Nhà Tôi Thật Sự Có Mỏ Vàng


Dung Dung ở lại Thâm Quyến suốt cả kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh.
Nói thật là vui đến quên cả trời đất, đi ra ngoài có tài xế, đi mua sắm có người đi chung.

Hôm nay đi mua sắm với bà Lộ Thư Nhã, ngày mai đi mua với Tô An Ninh.
Khi đi mua sắm mới phát hiện sở thích của phụ nữ đúng là như nhau.
Tối về còn được ăn món Quảng Đông chính tông nhất.
Ở Thâm Quyến đa phần là dân nhập cư, không thường thấy các nhà hàng dimsum.

May mà nhà họ Thẩm có đầu bếp chuyên làm dimsum, cô có thể ăn bất cứ lúc nào.
Ở nhà làm con sâu gạo còn bị ông nội răn dạy, ở đây dù cô nằm cả ngày cũng không bị ai nói gì.
Tiếp quản Sahar đã lâu, nhân viên còn chưa được gặp mặt sếp, muốn nhìn sếp phải tự lên mạng tìm kiếm.
Sếp bỏ lơ công việc, bọn họ cũng không dám hỏi.
Chỉ có Mộc Lương Cầm dám.
“Ban đầu mày dụ tao tới công ty của mày, nói là phúc lợi tốt, đãi ngộ tốt, không tăng ca.

Mày là cái đồ gian thương!” Vẻ mặt của chó Lương dữ tợn, oán giận một tràng, “Bảy ngày nghỉ mà ngày nào tao cũng tăng ca cho bà sếp tệ hơn cả con chó.

Không chạy đến nhà máy thì đi họp, thậm chí Ôn Hòe An rủ tao đi hẹn hò cũng không rảnh.

Mày thì sướng rồi, ở Thâm Quyến làm dâu nhà giàu.

Đệch mợ ngày mai là ngày thứ tám rồi, mày còn chưa mua vé máy bay nữa hả? Mày đừng về nữa, mày không xứng.”
Dung Dung chột dạ sờ mũi, “Chơi vui quá, tao quên mất.”
Chó Lương cười khẩy, “Vậy tổng giám đốc Thẩm thì sao? Tổng giám đốc Thẩm cũng không về hả? Anh ấy cũng không nhắc nhở mày?”
“Ngụy Sâm đã mang hết công việc tồn đọng gần đây đến Thâm Quyến cho anh ấy.” Dung Dung cười toe toét, “Vì vậy cũng không nhắc tới chuyện phải vội về.”
Chó Lương ôm đầu, đồng cảm với Ngụy Sâm từ tận đáy lòng, “Tội nghiệp trợ lý Ngụy.”
Dung Dung không khỏi nhớ tới vẻ mặt phấn khích của Ngụy Sâm khi vừa mới đến Thâm Quyến.
Nói là tới báo cáo công việc với Thẩm Độ, nhưng thật ra là đi du lịch trá hình bằng công quỹ.

Thẩm Độ còn cho cậu ta một kỳ nghỉ ngắn, bảo cậu ta đi chơi cho khuây khỏa.
Hôm Ngụy Sâm đến Thâm Quyến đã lập tức mua vé máy bay buổi tối.
Dung Dung không có việc gì làm, thuận đường đưa anh ta ra sân bay với Thẩm Độ.
Là kỳ nghỉ ngắn nên không kịp ra nước ngoài, Ngụy Sâm thỏa hiệp đi đến Lệ Giang.
Dung Dung hỏi tại sao anh ta đi Lệ Giang, Ngụy Sâm chỉ nói bên đó có rất nhiều chị gái xinh tươi.
Cô hỏi theo bản năng: “Vậy chị tôi thì sao?”
Ngụy Sâm đeo balo, mặc áo thun đơn giản, đi giày thể thao, nhìn giống như cậu bé vừa mới tốt nghiệp.
Cậu cười rạng rỡ, “Tôi và sếp Dung nhỏ chỉ là bạn bè thôi.”
Thẩm Độ vỗ vai cậu ta, “Đừng quên trở về.”
Ngụy Sâm rưng rưng nước mắt, gật đầu lia lịa, “Sếp Thẩm, em yêu anh!”
“Miễn.” Thẩm Độ xua tay, “Tìm người khác yêu đi.”
Ngụy Sâm cười hì hì, vẫy mạnh tay chào bọn họ, lên đường đến Lệ Giang một mình.
Chó Lương không biết nội tình, tự mình ca cẩm, “Sếp Dung, mày làm ơn học theo tổng giám đốc Thẩm kìa.


Nếu mày không về thì ít nhất phải trích tiền mua vé máy bay, để tao bay qua đó gặp mày chứ.

Có rất nhiều văn kiện tao không dám gật đầu khi không có mày, chất đống trên bàn có thể làm gối đầu rồi kìa.”
Dung Dung gật đầu dứt khoát, “Mày qua đây đi, công ty thanh toán vé máy bay.”
Cô phải chứng minh mình làm sếp không thể thua kém Thẩm Độ.
Lúc nãy chó Lương còn ủ rũ bỗng sáng mắt lên, giọng điệu kinh ngạc, “Thật không?”
“Thật mà.

Mày muốn tới thì phải nói sớm chứ, tao cũng không phải là bà sếp ki bo gì.”
“Tao đang lo nghĩ cho mày ấy mà.” Chó Lương bĩu môi, vẻ mặt thẹn thùng, “Bắt sếp Dung dùng tiền lương cao dụ tao tới, chuyện gì tao cũng phải đặt sếp Dung lên hàng đầu.”
Cô đang làm tốt trong đơn vị hành chính sự nghiệp, lại còn là công việc ổn định, bố mẹ không cần cô cấp dưỡng, sáng 9 chiều 5, cuối tuần không phải tăng ca.
Vậy mà lại bị thuyết phục bởi một câu nói của Dung Dung, dứt khoát quyết định chuyển sang làm cho Sahar.
“Có muốn cùng tao xây dựng một thương hiệu nội địa không thua gì các thương hiệu nổi tiếng nước ngoài không?”
Thương hiệu nội địa phát triển rất rộng rãi, hiện giờ đang từ từ đi vào khuôn khổ.
Mấy năm trước chỉ có thể nghe lác đác vài thương hiệu nội địa từ miệng các blogger làm đẹp.

Còn bây giờ, giá cả của các thương hiệu nội địa bình dân, dùng ổn đều không thua gì hàng ngoại.
Chó Lương rất thích trang điểm, cô cũng muốn truyền lòng nhiệt huyết này vào thương hiệu.
Xây dựng một thương hiệu mỹ phẩm nội địa chân chính mang tính đại diện.
“Mặc dù tăng ca nhiều, nhưng tao không thấy mệt chút nào.” Chó Lương làm động tác tay cường tráng, bừng bừng khí thế, “Vừa nghĩ tới trong sản phẩm mới của Sahar sẽ có tâm huyết của tao, tao cảm thấy mình rất may mắn vì được làm công việc mình thích.”
Có nhiều người tăng ca cả đời mà vẫn không biết rốt cuộc mình thích làm gì.
Mặc dù trước đây không lo cơm ăn áo mặc, cuộc sống nhàn hạ, nhưng cô lại thích cuộc sống tất bật này hơn.
Trước khi tốt nghiệp, cô tràn trề nhiệt huyết muốn làm chuyện lớn.

Vài năm sau khi tốt nghiệp, tinh thần làm việc đã sắp bị cuộc sống văn phòng sáng 9 chiều 5 bào mòn.
Cuối cùng ở tuổi 25, cô đã tìm được công việc mà mình thật sự muốn làm.
Sự lựa chọn của cô có đáng hay không trong mắt người khác đều không là gì với cô.
Cô sẽ không bao giờ hối hận, cũng không sợ thất bại.
Vì tuổi trẻ là vốn liếng lớn nhất.
Dung Dung không khỏi bật cười khi thấy chó Lương đang hào hứng trong điện thoại.
Xem ra mời cô ấy đến đây đúng là một chuyện sáng suốt.
Cô cúp máy, tâm trạng nhẹ nhõm, vô thức liếc nhìn cuốn sưu tập tranh mẫu thứ hai chưa được xuất bản đang nằm trên bàn bên cạnh tay mình.
Lý do không vội quay về thành phố Thanh Hà là vì cô đã quyết định được địa điểm buổi triển lãm tranh cá nhân.
Trước đó quản lý đã thương lượng với cô nhiều lần, cuối cùng chốt địa điểm tại phòng trưng bày trung tâm nghệ thuật của tòa nhà Berlin.
Trưởng ban tổ chức là bà Lộ Thư Nhã.
Với sự hậu thuẫn của bất động sản Berlin, hơn nữa đây còn là buổi triển lãm tranh đầu tiên trong nước của họa sĩ Yinel người Trung Quốc, các nhà tài trợ đều đã tìm đến tận nơi mà chẳng cần quảng bá nhiều.
Quản lý Phí Tư cũng cố tình về nước, chuẩn bị tổ chức triển lãm tranh giúp cô.
Dung Dung mở bộ sưu tập tranh ra, trang bìa là cảnh mặt trời mọc sáng sớm ở thành phố.
Sương mù mờ mịt và ánh mặt trời chiếu vào từng góc nhỏ trong thành phố, có sự khác biệt rất lớn so với cuốn sưu tập tranh đầu tiên của cô.
Không còn là màu tối của sự hoang tàn, phong cách cũng tươi sáng hơn nhiều.

Đường nét và ánh sáng vẫn như cũ, nhưng màu sắc lại sống động hơn.
Cô đã bỏ đi một số màu xám trắng có độ tương phản thấp, thêm vào màu vàng đỏ và xanh thẫm tươi sáng.
Sau khi lật ra còn có một số ảnh chân dung.

Bố mẹ từng xuất hiện trong bản nháp trên mạng, tô thêm màu sắc đã thành hai người đứng đối diện nhìn nhau trong tranh.
Không ai có thể hiểu được Dung Tử Nho và Tùng Dung, nhưng cô hiểu.
Cô từng giật lấy chai rượu trên tay Dung Tử Nho, khóc lóc trách mắng ông ấy không phải là người bố tốt.
Dung Tử Nho ôm lấy cô, cả người nồng nặc mùi rượu, nhưng đôi mắt sáng ngời, “Khi mẹ con còn sống, bố cho rằng bà ấy sẽ không bao giờ rời bỏ bố.

Có rất nhiều chuyện bố không nghĩ cho bà, nghĩ rằng chỉ cần có thể ở bên bà là được.

Bây giờ mẹ con đã chết rồi, bố có uống say đến cỡ nào cũng không thể mơ thấy bà nữa.”
Ông ấy yêu Tùng Dung thật lòng, không hề giả dối.
Tùng Dung biết rõ người nhà họ Dung sẽ không chấp nhận mẹ con bà, nhưng vẫn cắn răng ở lại nhà họ Dung.
Cho dù không được gả vào nhà họ Dung, bà vẫn phải đưa Dung Dung vào nhà họ Dung.
Dù mọi người cho rằng bà bất chấp thể diện chỉ là vì địa vị bà Dung mới để mặc người khác sỉ nhục.

Nhưng trong suy nghĩ của bà, có trở thành bà Dung hay không đều không quan trọng.

Bà không muốn Dung Dung đi khắp các thành phố với bà, không được sống yên ổn.
Cho dù bà nhún nhường ra sao đều không thể nhận được sự đồng tình từ người nhà họ Dung.
Thế là bà hóa trang thành một con nhím, một người phụ nữ nịnh bợ chỉ vì tiền, không vì tình.
Cái người gọi là em Hai và em dâu Hai đều không hòa nhã với bà, tại sao bà phải nịnh bợ lấy lòng bọn họ?
Bọn họ khinh thường bà, bà sẽ luôn ngẩng đầu ưỡn ngực.

Dù bọn họ nói gì, bà sẽ không bao giờ cúi đầu.
Dung Dung xinh đẹp như vậy, nhất định sẽ được cưng chiều hơn cháu gái đích tôn của nhà họ Dung.

Bà có thể nhìn ra ông cụ Dung rất thích Dung Dung, chẳng qua không thể nào chấp nhận người mẹ ruột này thôi.
Vì Dung Tử Nho mà ông cụ bị ngã cầu thang.

Đôi chân vốn dĩ đã yếu, sau cú ngã này, nửa đời còn lại đều không thể rời xa cây gậy.
Bà đi đến trước mặt ông cụ.

Ông cụ đang có mâu thuẫn với con trai đưa lưng về phía bà, không muốn nhìn bà chút nào.
“Bác trai, nếu con từ bỏ chuyện kết hôn với Dung Tử Nho, bác có thể đối xử tốt với Dung Dung không?”
Ông cụ cau mày hỏi bà: “Cô nói vậy là sao? Cô muốn quăng Dung Dung cho chúng tôi?”
“Con không muốn nó đi bôn ba với con.”
Ánh mắt của ông cụ phức tạp, “Cô muốn đi đâu?”
Tùng Dung cười lắc đầu, giọng điệu mơ màng, “Con không biết.

Người như con đi đến đâu cũng bị người ta ghét bỏ.”
Cuối cùng bà vẫn lựa chọn cách thức rời đi đau khổ nhất.
Nằm trong phòng bệnh, bà không mở mắt nổi, trong tai chỉ có tiếng ong ong, nhưng không biết tại sao lại thấy được người nhà họ Dung đang trông coi bên cạnh mình.
Dung Dung đang khóc lớn, ông cụ che mắt nó lại.

Dung Tử Nho đứng bên cạnh bà, đôi mắt thất thần.
Em Hai và em dâu Hai vẫn luôn đối xử lạnh nhạt với bà lại tỏ ra lo lắng, thật là lạ lùng.
Đứa cháu gái đích tôn từng bị bà cảnh cáo, uy hiếp lại bất bình thay Dung Dung, mắng bà không phải là người mẹ tốt.
Rõ ràng rất ghét bà, nhưng khi bà đang bên bờ vực sinh tử vẫn lựa chọn buông bỏ thành kiến, để bà ra đi mà không cảm thấy cô đơn.
Bà đã thỏa mãn rồi.
Dung Dung sẽ gặp được người tốt, còn Dung Tử Nho thì đi chết đi.
Kiếp sau nếu có thể gặp lại ông ta, bà sẽ không bao giờ quyến rũ ông ta nữa.
Đúng là hại người hại mình.
Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng bà lại vô thức nhoẻn miệng cười.
Trong bữa tiệc, người đàn ông trẻ tuổi, đẹp trai ôm bà vào lòng, thầm thì những lời ngon tiếng ngọt bên tai bà.

Bà vốn cho rằng tất cả đều là giả, nghe tai này lọt tai kia.

Sau đó, bà hỏi ông ấy đặt tên gì cho con gái.
Nét mặt của người đàn ông dịu dàng, đặt tên là Dung Dung đi, họ của anh, tên của em.
Làm sao bà có thể cưỡng lại được một người đàn ông như vậy?
Bây giờ bà chết rồi, tên khốn Dung Tử Nho sẽ không thể quên được bà trong thời gian ngắn, chắc là sau vài năm sẽ đi tìm mẹ kế cho Dung Dung.
Bà nghĩ như vậy, trong lòng đã hết vướng bận, chìm sâu vào giấc ngủ.
Chỉ hy vọng Dung Dung có thể sống tốt.
Dung Dung vuốt ve đường nét của bố mẹ, cảm thấy bùi ngùi.
Cô là người theo thuyết vô thần, không tin vào kiếp sau.

Nhưng vì bố mẹ, cô mê tín hy vọng bọn họ có thể có kiếp sau.
Thật ra hầu hết mọi người đều không tin vào kiếp sau.

Chẳng qua vì kiếp này có quá nhiều tiếc nuối, nên mới gửi gắm hy vọng vào kiếp sau.
Lật sang một trang nữa là gương mặt của người đàn ông quen thuộc.
Đường nét của anh đắm chìm dưới ánh mặt trời ấm áp.

Từ giữa trán đến cằm đều là hình dáng trong lòng Dung Dung.
Dung Dung không nhịn được đến gần hôn lên đó.
Giọng nói của người đàn ông vô tình vang lên trong lúc cô đang chìm trong si mê, “Đang làm gì vậy?”
Dung Dung ngẩng đầu lên, đóng bộ sưu tập tranh lại, “Sao anh lại vào đây?”
“Đây là thư phòng của anh, tại sao anh lại không thể vào?” Thẩm Độ đi đến bên cạnh cô, rút lấy cuốn sưu tập tranh trong tay cô, mở ra xem hai trang, giọng điệu biếng nhác, “Anh đã ở ngay bên cạnh em, không cần nhìn vật nhớ người.”
Quả nhiên anh đã thấy.
Dung Dung mím môi, chìa tay ra, “Trả cho em.”
“Không trả.” Thẩm Độ giấu bộ sưu tập tranh ra sau lưng, cúi người đối mặt với cô, nhướng mày, “Vừa rồi em hôn ở đâu? Trả lại cho anh.”
Dung Dung nói lí nhí, “Hôn anh mà cũng phải trả à?”
Thẩm Độ cười khẽ, nghiêng người hôn lên môi cô, “Phải trả.”
“Xì.” Dung Dung khinh bỉ quay đầu đi.
Thẩm Độ đứng thẳng người rồi trở lại dáng vẻ thường ngày, trả lại bộ sưu tập tranh cho cô và nói: “Mẹ bảo em ở đây thêm vài ngày nữa đi.”
Tất nhiên Dung Dung đồng ý.
Cô đang định gật đầu ỡm ờ, thì câu nói tiếp theo của Thẩm Độ đã đẩy cô xuống địa ngục.
“Em đã gọi điện hỏi thăm ông nội chưa?”
Dung Dung ngỡ ngàng, “Vẫn chưa.”
Thẩm Độ cau mày, duỗi tay nhéo má cô, “Mau gọi điện thoại báo bình an cho ông đi.”
Dưới sự giám sát của Thẩm Độ, Dung Dung bất đắc dĩ bấm số của ông cụ.
Vừa kết nối, cô đã rất sáng suốt đưa điện thoại ra xa.
Quả nhiên không cần loa ngoài, giọng nói tràn đầy sức sống của ông cụ có thể nghe thấy rõ ràng, “Con nhóc thối! Vui đến quên cả trời đất đúng không?! Không muốn về nhà nữa đúng không?! Đã nhiều ngày rồi mà không biết gọi điện về hả?!”
Hàng loạt câu hỏi chất vấn khiến Dung Dung bối rối.
Không đợi cô nhận sai, ông cụ bực mình tổng kết, “Người ta nói con gái lấy chồng như bát nước đổ đi, con vẫn chưa lấy chồng mà cũng không chịu về nhà.


Con cháu chẳng ra thể thống gì.”
Dung Dung đưa mắt nhìn Thẩm Độ cầu cứu.
Thẩm Độ nhận lấy, giọng điệu bất lực, “Ông nội, là con.”
Ông cụ vừa nghe thấy là Thẩm Độ, giọng điệu lập tức quay ngoắt 180 độ, “Thẩm Độ à, mấy ngày nay nhóc Dung có gây phiền phức cho mọi người không?”
Dĩ nhiên Thẩm Độ phải nói giúp Dung Dung: “Không có, bố mẹ con rất thích Dung Dung.”
“Vậy thì tốt, coi như nó hiểu chuyện.” Cuối cùng giọng điệu của ông cụ đã hòa hoãn chút, “Hai đứa cũng đừng chơi bời xả láng ở Thâm Quyến.

Dù gì sự nghiệp của hai đứa đều ở bên này, vẫn phải quay về.”
“Vâng.”
“Sau khi về thì gọi điện thoại cho ông, ông bảo nhà bếp làm vài món ngon cho hai đứa.” Ông cụ tạm dừng vài giây rồi đột nhiên lẩm bẩm, giống như đang làu bàu, “Một mình ông trông nom căn nhà rộng lớn đã mấy ngày, Hoa Hoa và Tiểu Hoa lại không hiểu ông nói gì, đúng là ông lão cô đơn.”
Dung Dung đang áp sát mặt vào Thẩm Độ, hiển nhiên cũng nghe thấy ông cụ than thở.
“Chú Hai và thím Hai đâu? Chị đâu? Anh Tiểu Bắc và mấy anh kia đâu?”
Ông cụ bình tĩnh nói: “Mọi người đều chuẩn bị chuyện kết hôn rồi.

Bọn nó không để ông nhúng tay vào, nói là đợi mọi chuyện xong xuôi rồi mới báo cho ông biết.”
Dung Dung nhìn Thẩm Độ, Thẩm Độ lắc đầu tỏ vẻ không biết.
Cô hỏi ngập ngừng: “Ai, ai kết hôn vậy?”
“Hả? Chị con đó.” Ông cụ nghi ngờ, “Thanh Từ không nói với con à?”
“…” Dung Dung cau mày, cho rằng mình bị ảo giác thính giác.
Thẩm Độ hoàn hồn nhanh hơn cô, lên tiếng hỏi giúp cô: “Chị ấy kết hôn với ai vậy?”
“Đông Dã đó.” Ông cụ hừ lạnh, “Nếu ông không bắt gặp nó lén lút đến bệnh viện, ông còn không biết thì ra hai đứa nó đã thông đồng ở bên nhau! Chị con còn muốn đi phá thai đấy, may mà ông phát hiện kịp thời.”
Lượng tin tức quá nhiều.
Có điều Dung Dung có thể lờ mờ đoán được Dung Thanh Từ mang thai từ lúc nào.
“Hiện giờ bên này đang tất bật, con cũng về giúp một tay đi.

Đừng để đến lúc chị con làm đám cưới mà con còn long nhong bên ngoài, có nghe không?”
Dung Dung nhất thời không nghe được ông nội còn đang nói cái gì, chỉ có thể dạ vâng một cách máy móc.
Vội vàng cúp máy, Dung Dung lại gọi ngay cho Dung Thanh Từ.
Giọng điệu của Dung Thanh Từ không hề vui vẻ, “Đừng nói chúc mừng chị.”
“Hả, ờm, vậy em nói gì?”
“Đừng nói gì cả, đến lúc đó ngoan ngoãn về tham dự hôn lễ là được.

Em và Thẩm Độ vẫn chưa có ý định kết hôn đúng không? Chừa cho em vị trí dâu phụ.”
Giọng của Dung Dung hơi sững sờ, “Chị, chị thật sự sắp kết hôn à?”
“Chị còn có thể làm được gì? Chị đã đặt hẹn trước với bác sĩ giải phẫu, ông nội sống chết bắt chị về lấy chồng, chị cũng rất tuyệt vọng.”
Dung Dung ngập ngừng, “Anh Cả thì sao? Anh ấy không có phản ứng gì sao?”
“Anh ta? Ai biết được chuyện chị mang thai có phải là do anh ta nói với ông nội và bác Từ hay không?” Dung Thanh Từ nghiến răng, “Đồ chó! Nhà chính trị đều là đồ thối tha.”
“…”
Nói chuyện xong, Dung Dung vẫn chưa tiêu hóa hết tin tức này.
Cuối cùng chỉ có thể cảm thán, “Vậy mà chị ấy lại kết hôn sớm hơn mình.”
Thẩm Độ không biết tại sao cô ấy lại cảm thán.
Rõ ràng tối hôm qua, cô ấy còn nói mình còn trẻ, muốn chơi thêm hai năm nữa, không muốn bước vào nấm mồ hôn nhân sớm.
“Anh Cả thiệt là giỏi.” Dung Dung lại cảm thán, “Một phát dính chấu.”
Thẩm Độ: “…”
Sớm biết vậy hôm qua không nên mang “áo mưa”, hỏng bét rồi.Lời của tác giả:
Phấn nước tinh chất Armani màu đỏ: Dùng ổn, hiệu quả gấp trăm lần so với phấn nước YSL và Dior.

Mị rất ít khi mua phấn nước vì nghĩ rằng không đáng, vừa ít vừa đắt, nhưng em này dùng rất tốt hu hu hu hu..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận