Nhà Trẻ Hoàng Gia

Diệp Tầm rất hồi hộp, cho dù cậu biết cha có nói vài câu thì tốt hơn, nhưng giờ ngẫm kỹ lại thì có lẽ phụ thân có chuyện quan trọng cần phải làm, nên mới không rảnh lo cho cậu.

Nam Cung Sanh cúi đầu nhìn Diệp Tầm của hắn sốt suột bên cạnh Tiêu Tử Y, trong lòng đương nhiên biết đứa bé này đang mong chờ điều gì. Chỉ là hắn quả thật chẳng còn cách nào thoả mãn cậu. Nam Cung Sanh đành thở dài, cười nói theo sau, “Tại hạ chỉ là muốn hỏi chút Diệp tiên sinh cách làm đồ điểm tâm và đồ uống đặc sắc trên thảo nguyên thôi, nếu công chúa có thời gian thì quá bộ đến Lan Vị phường, không chừng có thể được ăn chút pho mát thảo nguyên thuần khiết đó đấy”

Tiêu Tử Y đương nhiên không tin Nam Cung Sanh là loại người qua loa tắc trách. Từ lần trước ở miếu Đông Nhạc nghe được hắn lý luận chuyện buôn bán trị quốc kia xong, nàng chỉ biết hắn hẳn là đang có tư tưởng thống trị phong kiến điên đảo. Điều này hẳn là do bản chép tay của vị Hoàng Hậu Độc Cô kia. Còn về phần Hoàng hậu Độc Cô vì sao không hành động cùng các chư thần, chắc là bà ấy hẳn muốn gả cho nhân vật có quyền lực thống trị cao nhất ở thời đại phong kiến lúc đó, nên dĩ nhiên sẽ không ôm đồm một đống rồi. Hoặc là bởi bà ý thức được cho dù kiểu sản xuất này không phát triển tới trình độ nhất định thì loại chính sách này cũng không được thông qua, hơn nữa nhà Tuỳ vốn đại loạn trước rồi mới thống nhất, nghỉ lấy lại sức cũng đủ ổn định mấy đời.

Hiện giờ Tiêu Tử Y đang ở tại thời đại này, tuy nàng không biết hoàn cảnh dân sinh cụ thể thế nào, nhưng theo vài lần nàng xuất cung nắm được, chuyện phải làm không thua gì Đại đường thịnh vượng. Ví dụ thông qua gia tộc họ Thẩm mà nói, thương nhân – có ý thức ngẩng cao đầu, đều không phải là loại người chỉ biết mặc áo đen, đi đúng loại giầy thời đại khác màu sắc.

Như vậy, Nam Cung Sanh muốn thành lập chính quyền mới như trước, đầu tiên cần phải làm là đẩy mình trở về triều Đại Chu lúc bấy giờ. Điều này có thể giải thích tại sao Nam Cung Sanh lại thân thiết với những kẻ sĩ khác chăng? Hay là mục đích hắn mở Lan Vị phường này cũng không đơn giản? Bởi nơi đây là trung tâm thu hút rất nhiều nhân sĩ đời thứ hai của triều Đại Chu.

Người này có dã tâm lớn vậy sao? Tiêu Tử Y nhìn khuôn mặt tươi cười hiện giờ của Nam Cung Sanh mà có nửa phần không nhìn ra được hắn sẽ là loại người mà nàng đang tưởng tượng kia..Có lẽ chính nàng không muốn thừa nhận thôi…

Tâm tư Tiêu Tử Y lập tức trở nên thất vọng, cúi đầu ngồi bừa bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài hoàng cung xa xa. Nam Cung Sanh thấy thế cũng không quấy rầy nàng, cứ thay nàng gọi mấy đồ điểm tâm ngon và thức uống của Lan Vị phường rồi sau đó cùng nói chuyện hàn huyên với Trầm Ngọc Hàn.

Trầm Ngọc Hàn vốn rất kiên định, nhưng do Nam Cung Sanh hay lấy thân phận Lan lão bản đi bái phỏng Thẩm gia, tuy chưa bao giờ thấy qua Trầm Ngọc Hàn, nhưng lại biết khá rõ tính tình của hắn. Chỉ khéo đưa đẩy vài câu, đã làm cho hắn cam tâm tình nguyện cùng ngồi bên cạnh Tiêu Tử Y, còn chính Nam Cung Sanh thì cứ ngồi tận ghế cuối cùng.

:”Công chúa à, ở đây nhìn cảnh hoàng cung có phải rất tuyệt hay không?” Nam Cung Sanh cười hỏi Tiêu Tử Y đang tập trung ngắm phong cảnh.

Tiêu Tử Y gật gật đầu, nói nhẹ nhàng, “Từ đây nhìn lại thấy nơi đó cứ xa mờ như không thật vậy, rất khó tin nổi là có người sống ở trong đó vậy”

Lúc nói chuyện thì điểm tâm đã bưng lên, mọi người được bồi bàn hầu hạ rửa sạch tay. Tiêu Tử Y để ý thấy khuôn mặt Diệp Tầm chán nản, nhưng do điểm tâm ngon tuyệt bày trước mắt, nên ít nhiều cũng đỡ hơn. Quả nhiên trẻ con vẫn là đơn thuần nhất, còn như nàng cho dù có nhìn thấy điểm tâm nhưng cũng không cảm thấy giảm bớt nửa phần buồn bực trong lòng.

Tiêu Tử Y vươn tay định cầm lấy một khối bánh mê người thì một bàn tay khác đã hành động trước nàng.

Trầm Ngọc Hàn cắn một miếng bánh rất to, cười thoả mãn bảo, “Công chúa à, ngài ở ngoài cung thì cứ để cho hạ quan phụ trách nhé, vì để phòng người ăn phải thứ không sạch sẽ, hạ quan đường đột vậy” Nói xong hắn lại cắn thêm một miếng bánh nữa rồi mới thả xuống đĩa con trước mặt nàng, bảo nàng không sao đã có thể ăn được rồi.

Tiêu Tử Y cứng họng không nói gì được. Người đàn ông này thật đúng là keo kiệt quá đi, vẫn còn mang thù rõ đến vậy. Trước đây rốt cục là nàng đã chỉnh hắn thế nào nhỉ? Tự dưng lại làm cho hắn không lúc nào là không tìm cớ để chỉnh lại nàng.

Hành động này của Trầm Ngọc Hàn làm Tiêu Tử Y vẫn còn chưa kịp phản ứng, Nam Cung Sanh cất tiếng trước bảo, “Lan Vị phường chưa từng có sự kiện trúng độc nào xảy ra cả, nhưng khó được Trầm Thị vệ lại trung thành và tận tâm đến thế, xem ra cũng vì vậy mới làm điều thừa thế” Vừa nói vừa đưa tay ra đem đổiđĩa bánh còn nguyên chưa kịp đụng tới trước mặt Trầm Ngọc Hàn đẩy đến trước mặt Tiêu Tử Y, rồi đưa đĩa bánh đã bị Trầm Ngọc Hàn ăn qua cho bồi bàn mang đi.

TRầm Ngọc Hàn ngồi lặng trước vị trí trống rỗng trước mặt, vừa rồi là hắn mượn cơ hội trả thù Tiêu Tử Y lúc ở Trầm gia tự lẻn trốn chạy tới sự kiện kia, ai ngờ đến cả điểm tâm cũng chẳng có mà ăn. Mặc dù hắn cũng không thể nào nói là mình thích ăn điểm tâm nhưng vừa rồi ăn qua miếng bánh thì mùi vị của nó vẫn còn lưu lại trong miệng, làm cho hắn nhịn không được cứ nhìn chằm chằm vào đĩa bánh thơm lừng trước mặt Diệp Tầm, lén nuốt nước miếng ừng ực.

Tiêu Tử Y cố nén cười, nhìn Diệp Tầm cảm nhận được mắt sói của TRầm Ngọc Hàn, vội kéo đĩa điểm tâm của mình vào gần, cứ sợ hắn cũng cướp điểm tâm của mình đi.

Nam Cung Sanh nhận được ánh mắt cảm kích của Tiêu Tử Y, khoé môi khẽ nhếch lên tự mãn. Hắn vốn ghét nhất kiểu người phiền phức, nhưng lại lặng lẽ có thói quen chăm sóc đến nàng. Hơn nữa lại bởi nàng quan tâm đến trẻ con đã làm hắn thay đổi chút. Nếu là lúc trước thì hắn cũng sẽ không nhân nhượng chút nào, suốt ngày bọn trẻ cứ gào khóc náo loạn chẳng hứng thú gì, song hiện giờ hắn dĩ nhiên lại có thể dành khá nhiều thời gian để tâm tới, ra cả bộ đề thi cho bọn trẻ.

Càng ở chung với bọn trẻ, hắn lại càng cảm thấy mình trở nên thoải mái hơn, có thể rời xa cái đám người suốt ngày tranh đấu, đề phòng bản thân gặp chuyện không may. Hiện giờ hắn mới biết vì sao Tiêu Cảnh Dương dù rất thích vị trí thái tử điện hạ nhưng vẫn dành thời gian chạy tới cung Trường Nhạc. Có lẽ là bởi ở đó có thể thả lỏng bản thân hoàn toàn, không phải để tâm hay đề phòng tới bất cứ chuyện gì.

Khó có được một nơi niết bàn ở trong hoàng cung như thế. Chỉ là thủ đoạn giáo dục đặc thù thế này là nàng học được từ đây sao? Chả lẽ vị tiểu công chúa này đã được xem qua bản viết tay của Hoàng Hậu Độc Cô đó sao? Nhưng mà hắn đã từng nhiều lần dò hỏi nàng nếu trong tay nàng cũng có một bản viết tay của hoàng hậu Độc Cô mà nói….thì sẽ không tạo cho hắn sự tò mò như thế.

NHưng bản chính trong tay hắn quả thật cũng có đề cập qua nền giáo dục như thế, cũng có thể là bản trong tay nàng ấy viết rõ hơn chăng?

Tiêu Tử Y cúi đầu mượn cớ ăn điểm tâm để tránh tầm mắt nóng rực của Nam Cung Sanh, cảm giác hai má mình hơi nóng lên. Vì sao nàng có thể thản nhiên trước một Nam Cung Sanh râu ria xồm xoàm chứ? Còn khi đụng vào tầm mắt của “Lan lão bản” quá ư đẹp trai này thì lại cảm thấy lúng túng?

Hoá ra nàng cũng chẳng kém gì các fan cuồng bên ngoài kia, không có sức chống đỡ nổi các chàng cực đẹp trai.

“Anh bạn nhỏ, điểm tâm này ăn có ngon không?” Nam Cung Sanh cười híp mắt hỏi xéo sang Diệp Tầm.

Diệp Tầm ra sức gật đầu, lè lưỡi ra liếm mảnh vụn trên tay, nói thoả mãn, “Điểm tâm này ăn thật ngon quá đi! Ca ca có thể cho chúng ta mang về được không? Đệ đi xin cái vị thúc thúc mới đến kia xem ổng có thể làm được điểm tâm ngon đến vậy không?”

Nghe Diệp Tầm nhắc đến thân phận kia của mình, Nam Cung Sanh liếc mắt đảo quanh, phát hiện ra Trầm Ngọc Hàn đang nhìn đĩa điểm tâm của Diệp Tầm mắt loé sáng, cũng không có biểu hiện phát giác ra cái gì khác thường. Còn Tiêu Tử Y thì vẫn cúi đầu, nhìn không rõ biểu hiện trên mặt.

Không hiểu nàng ấy có thấy hoài nghi gì với thân phận này của mình không nhỉ? Nếu không sao lần trước lại không thấy ra câu đố kiểu này đến cho hắn nữa? Nam Cung Sanh vừa nghĩ vừa nhìn Diệp Tầm gật gật đầu, tiện bảo nhà bếp chuẩn bị nhiều điểm tâm chút.

Trầm Ngọc Hàn trợn tròn mắt nhìn họ thưởng thức điểm tâm ngon lành mà hối hận mãi. May lúc này đồ uống được mang lên cũng có chút phần của Trầm Ngọc Hàn, Nam Cung Sanh thấy hắn cũng không nhắc lại chuyện thử độc nữa nên cũng tha cho hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui