Đường Nạp Đức ra sức vung tay đuổi bầy dơi này đi, nhưng cánh tay của anh ta nặng như chì.
Rất nhanh, cả người anh ta đã bị cắn nát.
“A!”Lần này Đường Nạp Đức thật sự mở mắt ra rồi, thì ra cảnh tượng tàn khốc lúc nãy chỉ là anh ta đang nằm mơ.
Nhưng mà sau khi tỉnh dậy, người thanh niên đáng thương này phát hiện tình trạng hiện giờ của mình cũng không tốt đi đâu được.
Anh ta vừa mở mắt ra thì thứ đập vào mắt anh ta chính là đồng bọn kiêm trưởng bối của anh ta, Quỳnh.
Người đàn ông tóc vàng bị mắc kẹt trong bãi cát vàng, cả người là một tác phẩm điêu khắc trên cát lớn.
Còn cánh tay, chân của anh ta đều không thể cử động, khi anh ta cúi đầu xuống, phát hiện tất cả các vị trí dưới cằm của anh ta đã bị chôn vùi trong cát.
Tiếng la hét của Đường Nạp Đức thu hút những người có mặt ở đó, khi bắt gặp ánh mắt của những đứa trẻ (mãnh thú) đó, mồ hôi lạnh của anh ta không ngừng đổ xuống, anh ta muốn co cẳng chạy, nhưng lại bị cát và dây leo trói chặt tại chỗ, hoàn toàn không thể cử động được.
Cô gái nhỏ mà anh ta cho là vô hại đứng giữa bầy mãnh thú đông đảo, đôi tay và đôi chân gầy guộc của cô từng bị Đường Nạp Đức coi là biểu tượng của sự yếu đuối, nhưng giờ đây, trong mắt anh ta, Hứa Thu lại là một ma quỷ đáng sợ.
Nếu như không phải ma quỷ thì làm sao cô có thể còn sống sót sau khi thả lũ mãnh thú này ra khỏi nhà tù.
Phòng học cũ nát ở đây đã nhiều năm không được sử dụng, lần trước người có thể để cho đám trẻ này “ngoan ngoãn” ở cùng nhau và không xảy ra chuyện gì, là hoàng đế đế quốc từng chinh phạt tinh tế.
Làn gió đưa mùi hương thoang thoảng đến, là mùi thơm của thức ăn.
Sữa ngọt lịm, đồ ăn nhẹ hương hoa.
Ngày đầu tiên đi học, Hứa Thu bỏ tâm tư ra làm bánh hoa hồng cho đám trẻ.
Số lượng không nhiều, mỗi người một miếng.
Bột dùng làm bánh ngọt là bột trong vắt được trao đổi từ trung tâm mua sắm của hệ thống, tạo hiệu ứng trong suốt như pha lê, những cánh hoa hồng đỏ tươi được khảm trên lớp đầu tiên của bánh pha lê, trông giống như một tác phẩm nghệ thuật tuyệt đẹp.
Đứa trẻ giống như tiểu hồ ly, miệng vừa mở ra ngoạm một miếng thì đã hết sạch.
Những người có miệng nhỏ hơn, chẳng hạn như Nguyên Cửu và Mộc Chức thì ăn từng miếng nhỏ.
Lúc ăn còn cố ý nhìn những người ăn phát ra tiếng, ánh mắt mang theo sự đắc ý và khiêu khích.
Nếu không phải có Hứa Thu trông chừng thì những đứa trẻ này nhất định sẽ đánh nhau trong lúc ăn mất.
Sức ăn và sở thích của mỗi đứa trẻ đều không giống nhau, ngoại trừ đồng nhất về sữa dê, sữa bò và đồ ăn nhẹ ra thì còn có thức ăn chính phong phú.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ tiếp sau, hệ thống thưởng một vài sản phẩm phụ, ngoài trứng gà ra thì còn có một ít thịt gà và thịt lợn.
Gà con với lợn con thì trước mắt không ăn được, phải giữ lại để trong trang trại và nuôi cho lớn, phần thưởng này cũng được.
Hứa Thu dùng dao nhà bếp băm nhuyễn thịt, trộn với gạo đã ngâm trong vài giờ, ninh trong thời gian dài và nấu một xô cháo thịt nạc rau xanh đặc và thơm ngon.
Đây là bữa tối hôm nay cho đám trẻ.
Sở thích của mỗi đứa trẻ đều không giống nhau, nhưng mà trước mắt tinh lực của cô có hạn, một lần làm bảy, tám loại thức ăn thì cũng không khả thi.
Hứa Thu dự định kể từ hôm nay trở đi sẽ để cho đám trẻ thay phiên nhau ăn, đợi sau khi xác định rõ sở thích của đám trẻ thì còn phải tùy chỉnh công thức nấu ăn tương ứng cho từng đứa.
Lúc Đường Nạp Đức xuống phi thuyền, bên ngoài trời vẫn còn rất sáng, nhưng lúc này, ngoài cửa sổ trời đã tối.
Điều này cũng có nghĩa là thời gian đã trôi qua ít nhất bảy, tám giờ đồng hồ kể từ khi anh ta bất tỉnh.
Bụng của Đường Nạp Đức không kìm được mà phát ra tiếng kêu ọc ọc, anh ta khó khăn nuốt nước miếng, đôi mắt không kìm chế được mà lộ ra ánh mắt khao khát.
Một đứa trẻ rời khỏi vị trí của mình, giơ thức ăn đến trước mặt anh ta.
.