Nhà Trẻ Hoàng Gia

Đàm Nguyệt Li nhìn vẻ mất tự nhiên của Tiêu Tử Y, còn tưởng là hắn nói đúng rồi, lập tức cảm thấy nên bắt đầu doán xem đến tột cùng là ai. Vị tiểu công chúa này đã gặp qua nam nhân cũng không nhiều, nhiều nhất là mấy người tới giảng bài ở nhà trẻ. Thái Khổng Minh là người cứng nhắc, nhìn kiểu gì cũng không thấy tiểu công chúa này ưu ái. Lí Vân Thanh tính cách nhìn có vẻ ôn nhu nhưng thực ra rất lạnh nhạt, sẽ không dễ để cho người ta tiếp cận. Còn Độc Cô Diệp thì lại càng không thể, nam nhân đó mắt còn cao hơn đầu, chỉ biết mang binh đi đánh giặc mới là lý tưởng của hắn, tuyệt đối sẽ không coi nữ nhân vào mắt.

Vậy còn có thể là ai đây? Đàm Nguyệt Li đập cây quạt mạnh vào cằm, càng nghĩ càng kinh hãi.

Hay là…là chính bản thân hắn hả?

Khụ, đừng trách hắn nghĩ vậy nha, bất luận thế nào nhìn cả hắn mới là người quyến rũ nhất nha, chuyện này rất khó…

Tiêu Tử Y nhìn vẻ mặt tuấn tú của hắn lúc sáng lúc tối, âm tình bất định, nếu nàng mà biết trong lòng hắn nghĩ gì chắc chắn sẽ cấm hắn tới gần nàng rồi.

Đáng tiếc là nàng không có cách nào biết cả, vì vậy chỉ lắc đầu tránh ra.

Do thời khoá biểu phải sửa lại nên mỗi ngày xế chiều cứ sau một tiết dạy lại đều ra ngoài hoạt động tự do, vì thế các bạn nhỏ đều tụ tập trên bãi tập.

Tô Linh Lung và Tô Lâm Lang hai người mỗi người chiếm một chiếc bàn đu dây, Độc Cô Huyền phụ trách đằng sau đẩy thay phiên nhau mỗi cô bé một cái, chơi tới say sưa. Diệp Tầm thì đang chơi trên bãi đất trống với Abe trò gấp máy bay phi, Nam Cung Tiêu bên cạnh thì luyện tập xà đơn, còn Lí Vân Tuyển và Tiêu Trạm thì chơi cầu bập bênh. Mấy đứa trẻ nhìn rất ngây thơ, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng cười như chuông bạc. Tiêu Tử Y nhìn ra cửa sổ hơn nửa ngày, xác nhận không sao rồi mới xoay người cùng Đàm Nguyệt Li nghiên cứu cách nào tiếp tục duy trì nhà trẻ,

Tô Linh Lung nhìn bóng người ở cửa sổ xa xa biến mất xong thì cười duyên reo lên, “Cố đẩy mạnh lên chút nữa đi! Độc Cô ca ca huynh hôm nay chưa ăn cơm no sao?’

Độc Cô Huyền đang bề bộn đầu đầy mồ hôi, vừa nghe đến Tô Linh Lung nhắc tới ăn cơm thì tức, cậu nếu không vì răng cửa bị rớt thì chắc điểm tâm yêu thích cũng không bị con nhóc này cướp đi rồi, sao còn có cơ hội mà không ăn cơm trưa no chứ? Càng nghĩ càng giận, Độc Cô Huyền tăng sức trên tay mạnh hơn.

Hai cô bé đáng yêu được tôn sùng đẩy lên cao thì càng cười to như chuông bạc, Tô Lâm Lang còn kêu to hơn, “Cao thêm chút nữa đi, cao thêm chút nữa đi”

Độc Cô Huyền bất đắc dĩ lau mồ hôi, “Không được, không được, chỉ cao tới đây là cực hạn rồi” Cậu còn đang luẩn quẩn trong đầu khi nghe hai nhóc sau này còn sai khiến nữa nha! Sau này tuyệt đối không thể để các bé ấy mang rượu tới hang ổ mình quyến rũ rồi, nhớ kỹ đó!

Tô Linh Lung hừ khẽ một tiếng nói, “Thế nào là cực hạn ha? Giữa trưa ta nhìn thấy Nguyệt Li ca ca đẩy Công Chúa Điện Hạ chơi bàn đu dây. Huynh ấy thực sự đẩy rất cao nhá!”

Lời này vừa nói ra, Nam Cung Tiêu đang đứng đẩy xà đơn bỗng rớt phịch xuống, vội vàng chạy tới hỏi, “Ngươi thấy hai người họ đang làm cái gì thế?”

Độc Cô Huyền thôi không đẩy cho hai cô nhóc nữa, túm lấy dây thừng dừng đu lại không cho hai cô bé tiếp tục chơi.

Tô Linh Lung mở to đôi mắt đen lúng liếng, không hiểu hỏi, “Không phải là nhìn thấy họ chơi bàn đu dây đó sao? Thế còn có gì nữa chứ?”

Nam Cung Tiêu nhíu mày trầm ngâm một lúc còn hai nhóc Tô Linh Lung và Tô Lâm Lang đều mở to hai mắt đợi trả lời, cậu lúng túng gãi đầu bảo, “Chuyện cùng chơi bàn đu dây thể hiện thấy tình cảm hai người họ thực không tầm thường, ta sợ nhị ca ta không còn cơ hội nữa”

Tô Linh Lung và Tô Lâm Lang hai nhóc tuy nghe không hiểu ý Nam Cung Tiêu nói có đúng hay không, nhưng vẫn nghe rõ nửa câu đầu, cùng đồng loạt quay đầu nhìn sang Độc Cô Huyền nói dịu dàng, “Vậy sau này không cho ngươi giúp chúng ta đẩy bàn đu dây nữa rồi, tình cảm của chúng ta và ngươi cũng rất bình thường nha!”

Độc Cô Huyền khịt khịt mũi, lẩm bẩm nói nam tốt không đấu cùng nữ nên hậm hực tránh đi, đúng lúc đụng phải Tiêu Trạm và Lí Vân Tuyển vừa đi tới.

Hai cặp song sinh vừa nhìn thấy Tiêu Trạm tới lập tức nhảy từ trên bàn đu dây xuống chạy tới mỗi người ôm một cánh tay nho nhỏ của Tiêu Trạm, nói liên thanh bảo bé tới đẩy bàn đu dây cho các nàng. Lí Vân Tuyển cũng không thèm để ý đến mình bị đẩy sang một bên, bĩu môi đi tới ngồi trên bàn đu dây, tự mình loạng choạng đẩy.

Tiêu Trạm nghe Nam Cung Tiêu bên cạnh kể lại chuyện phát sinh một lần nữa, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng trầm xuống hẳn. Trong lòng nghĩ phụ vương đã đồng ý với bé muốn kết hôn với bác làm mẫu phi rồi, nhưng mà bé cũng không muốn giống như trước đây nữa chẳng may bác cũng gả cho người khác nữa thì phải làm sao đây?

Độc Cô Huyền thấy Lí Vân Tuyển tự mình nhảy lên chiếc đu có vẻ khó khăn, mới tốt bụng tới đẩy giúp cho cô bé, Lí Vân Tuyển cười rất vui. Cả Abe cũng bị thu hút tiến lại. Diệp Tầm đơn giản ôm nó tới một chiếc đu khác để lên trên giúp nó đẩy.

Nam Cung Tiêu dựa vào thân cây, khoanh tay nhìn Tiêu TRạm bị hai cô nhóc dây dưa thì nói trêu: “Hoàng tôn điện hạ à, đã có hai muội muội làm bạn rồi mà sao sắc mặt lại khó coi vậy chứ?”

Tiêu Trạm nhướng mày, nghiêm mặt bảo, “Không được gọi ta là Hoàng tôn điện hạ nữa, chúng ta cùng nhau chơi lâu vậy rồi ngươi chả lẽ còn không biết tính tình của ta sao?”

Tô Linh Lung và Tô Lâm Lang hai người thấy không khí có vẻ khác thường, không thuận theo cong môi lên nhưng cũng biết ý không nói gì. Năm nay cả hai bé mới chỉ có ba tuổi mà thôi. Tuy có thông minh hơn người nhưng tóm lại cũng chỉ là trẻ con. Những lời trưởng bối trong nhà có nói trước đây, nhất định phải gọi Tiêu Trạm là Hoàng Tôn điện hạ, các bé còn đang ngạc nhiên sao Hoàng Tôn điện hạ lại nói là không được gọi vậy hở?

NHưng lúc này Nam Cung Tiêu vẫn kiên quyết, nói nghiêm túc, “Thực ra thì Linh Lung và Lâm Lang nói rất đúng, chúng ta không nên tuỳ tiện gọi người, sớm muộn gì cũng có một ngày như vậy, người cũng biết mà”

Lí Vân Tuyển đang đu cũng cười nói, “Trạm Nhi không muốn chúng ta gọi người là Hoàng tôn điện hạ, còn Nam Cung Tiêu thì vẫn kiên trì nói người dù sao sớm muộn gì cũng phải gọi, hay là các ngươi đều nhường nhau chút đi, đợi khi nào Trạm Nhi mười ba tuổi trưởng thành rồi, chúng ta lại gọi người là Hoàng Tôn điện hạ vậy. Trước đây chúng ta đã đồng ý gọi là gì thì gọi như thế không phải sao?”

Tiêu Trạm cảm kích nhìn cô bé cười cười, sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn mong chờ nhìn Nam Cung Tiêu.

Nam Cung Tiêu vốn cũng chỉ là dỗi thôi, bây giờ đã thấy có sẵn bậc thang cũng thoải mái đồng ý luôn.

Tô Linh Lung cười hì hì reo lên, “Chúng ta cũng gọi là Trạm Nhi ca ca đi, TRạm Nhi ca ca!” Tô Lâm Lang cũng hùa theo gọi liên hồi, càng gọi càng ngọt ngào.

Tiêu TRạm bị hai cô nhóc gọi mà mặt đỏ bừng, ngượng ngùng dùng ngón tay cào cào má. Hoá ra được người ta gọi là ca ca có cảm giác hay tới vậy ha!

Lí Vân Tuyển đứng một bên nhìn tức giận, đơn giản coi như không nhìn thấy, chăm chú chơi đu dây.

Tô Linh Lung nhìn Độc Cô Huyền đang giúp Lí Vân Tuyển đẩy đu, hai người chơi đùa đu dây không biết mệt mà đặc biệt rất vui, có chút khó chịu lẩm bẩm, “Hai người các ngươi có tình cảm gì đó không tầm thường sao? Không phải nói là không thân ai thì không thể chơi được như vậy hay sao?”

Độc Cô Huyền nghe vậy thì dừng bàn đu dây lại, cười hì hì bảo, “Đúng đó, đúng đó nha! Ta rất là thích Tuyển Tuyển nhé! Sau này lớn lên muốn kết hôn với nàng làm vợ của ta nha! Này, đây là tín vật đính ước nè!” Nói xong chẳng thèm quan tâm xem Lí Vân Tuyển đang bị doạ trợn mắt há mồm thì đã tóm lấy tay của cô bé đặt một cái gì đó vào trong tay.

Lí Vân Tuyển mở tay ra vừa thấy lại là chiếc răng cửa mới rụng hôm nay của Độc Cô Huyền


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui