Nhà Trẻ Hoàng Gia

Tiêu Tử Y ngồi xuống tảng đá lớn bên hồ nước nhìn Độc Cô Huyền một mình đứng dưới hồ nước ngập ngang đầu gối cầm lưới chơi mò cá, tự làm cho nửa người ướt như chuột lột.

“Độc Cô à, cẩn thận đừng để bị lạnh nha” Rốt cục Tiêu Tử Y nhịn không được nhíu mày nói. Tên nhóc này cũng hiếu động quá mất, nửa út rồi mà vẫn không chịu nhồi yên. Vừa rồi cậu bé lại còn muốn đi xuống cho ngập cả hai người cậu nữa, tưởng chừng như cậu chơi vậy vẫn còn chưa đủ. Tiêu Tử Y sợ quá vội vàng tóm cậu bé lên để xuống chỗ nông trong hồ. Tuy vừa rồi nàng có nói trẻ con phải tự đi thể nghiệm sự nguy hiểm nhưng cũng không phải có nghĩa là yên tâm để bé cứ thế mạo hiểm đi xuống.

Tiêu Sách vừa rồi cũng đã đi, Tiêu Tử Y nghĩ tới lúc nãy hắn nói nàng tâm cơ thâm trầm mà sắc mặt không khỏi sầm xuống. Đến hắn cũng nói nàng như vậy thì thử nghĩ xem trong cung sẽ có bao nhiêu người nói linh tinh nữa đây.

“Bác nhỏ à, Con cũng muốn chơi” Tiêu TRạm khoanh tay nét mặt khát vọng nhìn xuống Độc Cô Huyền đang chơi đùa vui vẻ dưới hồ nước.

Tiêu Tử Y mở to mắt lo lắng không hề nghĩ kỹ, không biết việc dụ dỗ Độc Cô Huyền tiến vào nhà trẻ có phải là quyết định sai lầm hay không, hay ngược lại bị cậu bé biến Trạm Nhi yêu quý của nàng thành hư hỏng đây.

“Bác nhỏ?” Tiêu Trạm thấy Tiêu Tử Y không trả lời thì quay đầu mắt tròn to nhìn nàng kéo kéo tay áo làm nàng suýt ngã.

Tiêu Tử Y không thể ngăn nổi, nhưng nàng biết hiện giờ đang là đầu mùa xuân, xuống nước chơi vẫn lạnh. Thân thể Độc Cô Huyền khoẻ mạnh chắc chắn không sao, nhưng Tiêu Trạm dù sao tuổi còn nhỏ, bình thường ít vận động, chẳng may mà bị sốt thương hàn thì nàng sẽ đau lòng lắm.

“Trạm Nhi, con định xuống nước làm gì?” Tiêu Tử Y nghĩ ngợi mở miệng hỏi.

“Đương nhiên là xuống chơi mò cá rồi ha!” Tiêu Trạm chu mỏ lên nói.

Tiêu Tử Y cười khẽ bảo: “Giống Độc Cô Huyền vậy ha? Cũng có gì là hay đâu? Con chờ nha, bác nhỏ sẽ chuẩn bị cho con một trò chơi rất hay” Nói xong vẫy vẫy tay về phía Thuần Phong bảo hắn đi lấy mấy thứ mang tới.

Tiêu Trạm cong môi lên. Sao bác nhỏ lại không cho bé xuống nước chơi nhỉ, vì vậy cảm giác có chút buồn bực.

Nhưng Nam Cung Tiêu đứng cạnh cũng có xuống nước chơi đâu, chỉ có ngồi xổm xuống bên bờ hồ ném những viên đá nhỏ nhảy lăn tăn trên mặt nước chơi. Tiêu Trạm cảm thấy cậu ta thực khác thường quá.

“Nam Cung à, sao ngươi lại không vui thế hả?” Tiêu Trạm đi tới cạnh Nam Cung Tiêu, bắt chước cậu ngồi xuống, nhìn viên đá lăn lăn trên mặt nước thì tò mò hỏi.

Nam Cung Tiêu liếc mắt nhìn Tiêu Trạm một cái, cảm thấy ghen tị chuyện học hành không theo kịp bé tức giận nói: “Sao có thể vậy chứ? Ta thực sự vui mà!” Vừa nói vừa nhặt một viên đá to giơ lên dùng sức ném mạnh rớt xuống bên chân Độc Cô Huyền.

“Này này! Nam Cung! Ngươi doạ cho cá của ta sợ chạy mất rồi!” Độc Cô Huyền dậm chân kêu lên.

Nam Cung Tiêu lắc lắc bọt nước trên tay miễn cưỡng nói: “Dù sao ngươi có khả năng bắt được thì thế nào? Lại không ăn được, cũng không để trên tay chơi được. Phí sức vào chuyện này làm gì ha!”

“Ha ha! Nam Cung, ngươi nói chuyện giống y giọng người lớn ở nhà của ta ha!” Độc Cô Huyền nói xong không thèm đếm xỉa gì tới cậu ta nữa, chăm chú cúi đầu xoay người lại trầm ngâm chơi đùa với cá trong nước.

Nam Cung Tiêu quệt miệng cũng không phản đối lại cậu ta, chỉ tiếp tục nhặt đá chơi tiếp.

Tiêu TRạm không thể trông cậy gì vào Nam Cung Tiêu cùng bé xuống nước chơi rồi, quay đầu nhìn Lí Vân Tuyển ngồi dưới bóng cây, chỉ thấy cô bé đang cầm quyển sách như là ngon lắm vậy, chắc chắn chẳng có hứng xuống nước chơi cá rồi.

Làm sao bây giờ? Tiêu TRạm cắn cắn môi, đang hờn dỗi thì lại nghe tiếng bác nhỏ nhẹ giọng gọi: “Ở chỗ của ta có trò này chơi rất hay nha! Lại đây cùng chơi nào!”

Tiêu TRạm mở to hai mắt ngời sáng lập tức đứng dậy chạy tới. Chỉ thấy để trước mặt bác nhỏ hai chậu đồng to, trong mỗi chậu đều có nước, trong nước lại có rất nhiều cá con bơi lội.

“Không thể nào! Chả nhẽ chúng ta bắt cá trong chậu ư?” Vừa nghe có trò hay độc Cô Huyền chạy nhanh nhất so với mọi người, nhanh chóng từ trong hồ nước leo lên. Nhưng khi nhìn thấy trước mặt hai bé này có chậu nước đầy mà cá thì bơi chẳng có chỗ thoát bỗng cảm thấy chán nản cực điểm.

Tiêu Trạm cũng hiểu ra là không thú vị lắm, nhưng bé tin tưởng bác nhỏ nhất định có gì đó mới mẻ. Không biết vì sao mà lại mù quáng tin tưởng nàng đến vậy chứ.

Tiêu Tử Y cũng gọi bé Vân Tuyển tới. Sau đó bảo Thuần Phong mang tới gậy trúc mà trên đầu uốn thành vòng tròn lắp lưới phát cho bọn trẻ, lại còn đưa cho mỗi bé một cái bát nhỏ nữa. “Nào, được rồi, bây giờ xem ai bắt được nhiều cá nhé. Bắt đầu đi!”

Độc Cô Huyền cười nhạt, nhưng vẫn nể tình không tránh ra, ngồi xổm xuống mò bừa trong chậu. “Xem này! Đã được ba con một lúc nhé! Tên nhóc ta đây thật lợi hại quá…Ôi! Sao lưới bị rách rồi?” Độc Cô Huyền nhìn trơ mắt thấy cá chạy mất kêu to oa oa.

“Vì lưới là giấy mà không phải sao?” Nam Cung Tiêu phát hiện ra vấn đề, cong môi lên cười: “Hình như có vẻ chơi hay đấy” Nói xong cũng ngồi xổm xuống, cẩn thận mò cá con trong chậu, nhưng do để lâu trong nước nên lưới cũng bị rách.

“Thì ra là vậy phải không?” Tiêu Trạm lập tức tinh thần tỉnh táo, tiếp thu kinh nghiệm thất bại của hai nhóc trước, lựa cá con bơi ở trên. Kết quả cũng là lần đầu bắt cá, động tác cứ nơm nớp lo sợ, lại cẩn thận quá mức nên trước khi cá con vào bát thì đã làm lưới rách rồi.

“Hắc hắc. Xem ra bé Vân Tuyển vẫn lợi hại quá nha!” Tiêu Tử Y cười híp mắt lại khích lệ nói. Lí Vân Tuyển lập tức bắt được hai con cá nhỏ vào bát sau đó lưới mới rách.

Ba tên nhóc nhìn cái bát con trên tay bé Vân Tuyển đã có hai con cá con, trợn mắt há mồm.

“Thuần Phong công công! Ta muốn một tờ giấyݍ

“Ta cũng muốn”

“Còn có ta cũng muốn!”

Tiêu Tử kéo bé Độc Cô Huyền lại cười yếu ớt bảo: “Muốn chơi sao? Vậy trước tiên đi thay quần áo ướt đã nhé”

Độc Cô Huyền gật gật đầu, vô cùng nghe lời, vừa cướp lấy một tờ giấy lưới vừa đi theo Thuần Phong thay quần áo.

“Công chúa thực có cách hay quá đi! Chơi như vậy vừa thú vị mà lại an toàn” Một lúc sau, Nhược Trúc mang một ít điểm tâm và hoa quả tới, nhìn vài bé đang quây thành vòng tròn nhìn chằm chằm vào chậu cá chơi đùa say mê.

Tiêu Tử Y nhìn thấy Độc Cô Huyền hiện tại cũng không bị món điểm tâm hấp dẫn nữa, đã trở lại xông vào chơi trò bắt cá, biết tên nhóc này tuyệt đối xếp trò chơi lên trước món ăn rồi.

“Nhược Trúc à, Ngươi ở đây coi bọn nhỏ chơi nhé, ta đoán chừng bọn trẻ còn chơi hơn một canh giờ nữa. Sau đó thì bố trí người đưa bé Độc Cô về nhà, rồi sáng mai tới đón bé tới đây nhé”

“Vâng, thưa công chúa” Nhược Trúc nhẹ nhàng đáp, nhưng vẫn không hiểu hỏi lại: “Nhưng công chúa người muốn đi đâu vậy?”

Tiêu Tử Y thở dài nhìn hướng cung Vị Ương, nhẹ giọng bảo: “Đi tìm người, muốn hỏi một ít chuyện”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui