Nhà Trẻ Hoàng Gia

“Mất mặt quá…Thật mất thể diện quá đi…”Trong hành lang truyền tới tiếng nói nho nhỏ hối hận.

“Tử Y à, đừng oán trách nữa, lại đây đứng thẳng đi” Tiêu Cảnh Dương nửa cười cúi xuống nhìn Tiêu Tử Y đang ngồi xổm ở góc tường.

“Muội không thèm! Tất cả đều tại huynh!” Tiêu Tử Y buồn bực bảo, đem toàn bộ trách nhiệm đổ hết lên người hắn. May là Thuần Phong vốn đứng ở ngoài cửa được nàng bảo trước là chỉ cần tan học thì mới tới đây nếu không thì mất mặt chết lên được.

“Được! Được! Toàn bộ là tại ta. Nhưng mà ta nghe nói Thái Khổng Minh dạy không phải ba canh giờ thì xong sao? Thời gian nhanh đến rồi nha! Muội còn không nhanh tới đây đứng đi?” Tiêu Cảnh Dương trêu ghẹo nói.

Tiêu Tử Y đáng thương quay đầu lại nhìn trên mặt trêu chọc của Tiêu Cảnh Dương càng cảm thấy mất tự tin. Sao nàng trước mặt hắn lại giống một đứa bé thế không biết, rõ ràng là tuổi nàng và tuổi hắn cũng không cách xa nhau lắm mà! Tiêu Tử Y mất tự nhiên một lúc sau đó hậm hực đứng dậy.

Ai ngờ do nàng ngồi xuống quá lâu máu có vẻ tuần hoàn không đủ lập tức làm mặt mày hoa mắt chóng mặt, lảo đảo chống vội vào bức tường bên cạnh.

“Tử Y, muội sao vậy?” Tiêu Cảnh Dương lập tức vọt nhanh tới, ôm vội eo nàng làm cho đầu của nàng không đập thẳng vào tường.

“Không sao, huyết áp tụt thôi mà” Tiêu Tử ngả đầu vào vai Tiêu Cảnh Dương, đợi một lúc cho cảnh mê muội này đỡ đi.

Thôi rồi, thân thể nàng lúc nào trở nên kém vậy chứ? Loại tình trạng này trước kia chỉ lúc nàng học trung học không kịp ăn sáng mới biểu hiện thôi, xem ra buổi sáng mà không ăn gì đó thực sự là không ổn.

“Tử Y à, có phải lần trước độc chưa hết không? Trước ta đưa muội về bảo thái y tới nhé!” Tiêu Cảnh Dương nói xong định bế Tiêu Tử Y lên trông khẩn trương vô cùng.

Tiêu Tử Y chống vào vai hắn tránh, sợ hắn thực sự bế nàng lên thật, mặt ửng đỏ giọng hơi sẵng: “Không cần! Chỉ là sáng nay chưa ăn miếng nào, bụng đói là phải thôi. Đều tại muội mà. Nhược Trúc mang cho muội ăn nhưng muội lại cương quyết không ăn” Muốn chết sao, nàng không muốn bị hắn ôm nha! À, ra vẻ là nói ôm thôi thược ra là bế nàng đó…

Dừng lại, nàng đây đang nghĩ vớ vẩn gì thế này? Vì chưa ăn sáng mà mời cả thái y tới sao, nàng không cần mất mặt vậy đâu! Tiêu Tử Y càng nghĩ càng thấy doạ người, nhất quyết đến chết cũng không cho Tiêu Cảnh Dương bế nàng.

“Kẹt!” Tiếng mở cửa ở lớp học truyền đến làm cho hai huynh muội đang ôm nhau ở ngoài cửa có phản xạ ngoái lại nhìn.

Chỉ thấy Độc Cô Huyền ngơ ngác nhìn hai người, sau đó trấn tĩnh đi ra, từ từ đóng cửa lại.

Từ trong khe cửa Thái Khổng Minh hé nhìn qua đã thấy. Ôi ôi, nhất định là hắn bị hoa mắt nhìn nhầm rồi.

Hai vị người lớn ở ngoài cửa như bị điện giật vậy lập tức tách ra. Tiêu Tử Y cố bình tĩnh vuốt lại quần áo cho thẳng thản nhiên hỏi: “Độc Cô à, sao con cũng đi ra vậy hả? Hình như là chưa tới giờ tan học mà?”

Độc Cô Huyền khịt khịt mũi một cái, cất giọng uể oải: “Không có gì, cũng giống các ngươi thôi, bị phạt đứng!”

Tiêu Tử Y và Tiêu Cảnh Dương hai người đưa mắt nhìn nhau, có thể đem chuyện trừng phạt này xem nhẹ như lông hồng đối với cậu nhóc Độc Cô Huyền này tám chính phần là bị phạt không ít ở nhà rồi.

Độc Cô Huyền nghiêng đầu nhìn hai người lớn bỗng hướng Tiêu Cảnh Dương hừ bảo: “Thái tử thúc thúc à, người cũng lạc hậu quá đi”

“Lạc hậu hả?” Tiêu Cảnh Dương bị Độc Cô Huyền nói làm cho đầu óc mơ hồ không rõ.

Độc Cô Huyền vênh mặt lên ưỡn ngực cười nói: “Thấy động tác vừa rồi của các người, ngươi có phải định “sao sao” công chúa tỷ tỷ không hả? Hiện giờ không lưu hành chuyện “sao sao” trên mặt rồi, giờ là lưu hành “sao” tay đó”

Tiêu Tử Y nín thở, không nhịn được cười tới mức cả khuôn mặt đỏ bừng lên.

TRời ạ, tên quỷ nhỏ này, thật đúng là có năng lực quá đi. Hôm qua nàng chẳng qua là thuận miệng nói vậy thôi, ai ngờ cậu ta lại nhớ rõ thế chứ?

Tiêu Cảnh Dương cũng chẳng buồn giải thích chuyện hắn mới vừa rồi không phải muốn “sao sao” Tiêu Tử Y cùng Độc Cô Huyền, chỉ tò mò hỏi: “sao” tay là gì vậy?” Sao tới giờ hắn lại không biết từ này nhỉ?

Độc Cô Huyền cảm thấy tự tin tăng vọt lên. Là trẻ con thường hay thấy người lớn dạy dỗ này kia, thế mà không biết lại còn phải quấn quít lấy để hỏi người ta vì sao nữa. Vì vậy cậu thực hưởng thụ tự mình biết mà người lớn kia không biết gì đó, dạy họ thế nào quả thực đã làm cho cậu thấy vô cùng sảng khoái.

Vì thế Độc Cô Huyền nghiêm trang bảo: “Là lễ gặp mặt lưu hành gần đây nhất đó nha! Vươn tay ra “sao sao” mu bàn tay đối phương, biểu đạt ý gần gũi đó”

Tiêu Cảnh Dương không tự chủ được làm theo đúng lời Độc Cô Huyền nói đi tới một bước, hôm nay hắn buông hết mọi gánh nặng, ở cùng một chỗ với bọn trẻ, lúc đi học lại truyền giấy với Tiêu Tử Y say sưa, điều này là cho hắn giấu tính trẻ con trong lòng như đám tro tàn bùng cháy lên.

Vừa lúc hắn đứng cách Tiêu Tử Y cũng không quá xa, rất tự tin nâng tay nàng lên, cúi người xuống rồi dùng môi chạm nhẹ xuống mu bàn tay của nàng.

Tiêu Cảnh Dương cảm thấy rất thú vị, vừa định hỏi chút ý “lễ sao tay” này là làm một tay hay hai tay. Khi hắn ngẩng đầu lên đột nhiên nhìn thấy hai gò má ửng đỏ của Tiêu Tử Y lập tức ngây ngẩn cả người.

Tiêu Tử Y biết Tiêu Cảnh Dương hay nói đùa hôn mu bàn tay nàng chút nhưng nàng lại thấy không được tự nhiên đỏ mặt. Cảm thấy trái tim trong lồng ngực mình đập bùm bùm liên hồi. Tiếng tim đập ù ù to tới mức làm cho nàng có cảm giác nghe được rất rõ, từ tay hắn truyền tới sự lo lắng khi tay họ tiếp xúc với nhau chậm rãi xâm nhập vào trong người, làm cho nàng giống như bị bỏ bùa trở thành nàng công chúa được Hoàng tử hôn vậy, không thể cử động.

Muốn chết à, sao nàng lại có thể biến thành tình yêu công chúa nghiêm trọng vậy chứ. Trước kia nàng cũng rất rõ khinh bỉ cái loại mộng ảo không thực tế của con gái như thế mà.. Tiêu Tử Y buộc chính mình tránh đi ánh mắt mê man của Tiêu CẢnh Dương, ho nhẹ một tiếng rồi rút bàn tay ra khỏi tay của hắn.

“Kẹt!”

Tiếng cửa phòng học lại mở ra lần nữa, lần này là Thái Khổng Minh đi ra. Hắn thản nhiên nói một câu: “Tan học” Sau đó trực tiếp đi xuyên qua Tiêu CẢnh Dương và Tiêu Tử Y, ra khỏi đại điện hít thở không khí bên ngoài.

Ở đây hắn có đặc quyền, không cần thi lễ với Hoàng tử và Công chúa.

Tiêu Tử Y nhìn thấy mấy đứa bé từ trong lớp học đi ra, Độc Cô Huyền cũng chạy theo sau chúng ra ngoài, quên tiệt chuyện bị phạt đứng vừa nãy luôn.

Thật là đứa trẻ nghịch ngợm quá.

Tâm tình khác thường của Tiêu Tử Y bị bọn nhỏ quấy nhiễu bỗng khôi phục trở lại, nhưng vẫn không dám nhìn mặt Tiêu Cảnh Dương, chỉ là xoay người đi bình tĩnh nói: “À, giờ tan học rồi, ta đi ra ngoài hít thở không khí đã”

Tiêu Cảnh Dương suy nghĩ sâu xa nhìn bóng Tiêu Tử Y, cứ đứng như vậy trong hành lang không nhúc nhích.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui