang bị thêm tripod ngoài trời.
Trên thân tàu màu xám tro có khắc dòng chữ “The World” mạ vàng.
Trong số hơn một trăm căn phòng thông nhau, có hai phòng được bố trí theo kiểu biệt thự duplex* trên biển lớn nhất châu Á.
*Duplex: thuật ngữ dùng để chỉ căn hộ thông tầng được xây dựng trên các tầng cao của những tòa nhà lớn, có 2 tầng trở lên và cầu thang nằm trọn bên trong.
Duplex có đầy đủ tiện nghi, đồ nội thất được chọn đều là của các thương hiệu nổi tiếng.
Duplex (hình minh họa)
Đó là tàu du lịch khổng lồ mà tập đoàn Dream Star thiết kế đặc biệt cho thị trường Trung Quốc và châu Á, đáp ứng nhu cầu của các gia đình lớn và khách du lịch theo nhóm.
Ban đầu định ra khơi vào hè năm nay, nhưng vì bị một doanh nghiệp Đại lục cướp mất, mua lại với giá cao hơn, vì vậy thời gian ra khơi cũng bị trì hoãn vô thời hạn.
Bây giờ nó đã ra khơi rồi
Chỉ vì một mình Dung Dung.
Con tàu du lịch này quá bắt mắt.
Mọi người không ngó ngàng tới Dung Dung nữa, tất cả đều quay sang nhìn con tàu.
Tất nhiên bọn họ đều biết “The World”.
“The World??”
“Không phải nói bị mua rồi sao? Tại sao lại ở đây?”
“Á đù đù đù.”
“Sao tôi chưa nghe thấy tin gì về việc The World ra khơi vậy?”
Tàu đã cập bến, tiếng chim hải âu kêu inh ỏi.
Dung Dung thấy một bác quản gia mặc áo đuôi tôm màu đen bước xuống từ tàu du lịch.
Bác quản gia đang nhìn xung quanh khu vực nghỉ ngơi, cuối cùng đã tìm được mục tiêu.
Ông đi tới, cúi chào Dung Dung, “Cô Dung.”
Dung Dung vẫn còn đang bàng hoàng, ngỡ ngàng gật đầu.
Bác quản gia cười hiền hậu, “Mời cô lên thuyền.”
“Đợi đã.” Dung Dung chợt ra hiệu dừng lại, “Tàu du lịch lớn thế mà chỉ có một mình cháu hưởng thụ thì quá đáng tiếc.”
Những người khác đang trong trạng thái kinh ngạc nhất thời sáng mắt lên.
Cô mỉm cười với bọn họ.
Kiều Bảo và Xuyên Nam cùng nuốt nước miếng.
Xuyên Nam vẫn còn chút chí khí, siết chặt bàn tay buông xuôi bên hông, tức đến run người.
Kiều Bảo kinh ngạc nói: “Đại Dung Dung, đây thật sự là tàu em thuê à? Xa hoa quá.”
Kỹ thuật lật mặt trên mạng có thể nói là quá siêu.
Dung Dung phớt lờ chị ta, lấy điện thoại ra nhanh chóng phát livestream.
Lúc này fan xem livestream vẫn chưa ùa vào đông.
Dung Dung cười nói: “Mình đã thuê con tàu này, hôm nay livestream ăn hải sản cho mọi người nha.” Sau đó vẫy tay với mọi người còn đang đờ đẫn, “Muốn lên tàu không?”
Không ai trả lời cô.
“Tôi không giàu bằng cô Tô, tôi đã tốn rất nhiều tiền để thuê con tàu này.” Dung Dung thở dài, trong nụ cười mỉm thoáng qua sự tính toán chi li, “Xem như tôi cho mọi người mua theo nhóm nhé? Được không nè?”
Mọi người: “…”
Tại sao lại có người vừa thảo mai, vừa nhỏ mọn như vậy?Lời của tác giả:
Honey Salon: Thương hiệu phái nữ Nhật Bản, bán đủ thứ, rất nữ tính.
Nếu thấy hứng thú có thể tìm kiếm xem thử.
Kem mắt Shiseido Yuewei: Đề cử với mọi người, dùng rất ổn áp!! Thật đó!!!
Nguyên mẫu của The World là World Dream của Dream Cruise.
Ai quan tâm có thể tìm kiếm thử..