Nhà Trẻ Hoàng Gia

Phong Uyển Tình cười thánh thót dễ nghe, làm cho người ta nghe xong không khỏi cũng nhếch môi lên theo nàng ta.

Tiêu Tử Y nghe vậy thì bật cười bảo, “Phong…à, hôm nay bổn cung đến đúng thực là vì công tử Sanh, nhưng mà là vì đệ đệ của huynh đó thôi” Nàng không biết xưng hô thế nào với Phong Uyển Tình cả, vì vừa là Phong đại tiểu thư lại vừa là phu nhân gì gì đó.

Phong Uyển Tình cười ôn nhu yếu ớt, vầng trán làm cho người ta cảm thấy mù mịt. Chỉ thấy nàng ta hé đôi môi đỏ mọng nở nụ cười nhẹ nhàng nói, “Gọi ta là Phong đại tiểu thư thì được rồi, tất cả mọi người ai cũng gọi vậy cả. Ây da, còn chưa bao giờ thấy Công Chúa Điện Hạ Trường Nhạc, thực thất lễ quá nha” Vừa nói vừa nhẹ nhàng đứng dậy, tao nhã động lòng người hướng Tiêu Tử Y làm lễ.

Phu nhân Nam Cung cũng cuống quít đứng dậy chào, Tiêu Tử Y tuy vẫn không có thói quen để người khác hành lễ với nàng, nhưng trong lòng hiểu được đây là quy củ nên cũng nhận lấy. Nàng nghe Phong đại tiểu thư thế thì mới thấy nàng ta chẳng coi phu quân nàng ta ra gì, vẫn với bên ngoài kiên trì xưng mình là đại tiểu thư.

Phong Uyển Tình sau khi thực hiện lễ xong thì thoải mái ngồi nguyên chỗ cũ, bên môi tươi cười nói mỉa mai, “Công chúa à, thực ra thì Uyển Tình hôm nay tới cũng không giống suy nghĩ của công chúa kia nha!”

“Ôi? Thế thì là gì vậy?” Tiêu Tử Y cười yếu ớt hỏi ngược lại. Chỉ từ chiến tích dĩ vãng của đối phương đến mà xem, câu nói kia của nàng nhất định là đúng rồi. Chẳng qua loại chuyện kiểu này mặt ngoài chắc chắn sẽ có cớ đàng hoàng hơn.

Phong UYển Tình đưa mắt nhìn vào ánh mắt của Tiêu Tử Y chất vấn, dáng vẻ nhợt nhạt tự nhiên đưa tay ra nâng chén trà lên ngửi, nhấp nhẹ nhàng một ngụm rồi nói, “Uyển Tình may mắn gặp một vị Thần Y. Vị thần y này là người ở quý phủ của ta, thực sự là diệu thủ hồi xuân không thể chê được. Vì vậy Uyển Tình nghĩ đến bệnh của công tử Sanh định hôm nay mang theo vị Lý thần y kia tới để xem bệnh, nhưng mà…Aizz da, thần y kia cả tính tình cũng kỳ lạ lắm cơ, không muốn đến tận nơi chữa bệnh. Bởi vậy Uyển Tình hôm nay mới cố ý tới đón công tử Sanh đến quý phủ ta xem bệnh. Công chúa người đúng là hiểu lầm rồi nha!”

Tiêu Tử Y nghe những lời này của Phong Uyển Tình, khoé miệng suýt chút nữa thì phì cười.

Thần y cái gì chứ? Chữa bệnh cái gì kìa? Không nói trước Nam Cung Sanh này căn bản là không bệnh, cho dù có bị bệnh nhưng bị Phong Uyển Tình đại tiểu thư mà mang về phủ như vậy chỉ sợ không phải dễ dàng ra được nha.

Khụ, nhưng điều kiện trước tiên là Phong Uyển Tình kia phải nhìn thấy bộ mặt kia của Nam Cung Sanh cơ không biết là còn muốn dẫn hắn về phủ nữa không đây.

Tiêu Tử Y cố sức không cười, suýt nữa thì bị nội thương. Thân thiết cảm thấy hôm nay quyết định tới phủ Nam Cung này quả thực rất đúng, lại còn được xem vở tuồng rất vui nữa. Tự dưng tâm tình bỗng trở nên khá hơn rất nhiều.

Phu nhân Nam Cung đứng một bên nghe mà thấy khó xử, nhìn cầu cứu về phía Nam Cung Tranh.

Phu nhân Nam Cung này vốn chính là xuất thân từ một tỳ nữ, lừa được sự ưu ái của lão gia Nam Cung nên mới có thể trở thành phu nhân của ông. Còn lão gia Nam Cung miệng thì nói coi trọng bà ta cũng chính vì bà ta bình thản không tranh sự đời, hiện giờ gặp phải chuyện khó giải quyết như vậy, bà ta lại càng khó quyết định. Ngày thường đều do Nam Cung Tranh ở nhà làm chủ. NHưng hôm nay Phong UYển Tình lại cố tình chọn ngày Nam Cung Tranh không có mặt mới tới, may là các nàng lại chạy về đúng lúc, nếu không bà ta thực sự không có cách nào.

“Nhị nương à, Tiêu Nhi cũng đã cùng chúng ta trở lại rồi. Chúng ta tìm nhị ca có việc. VẬy chúng ta đi trước nhé” Nam Cung Tranh định nói chuyện cho rõ ràng. Đầu tiên là nàng ta lôi Nam Cung Tiêu mè nheo ngoài phòng tiến vào, đem cậu bé trở thành tấm chắn, hoảng hồn định lui ra chạy thẳng tới vườn U lan luôn. Định mượn cơ hội chiếm lấy chỗ ở của Nam Cung Sanh, làm cho Phong Uyển Tình không có cơ hội tiếp cận được hắn.

Phu nhân Nam Cung dĩ nhiên cũng nghĩ tới chuyện ấy, ước gì có cơ qua loa tắc trách để bỏ qua nên gật đầu lia lịa.

Hai lớn một nhỏ đang định chiến đấu liên tục trong vườn U Lan thì chỉ nghe thấy tiếng Phong Uyển Tình không khoan nhượng sẵng giọng, “VẬy thì cũng tốt, Uyển Tình cũng muốn cùng đi, phu nhân Nam Cung ngài cứ ngồi đi ạ” Dứt lời cũng không cần xem mặt mũi người ta có biểu hiện gì đứng lên dẫn theo một tỳ nữ dẫn đường, vưà đi vừa phát ra chuỗi cười nhẹ nhàng sảng khoái.

“Trời ơi, Phong đại tiểu thư này không phải muốn cướp người dân đó chứ?” Sắc mặt Nam Cung Tranh tái đi trắng bệch, cắn tai Tiêu Tử Y nói khẽ.

“Nàng ta sao kiêu ngạo như vậy hả? Chả nhẽ chẳng có ai quản được nàng ta sao?” Tiêu Tử Y cũng bắt chước Nam Cung Tranh hạ giọng thì thầm, nhưng giọng điệu khó tránh khỏi khoa trương chút.

Nam Cung Tranh hoảng sợ nhìn Phong Uyển Tình không có phản ứng gì, mới thở phào nói tiếp, “Ai có thể quản nàng ta ha? Có hoàng hậu nương nương bao bọc nàng ta, hơn nữa tướng công nàng ta cũng chưa hé răng, người khác chẳng liên quan gì tới mình cứ phải lơ đi, cùng xem náo nhiệt thôi. Nhưng lại có người muốn đội váy của Phong Uyển Tình lên đầu đó”

Tiêu Tử Y nghe vậy không khỏi lâm vào chặc lưỡi, nàng đã sớm biết dân phong của Triều Đại Chu đã mở rộng nhưng cũng không đến nỗi mở rộng ra tới tận đây chứ? Mắt Tiêu Tử Y nhìn bóng lưng uốn éo mềm mại của Phong Uyển Tình kia hỏi khẽ, “Này có một chút vẫn thấy kỳ nha. Nhị ca ngươi không phải nổi danh từ lâu rồi sao? Sao tới tận hôm nay nàng ta mới xuống tay chứ nhỉ?” Đừng có trách nàng hỏi kỹ như vậy nhé, chỉ thuần tuý là tò mò thôi.

Đôi mày thanh tú của Nam Cung Tranh cau lại, cười khổ bảo, “Phong đại tiểu thư này yêu thích cũng thất thường lắm, hôm nay thì thế này, nhưng mai lại thế khác rồi. Trước đây thì nghe nói rất thích nam nhân có thân thể khoẻ mạnh cường tráng, kết quả làm cho tên Độc Cô Diệp kia trốn nàng ta khắp nơi. Hiện giờ tám phần thì lại thích kiểu thiếu niên ốm yếu rồi. Aizz, nhị ca đáng thương của ta ha….”

“Cũng không sao đâu, Phong đại tiểu thư nếu thấy bộ dạng nhị ca của ngươi ý à, chắc sẽ tự động rút lui không phải sao?” Tiêu Tử Y thực ra cảm thấy Phong Uyển Tình rất đáng thương, nhưng trong bụng nàng lại đập thùng thùng, nếu người đó cứu nàng là Nam Cung Sanh thì sao, vị kia có tướng mạo phong tư như thế, chắc chắn sẽ được Phong Uyển Tình coi trọng ngay.

SẮc mặt Nam Cung Tranh lại càng lo hơn, ai biết vị Phong Uyển Tình chuyên sống an nhàn này mà nhìn thấy bộ dạng rồi bù của Nam Cung Sanh thì sẽ có phản ứng thế nào nhỉ?

Ba cô gái mang đầy tâm trạng đi vào vườn U Lan, Tiêu Tử Y chuyện trước tiên là theo bản năng nhìn về phía mảng rừng đào thằm sắc bên tường kia, chỉ thấy một rừng hoa đào sáng lạn đã sớm tàn, nhìn một màu đều xanh mượt lá là lá. Ở trong các kẽ hở của lá cành có thể nhìn không rõ một đám quả đào xanh nho nhỏ.

Thoạt nhìn giống y chang quả đào nàng đang giữ trong lòng kia.

Tim Tiêu Tử Y đập mạnh hơn hai nhịp, nhưng vẫn bắt mình thu mắt lại. Cùng lúc đó tỳ nữ của Phong Uyển Tình đã đến gõ chiếc cửa nhỏ.

Tiếng đập cửa khẽ khàng và có nhịp điệu, Nam Cung Tranh chợt nhớ tới dĩ vãng nhị ca mình gõ cửa ầm trời, không hiểu sao mà đỏ bừng mặt. Nhưng nàng vẫn nhắc nhở các nàng ta, cái kiểu đập cửa nhẹ nhàng như vậy, nhất định nhị ca nàng không nghe thấy.

Nhưng ra ngoài dự kiến của nàng ta, chỉ nghe một tiếng “Bì bõm” rồi cửa phòng được người ta đẩy ra nhẹ nhàng. Mà nhìn thấy người đứng trong phòng kia mọi người hai mắt không khỏi toả sáng, một người cũng không cao hơn các nàng cho lắm, chỉ độ khoảng hơn mười tuổi tiểu đồng đang đứng lo lắng trước cửa, không dám ngẩng đầu lên vấn an Tiêu Tử Y các nàng, sau đó lấy giọng thanh thuý mời các nàng vào.

Tiểu đồng này khí chất phảng phất như không nhiễm hạt bụi nào, sạch sẽ thuần khiết, nhưng động tác và ngôn ngữ cử chỉ dều vô cùng khéo léo, nếu trên người nó không phải mặc bộ quần áo màu xanh của người hầu thì bất kỳ ai cũng cho rắng nó là một thiếu gia công tử con nhà giàu. Vẫn cúi đầu không dám ngẩng lên nhìn thẳng vào các nàng.

Phong UYển Tình nhìn người hầu trẻ tuổi này từ trên xuống dưới rất vừa lòng cười. Người bên cạnh cứ động lòng người như thế, chắc Công tử Sanh vóc dáng càng làm nàng ta mong đợi nhiều hơn. Gần đây nàng ta rất thích vóc dáng kiểu này, đáy lòng thậm chí đang nghĩ cũng muốn đóng gói tên hầu này cùng mang đi theo luôn.

Tiêu Tử Y thấy Phong Uyển Tình cũng không lùi bước, cứ bước chân đầu tiên vào phòng. Nàng cũng không thèm so đo, ngược lại phát hiện ra biểu hiện kinh ngạc của Nam Cung Tranh, Tiêu Tử Y hoài nghi hỏi “Sao vậy? Có gì không đúng à?”

Nam Cung Tranh nuốt nuốt nước bọt sốt ruột nhìn chằm chằm vị tiểu đồng thanh tú kia, len lén nói, “Người này ta căn bản là không biết, hoặc nói cho tới tận bây giờ ta chưa bao giờ gặp…"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui