Nhà Trẻ Hoàng Gia

Tiêu Tử Y trầm mặc hồi lâu mới khó khăn mở miệng hỏi, “Là hoàng huynh bảo ngươi tới nói với ta vậy sao?”

Đàm Nguyệt Li giơ cánh tay phải thon dài ra xoa xoa chiếc dây đu mà người bên cạnh hắn đang định làm chiếc đu dây cho nhà trẻ, vui vẻ lắc đầu cười nói, ‘Không phải, là chính ta quyết định. Thái tử điện hạ chỉ muốn bảo hộ bọn nhỏ giống như bảo hộ người thôi. Nhưng mà ta biết, công chúa người cũng không cần ai bảo hộ. Công chúa thấy đúng không?”

Trong lòng Tiêu Tử Y ngổn ngang trăm mối, bỗng chốc muốn nói gì cũng không nổi. Lần trước đi du xuân lúc nguy hiểm phát sinh hiện rõ mồn một trước mắt, nàng không phải là không thừa nhận cho dù nàng không đi chọc ai thì vĩnh viễn cũng có vô số ánh mắt trong bóng tối nhìn chằm chằm vào nàng và bọn trẻ.

Nếu như chuyện này còn xảy ra lần nữa, nàng biết làm gì bây giờ đây?

Đàm nguyệt Li thấy Tiêu Tử Y đang ngẩn người, nhìn xung quanh toàn bộ bãi tập thấy chỉ còn có hai người họ, cũng không còn ai khác, thầm nghĩ thời cơ tới rồi, vội vàng đem cởi chiếc áo choàng ra, vội vàng ngồi lên trên chiếc dây đu.

Tiêu Tử Y hoảng sợ, quả thực không dám tin hình ảnh lướt qua trước mặt nàng. Một nam nhân trông còn khoẻ mạnh cao lớn hơn so với nàng lại đang cố gắng đu dây, mà vẻ mặt còn thể hiện sự thoả mãn nữa!

“Ngươi….ngươi!” Tiêu Tử Y phát hiện ra từ sau khi thấy Đàm nguyệt Li thì khả năng biểu đạt ngôn ngữ của mình rõ ràng giảm hẳn xuống. Người đàn ông này chả lẽ tưởng chiếc đu này là để cho chính mình chơi hay sao? Chả trách mà nàng cảm thấy chiếc đu dây này nếu hai người vẫn cứ quá lớn…

“Ha ha! Còn đứng ngốc đó làm gì? Nếu không hãy cùng ta chơi đùa đi nào, hay là giúp ta đẩy đẩy chút” Đàm Nguyệt Li nói thản nhiên.

Giúp hắn đấy á? Tiêu Tử Y rất muốn đá một đá cho hắn bay xuống ấy chứ. Nhưng mà chỉ là ảo tưởng thôi. Ngẫm lại thì thấy hắn cũng đã là thanh niên hơn hai mươi tuổi rồi, thế mà tính tình thì vẫn còn trẻ con quá đi.

Tiêu Tử Y thấy chẳng còn cách nào đành thở dài, đi đến bên chiếc đu cạnh hắn ngồi xuống từ từ đu lên.

Gió chậm rãi thổi qua bên tai, cảnh sắc trước mặt chợt cao chợt thấp, cả người như không có trọng lượng làm cho tâm tình có chút kích động hẳn lên. Tiêu Tử Y hai tay nắm chặt dây thừng, cả người càng bay bổng lên cao, ánh mặt trời chiếu thẳng vào trên mí mắt làm cho nàng không tự chủ được nhắm mắt lại.

Đã bao lâu nàng chưa từng chơi chiếc đu dây rồi nhỉ? Chắc năm năm? Hay mười năm ? Hay là mười lăm năm đây? Đều đã quên loại trò chơi xa xưa này lại có kích thích như vậy, loại tiết tấu lắc lư vô cùng đơn giản này, dường như trong nháy mắt làm bay đi tất cả mọi phiền não trong nàng, nó trở nên trống rỗng, như là tự do được ở một thời không bình thường khác vậy.

Đúng rồi, hiện giờ nàng đang ở một thời không khác, chỉ có linh hồn nàng thôi.

Cứ bay lên bay xuống như vậy có thể đem nàng trở về thế giới vốn có của nàng hay không đây?

Ngay lúc Tiêu Tử Y đang miên man suy nghĩ, chợt thấy có một đôi tay to mạnh đẩy đằng sau lưng nàng. Đúng lúc nàng sợ tới mức hồn phi phách tán, giọng tên Đàm Nguyệt Li đáng ghét kia truyền đến bên tai, “Nắm chặt lấy!”

Chiếc dây đu nháy mắt bay thật cao, Tiêu Tử Y chỉ cảm thấy da đầu run lên, cái này càng làm cho con người không dám mở mắt, lại vô cùng bội phục bọn trẻ còn có thể cười vui vẻ ra tiếng, bản thân không biết mình dĩ nhiên lại sợ hãi như vậy.

Thật sự đu dây đáng sợ lắm sao? Hay là đang sợ hãi chính mình tiếp xúc với thế giới này chứ? Bởi vì nơi này đã vượt xa khỏi tầm nhận thức của nàng đối với lịch sử rồi, tất cả mọi người đều vẫn tồn tại, nàng không muốn hãm sâu vào trong đó.

Nhưng mà có phải nàng bỗng không hay không biết bất giác nhập vào trong đó không?

Lực sau lưng đẩy càng ngày càng lớn, chiếc đu càng ngày càng bay lên cao, Tiêu Tử Y cảm giác tận đáy lòng có một luồng khí không rõ chuyển động, trong ngực như có một bản thân khác của mình phá kén bứt ra.

Nàng theo bản năng kháng cự, nhưng mà đang bay ở trên cao đột nhiên lòng bàn tay trượt, cả người cứ theo quán tính bay ra ngoài.

Đàm Nguyệt Li cứng họng, còn chưa kịp phản ứng xem chuyện gì xảy ra thì đã thấy Tiêu Tử Y mặc quần áo hồng nhạt tung lên không trung tạo thành một đường cong duyên dáng, cả người trống rỗng lộn nhào mấy vòng rồi sau đó giống như một chú chim sơn ca nhẹ nhàng rơi xuống, mà ánh mắt nàng vẫn nhắm chặt như vậy, tự nhiên và bình tĩnh.

Đúng rồi, Tiêu Tử Y nàng là lớn lên ở phái Thiên Sơn, dĩ nhiên khinh công là số một, hắn còn lo lắng cái gì chứ? Trong lòng Đàm Nguyệt Li tự giễu cợt mình, nhưng vừa rồi trong nháy mắt đó, hắn thực sự hối hận vì chuyên tâm vào mưu lược quá mà nửa phần võ nghệ cũng quên tiệt. được

Tiêu Tử Y chậm rãi mở mắt, trong phút chốc mắt loé lên thần thái làm cho trong mắt Đàm Nguyệt Li hiện lên vẻ kinh diễm.

Phá kén thành bướm.

Đây là từ ngữ xuất hiện trong lòng Đàm Nguyệt Li. Lần đầu tiên hắn nhìn thấy Tiêu Tử Y thì phát hiện ra trên người nàng cái loại cảm giác bất thường này, không phải người thường sẽ có. Từ nhỏ hắn đã học ngũ hành bát quái thông hiểu linh thuật, tuy có nhìn cái gì nhưng cảm giác này thì lần đầu tiên hắn cảm thấy. Cụ thể thế nào hắn cũng không hiểu, nhưng mà Tiêu Tử Y là đặc biệt, hắn chính là tin tưởng vững chắc điều này.

Vì vậy bất luận thế nào hắn nhất định cũng phải kéo nàng tới bên cạnh thái tử, cũng không phải trói buộc, mà là muốn làm một con bài chưa lật tẩy.

Bởi vì trong lúc nàng lơ đãng xây dựng nhà trẻ hoàng gia này, tuy rất nhỏ, nhưng trên thực tế đã trở thành tiêu điểm chú ý trong triều đình.

“Công chúa, xin thứ cho tại hạ lúc nãy vô ý mạo phạm” Đàm Nguyệt Li cúi đầu nghiêm mặt nói. Mới vừa rồi hắn cũng không biết vì sao làm vậy, thấy nàng bên cạnh nhắm mắt hưởng thụ trên chiếc đu dây, không tự chủ được muốn tới đẩy cho nàng một lúc, để cho nàng được bay lên cao chút, cao chút thôi.

Lúc này Tiêu Tử Y mới thở dài một hơi, tim đập mạnh cũng trở lại bình thường. Vù, nếu nàng trong lúc nguy cấp mà nội lực không nổi lên tác dụng, thân thể theo bản năng sử dụng khinh công, có lẽ nàng đã ngã chết chắc rồi.

A, công chúa đu dây ngã chết, chuyện này cũng đủ doạ người ghê.

ĐÀm nguyệt Li đợi mãi cũng không thấy Tiêu Tử Y nói chuyện, ngẩng đầu lên thì phát hiện ra nàng đang cúi đầu nhìn bàn đá xanh dưới chân, đôi mi thanh tú cau lại, vẻ mặt ngưng trọng. Đàm Nguyệt Li sẽ không tin Tiêu Tử Y vì chút chuyện ấy mà trừng phạt hắn. Theo tính tình của nàng có nên chăng là phải lo lắng những lời hắn nói đó chứ? Nếu là Tiêu Tử Y có khả năng giúp Tiêu Cảnh Dương một phen, vậy chuyện sau này tiến hành càng thêm dễ dàng hơn. Nghĩ đến đây Đàm Nguyệt Li hỏi bâng quơ, “Công chúa, ngài đang lo lắng cái gì thế?”

Tiêu Tử Y lập tức nói ngay, “Này, quyết định rồi, đu dây vẫn nguy hiểm quá, đợi lát nữa bảo Thuần Phong họ buổi chiều biến dưới chỗ chiếc dây đu thành hố cát đi. Cho dù có ngã xuống thì cũng không bị thương quá nặng"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui