Nhà Trẻ Hoàng Gia

“Được rồi, được rồi, ta im miệng đây” Bị ánh mắt nhiều người chỉ trích, Độc Cô Huyền nao núng chút. Diệp Tầm nhìn thoáng qua không có biểu hiện gì do nghe không hiểu, Độc Cô Huyền phát tiết bằng cách hung hăng cắn mạnh miếng bánh sandwich trong tay. Ôi ôi, đều do tên Diệp Tầm mà ra cả thôi, trước khi nó đến cậu rõ ràng là người được chào đón nhất mà.

Rớt nước mắt, hơn nữa trận kia rõ ràng là cậu đã thắng mà! Tuy về có bị đau bụng mấy ngày liền nhưng vì sao Diệp Tầm lại được yêu quý hơn thế vậy hả?

Độc Cô Huyền càng nghĩ càng thấy chán, tay cũng dần dần buông xuống, không ngờ lại bị Abe ở bên cướp mất.

Ôi! Không được cướp món cậu thích ăn nhất chứ! Độc Cô Huyền lập tức nhảy dựng lên, nhìn Abe lủi vào bụi cỏ nhanh tới mức muốn tố cáo với Tiêu Tử Y luôn. NHưng khi nhìn thấy cả bọn tán gẫu với nhau vui vẻ đến vậy, chiếc đầu nhỏ của Độc Cô Huyền vừa quay lại cảm thấy nói chuyện này ra sẽ doạ người ta ngay, đến cả món ăn cậu thích chắc cũng không đảm bảo được, không khéo lại còn bị người ta chê cười nữa ấy chứ!

Mắt nhỏ đảo quanh, Độc Cô Huyền phát hiện ra chẳng có ai chú ý tới mình cả nên lập tức theo hướng Abe chạy trốn chui vào bụi cỏ. Thường ngày cậu đều thích chơi đùa, nên việc chui vào bụi cỏ trình độ ấy với cậu mà nói thì chẳng là gì cả.

Abe vừa cướp được một miếng thịt thì ăn luôn, nghe tiếng động ở phía sau truyênè tới, nó vội vàng ngậm chặt miếng thịt trong mồm rồi lẳng lặng tránh xa bụi cỏ hơn.

“Chết tiệt! Con vật nhỏ mày thật là! Tao không tin không bắt được mày!” Độc Cô Huyền miệng lải nhải, hạ thấp người xuống chạy đuổi theo Abe.

Một người một chó cứ lặng lẽ xa dần xa dần cả nhóm.

Diệp Tầm lẳng lặng nhìn toà cung điện dưới chân núi, lúc này có vẻ là đang giữa trưa, mặt trời lên chói chang chiếu vào trên mái cung điện Vị ƯƠng toả ra những tia sáng lung linh, nhìn rất tráng lệ…

Cậu từ nhỏ lớn lên ở trên thảo nguyên, chaư bao giờ có ai từng nói với cậu rắng sẽ có một nơi khó tin đến như vậy tồn tại. Cậu cứ cùng cha mình một mạch đi từ thảo nguyên đến Trung Nguyên, dọc đường đi qua rất nhiều nơi thấy nhiều chuyện cổ quái kỳ lạ, cậu vẫn cố chịu đựng không hỏi cha thêm cho phiền toái. Mấy ngày này ở trogn cung TRường Nhạc được ăn mặc miễn phí cũng đã cố nhịn lắm rồi. Giớ hiếm khi gặp cảnh tượng nguy nga lộng lẫy nhường vậy nhị không nổi cứ trợn to con mắt màu xanh kia nhìn ngắm tỷ mỷ kỹ lưỡng hình ảnh trước mặt, đợi sau này cớ dịp gặp lại mẹ sẽ kể cho mẹ nghe vậy.

“Tiểu Tầm à, nhanh ăn chút gì đi, tý lại nhìn tiếp” Tiêu Tử Y để ý thấy Diệp TẦm cứ nhìn mà ngẩn người cũng chưa ăn cái gì thì bảo.

“A” Diệp Tầm mở to hai mắt, cúi đầu nhìn miếng sandwich trong tay kẹp miếng thịt, nghĩ đến Abe rất thích ăn nên vội vàng đứng lên gọi, “Abe, lại đây ăn cái này đi này”

“Abe khắc có cái ăn của mình rồi ha! Ta bảo Nhược Trúc chuẩn bị cho” Tiêu Tử Y quay đầu nhìn Nhược Trúc vừa chuẩn bị cho Abe một bàn, phát giác ra sữa bên trong đã sạch sẽ.

Diệp Tầm vẫn đảo mắt nhìn quanh một chút, rồi khẳng định nói, “Abe không có ở đây”

Tiêu Tử Y lập tức đứng bật dậy, nhìn xung quanh một lượt, quả nhiên không thấy bóng màu trắng tròn như quả cầu của Abe đâu cả, “NHược Trúc à, các ngươi có ai thấy Abe đâu không?” Aizz, nếu sớm biết thì nên xích cổ Abe lại cho rồi, nàng đoán chừng là Diệp Tầm sẽ không đồng ý nên mới không làm vậy, giờ mới không nói tới chuyện này.

“Không sao. Chắc Abe đi chơi đùa chút thôi. Tý nãư sẽ về ngay” Vất vả qua vài ngày điệp Tầm giờ cũng nói chuyện đỡ hơn chút, chỉ là giọng điệu vẫn chó chút kỳ lạ thôi.

“Bác à! Độc Cô nó cũng không thấy nữa rồi!” Lúc này TRạm Nhi bên cạnh mọi người cũng phát hiện ra vấn đề, đưa tay ra giọng giòn giã nói.

Diệp TẦm vốn không có gì lo lắng cả nghe vậy mặt lập tức cứng ngắc, môi mím lại thành đường thẳng, định nói gì đó cũng im luôn.

Tiêu Tử Y nhìn thấy bộ dạng của cậu thì lắc lắc đầu. Cậu định nói gì thì nàng cũng đoán được cả, nhất định cậu sợ là Độc Cô Huyền cố ý tìm cách bắt nạt Abe rồi.

“Công chúa, thị vệ vừa nói vừa rồi có nhìn thấy tiểu thiếu gia Độc Cô chui vào bụi cỏ, còn tưởng là bé đi tiểu tiện nữa, nên cũng không nói gì cho chúng ta biết. NHưng mà thời gian đã qua lâu rồi hắn vừa đi tìm nhưng không thấy người, cũng không có ai thấy Abe đâu cả” Lúc này Nhược Trúc cũng chạy lới lo lắng bảo.

Thị vệ kia vì góc độ nghề nghiệp nên cũng không nhìn thấy cảnh Abe cứôp mất miếng sandwich trên tay Độc Cô Huyền, cho nên cứ nghĩ là Độc Cô Huyền tự mình chui vào bụi cỏ là để giải quyết việc riêng nên cũng không để ý cho lắm.

Dĩ nhiên Tiêu Tử Y cũng không nhìn thấy nhưng mà nàng lại nghĩ ngợi cho rằng cả Abe và Độc Cô Huyền không thấy sợ rằng có liên quan đến nhau. Nàng vỗ vỗ tay tập trung mọi người lại rồi bố trí bảo, ” Tất cả mọi người ăn cơm xong chưa? Vừa lúc hoạt động chút nhé. Nhược Trúc, Như Lan và Thuần Phong, ba người các ngươi đem theo vài thị vệ cùng ta chia làm bốn tổ tìm khắp nơi xem thế nào, Diệp Tầm sẽ đi cùng ta. Tiểu Tranh và mấy nhóc còn lại ở lại cùng mấy thị vệ trong này, một canh giờ sau mặc kệ là cóìm được hay không đều phải tập hợp về đây, mọi người chú ý an toàn đó”

Tiêu TRạm bị Nam Cung Tranh nắm chặt tay dắt đi, nghiêng đầu nhìn bác nhỏ của mình lúc nào cũng bận tâm nhiều chuyện cùng với Diệp Tầm đi mất, cái miệng nhỏ không khỏi méo xẹo, trong lòng bé dâng lên một cảm giác kỳ lại, rầu rĩ, ê ẩm.

Đáng tiếc là chẳng có ai nói cho bé biết loại cảm giác này có tên gọi là ghen tị nãư.

Tiêu Tử Y không để ý tới biểu hiện của bảo bối Trạm Nhi của nàng, vì lúc này toàn bộ sự chú ý của nàng đều tập trung vào việc đi tìm kiếm Độc Cô Huyền và ABe. Nàng mang theo Diệp Tầm cùng với hai thị vệ, bắt đầu theo hướng Độc Cô Huyền chui vào bụi cỏ biến mất để đi tìm.

Khuôn mặt nhỏ nhắn tuấn tú của Diệp Tầm trông rất căng thẳng, con mắt màu xanh tối sầm lại nhìn chằm chằm ra khắp nơi, cố lắng nghe mọi động tĩnh xung quanh.

“Đừng lo, Độc Cô Huyền không làm gì Abe đâu” Tiêu Tử Y thấy thế thì cười cười an ủi, “Abe thông minh như vậy, cho dù Độc Cô Huyền có định bắt nó làm gì cũng không được”

Sắc mặt Diệp Tầm mới đỡ căng thẳng chút, len lén nhìn Tiêu Tử Y, nói ngập ngừng, “Thực xin lỗi, công chúa, con….Con rất lo cho Abe, nó lúc nào cũng ở cạnh con, chưa bao giờ rời xa lâu như vậy”

Tiêu Tử Y cũng tâm tình đầy mình, cũng không an ủi cậu nhiều, chỉ là vừa đi vừa gọi to tên Abve và Độc Cô Huyền lên.

Trong lòng nàng cũng không phải lo lắng cho lắm, vì Độc Cô Huỳen dù có nghịch ngợm thế nào nhưng tuyệt đối không phải là loại ngược đãi động vật nhỏ kia….Hơn nữa, chuyện cậu túm đuôi của Abe kia, nàng đã làm cho câụ bé hiểu ra một chút chuyện bị người khác túm tóc thế nào rồi, sau này cậu ta cũng sẽ không bao giờ có hành động nào quá đáng như thế nữa.. Hơn thế tuy ở đây là ngài hoàng cung nhưng rời đi cũng không xa cho lắm, bình thường cũng không nhiều ngừơi phức tạp tới nơi này nên sự an toàn cũng không có vấn đề gì.

Chỉ là sau núi thường ngày ít có người lui tới nên trừ họ hôm nay đi con đường nhỏ lên núi ra, thì xunh quanh cũng là rừng cây đan xen. Càng đi vào bên trong thì cây càng dày đặc, mặc dù không an toàn như trong hoàng cung nhưng cây nhỏ thì rất nhiều, còn có những cây to bất thường không biết đã …trải qua mấy trăm năm mưa gió ở trên núi này rồi.

Tiêu Tử Y vốn sợ hãi đôi chút, nhưng tóm lại bên cạnh còn có hai thị vệ cao to đi cùng, tuy sau núi là rừng cây nguyên sinh hoang dã nhưng tuyệt đối không có mãnh thú hay độc trùng gì cả, không cần lo lắng gì tới chuyện này.

Đi mất không biết bao lâu, làm Diệp Tầm gọi vài tiếng Abe xong, xa xa hình như nghe thấy có tiếng động vật kêu ô ô. Tinh thần Diệp Tầm cũng run lên, lập tức chạy nhanh tới chỗ đó, Tiêu Tử Y cũng vội vàng chạy theo sau đi tới.

Chỉ là mải chạy tới trước Tiêu Tử Y đột nhiên có cảm giác một điều vì nàng phát giác ra không nghe thấy tiếng chân của hai thị vệ kia nữa.

Cho dù họ có võ công cao cường đến cỡ nào nhưng nội lực của nàng ít nhất cũng có thể cho nàng nghe được tiếng chân của họ chứ. Hơn nữa, lúc nàng tập trung tinh lực mà nghe thì thậm chí cả tiếng thở, tim đập của bọn họ nàng cũng không nghe thấy gì.

Thật giống như là…..giống như là bọn họ cơ bản cũng không theo kịp vậy. Bước chân của Tiêu Tử Y tự dưng chậm lại dần, đáy lòng tự dưng nổi lên sự lạnh run không kiềm được.

Nàng thực sự an nhàn quá lâu rồi, tự dưng bỗng quên mất một chuyện cùng một thời điểm so với mãnh thú hay độc trùng thì chuyện đáng sợ hơn chính là con người…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui