Nhà Trẻ Hoàng Gia

Thời giờ đã đến, trong ngoài điện Vĩnh Xương tụ tập rất đông vương tôn công tử và các tiểu thư, may mắn là mọi người ai cũng tới tham gia yến hội này, đứng túm năm, tụm ba nói chuyện tán gẫu với nhau.

Tiêu Tử Y xếp cho mọi người đợi ở phòng trước, chọn cách bố trí tiệc cốc tai mà nàng biết để sắp xếp. TRước tiên là tách khách nam và nữ ra, mỗi một dãy đều đặt một chiếc bàn dài, đặt trên đó hoa quả mứt bánh kẹo cùng các món ăn nguội, đủ để mọi người trong cung dùng thoải mái. Ở giữa còn bố trí cung nữ và thái giám bưng rượu hoặc đồ uống trong khay đi đi lại lại giữa mọi người. Đồng thời cũng bố trí một đội nhạc ngồi trong góc tấu nhạc, trông rất giống xã hội cổ đại thượng lưu vậy.

Mặc dù với Tiêu Tử Y xem ra cũng thấy bình thường, nhưng với những người vốn quen với yến hội truyền thống thì đây lại là trải nghiệm rất mới mẻ.

“So với trong tưởng tượng, tuyệt vời quá!” Đàm Nguyệt Li phe phẩy chiếc quạt bên người, hai tay nhấc ly rượu trái cây mà cung nữ bưng đi qua, vẫn không quên liếc mắt đưa tình một lượt nhìn cung nữ có khuôn mặt xinh đẹp.

Tiêu Tử Y mắt lạnh nhìn cung nữ kia đỏ mặt chạy trốn, khẽ cười bảo, “Đúng đó, ta đã sớm nói rồi hiệu quả thật tốt mà. Thanh niên ai mà chả thích cái gì đó mới mẻ. Còn về phần cựu thần họ ý à, ta sẽ mời họ vào trong đại sảnh uống trà nói chuyện phiếm”

“Hình thức tiệc rượu này, nếu ở Lan Vị phường thì chắc chắn sẽ được hoan nghênh lắm” Đàm Nguyệt Li nhịn không được lẩm bẩm.

“Đừng có mà mơ, ta đã bán thẳng cho Lan Vị phường rồi” Tiêu Tử Y lườm hắn một cái, gã đàn ông này còn tưởng nàng sẽ để yên cho hắn nữa sao? “Lớn nhất chính là nhà trẻ chiếm 1/5”

“1/5 sao! Công chúa người thật kẹt xỉ quá đi” Đàm Nguyệt Li giơ tay có chén rượu ra trước mặt Tiêu Tử Y, huơ huơ mê hoặc nói, “Công chúa, uống chút rượu đi nào. Uống ngon lắm đó!”

Tiêu Tử Y nhìn nhìn chằm chằm vào chén lưu ly có chất lỏng loé lên trong đó, không chút do dự uống từng ngụm hết sạch. Hiện giờ nàng có nhu cầu cấp bách là cần chất gây tê. Yến hội này còn chưa bắt đầu thì đã xảy ra nhiều tình huống rồi, ai mà biết tiếp theo sẽ còn có tình huống nào khó giải quyết phát sinh nữa chứ! Hơn nữa lúc nàng thấy cách đó không xa, vi Hạ Hầu Linh kia đang cùng nói chuyện rất thân mật với một cô gái, đầu Tiêu Tử Y bắt đầu đau. Cô gái này thay nam trang ra là vì truy tìm tình nhân sao? Hay là định đi tán gái đây?

Mà nàng nhìn thấy rõ người Hạ Hầu Linh nói chuyện lại là Phong Uyển Tình, càng buồn bực thêm lại uống rượu tiếp. Hạ Hầu Linh này rời kinh thành đi lâu vậy, chắc chắn không biết chuyện về Phong Uyển Tình “nổi tiếng” bên ngoài thế nào rồi…Chẳng may cướp được rượu trong tay cung nữ uống chơi vậy thôi.

“Nè, công chúa! Người không sao chứ? Sao lại uống như muốn giết ai thế kia? Chẳng may say rượu thì biết làm sao đây hả?” Đàm Nguyệt Li hoàn toàn không dự đoán được vị tiểu công chúa này dĩ nhiên không chút do dự bắt đầu uống rượu. Ài, nếu xảy ra chuyện gì hắn không chịu trách nhiệm nổi đâu đó!

Tiêu Tử Y đưa chiếc chén không cho hắn, sau đó lại cướp chén rượu khác trong tay hắn, chẳng thèm để ý chút nào bảo, “Không sao. Cứ uống hai chén liền không say được đâu” Cái loại nước trái cây khá giống rượu này mà cũng được gọi là rượu sao? Thật buồn cười quá đi!

Đàm Nguỵệt Li cười khổ, đành phải lấy chén không đi đổi chén mà cung nữ đi ngang qua, sau đó lại lấy một ly cho mình.

Tiêu Tử Y theo bản năng tìm bóng người quen, mong hắn sớm trở lại, như vậy cho dù nàng không cần sự trợ giúp của hắn, nhìn thấy bóng dáng hắn trong lòng cũng thấy an tâm chút.

Nhưng mà nàng có nhìn mãi cũng không thấy bóng Nam Cung Sanh đâu cả, bất chợt nàng thấy bóng một người mặc áo choàng lỗi lạc, nhưng trong nháy mắt đã không thấy tăm hơi đâu cả, phảng phất giống như nàng bị hoa mắt vậy.

“Sao thế? Thấy cái gì rồi?”Đàm Nguỵệt Li nhìn theo tầm mắt nàng nhìn lại, chỉ thấy một đám các vị tiểu thư mà hắn biết đang tán gẫu với nhau, không thấy có chỗ kỳ lạ nào cả.

Tiêu Tử Y dụi dụi mắt, như có suy nghĩ hỏi, “Yến hội này của chúng ta có mời đạo sỹ hay chí sĩ nào bên ngoài không nhỉ? Sao thế nào mà ta lại nhìn thấy một đạo sĩ tới chứ?”

“Dĩ nhiên là không rồi mà! À, nhưng bên Thái Hậu mấy ngày trước có một vị đạo sĩ, cũng có thể là Thái Hậu bảo ông ta sang đây cũng không chừng” Đàm Nguyệt Li khẽ bưng chén rượu lên nhấp môi, khuôn mặt nghi hoặc. Cho dù là vậy, cũng không giống cách làm việc của Thái Hậu mà, thường cũng chỉ phái cung nữ tới xem thôi? Có cần ta đến hỏi thị vệ trước cửa cung không? Thử xem có đúng thế không?”

“Thôi, có lẽ là ta hoa mắt thôi” Tiêu Tử Y giơ chén rượu lên định uống tiếp đã bị Đàm Nguyệt Li khéo léo điểm nhẹ vào huyệt cổ tay của nàng, nháy mắt đã cướp được chén rượu về tay hắn.

“Đừng uống nữa. Nhìn tinh thần của người không tốt, tối qua chắc chắn là ngủ không đủ rồi, lại còn uống rượu ư? Ta đi lấy nước trái cây cho người uống nhé” Đàm Nguyệt Li thở dài bảo.

Tiêu Tử Y lắc lắc đầu, nàng thấy phiền lòng liên tiếp, không biết nên giải quyết chuyện ngừơi nào trước. Hơn nữa lúc nhìn thấy Tiêu Cảnh Dương và Hoàng đế tiến vào, Tiêu Tử Y cảm thấy đầu của nàng càng như bị voi giẫm bẹp qua rối loạn vô cùng.

Ngây ngốc bị Đàm nguyệt Li đẩy mạnh mình ra trước Hoàng đế, Tiêu Tử Y cũng không biết bản thân mình nói cười gì nữa, xem bộ dạng mọi người thì có vẻ như không gây ra lời nào sai cả.

Đúng vậy mà, cứ nói vài câu thế, đã có sẵn trong đầu mình rồi, sao có thể nói sai được chứ?

Tiêu Tử Y ở một bên khác của Hoàng đế, may là không nhìn thấy mặt Tiêu Cảnh Dương, nếu không nàng không biết nên làm thế nào mới đúng được.

Lúc tâm trí bàng hoàng, nàng có cảm giác trong lòng bàn tay bị ai đó nhét thứ gì nhớp nháp, dính dính thì có chút sợ thở hắt ra bỗng nghe thấy một giọng khàn khàn như vịt đực hạ giọng thì thầm, “Hoàng tỷ à, đây là món điểm tâm ta lén trộm từ phòng ăn ra đó, tỷ xem xem”

Hoàng đế dĩ nhiên là nghe được lời Tiêu Sách nói…chỉ hơi khẽ cười, cười chú tính trẻ con mà thôi.

Nhưng Tiêu Tử Y lại cúi đầu nhìn qua, cũng là món mùa hè lạnh mà Nam Cung Sanh làm, không rõ Tiêu Sách trộm được thế nào, rõ ràng là nàng để trong tủ quần áo mà.

Không biết bởi quan tâm tới Tiêu Sách hay là nghĩ đến Nam Cung Sanh nữa, dù sao thì trong lòng Tiêu Tử Y cảm thấy rất ấm áp. Nàng lặng lẽ nhấc tay lên nhìn miếng điểm tâm hình giọt nước bỏ vào trong miệng, một luồng khí bạc hà mát lạnh tan ra giữa môi và răng, làm cho nàng thêm tỉnh táo hơn.

Cho dù có hàng ngàn vấn đề khó xảy ra trước mặt nàng như nào thì nàng cũng không cần phải đi giải quyết lần lượt cho hết. Hiện giờ nàng phải đối mặt là để cho bọn trẻ nhà trẻ diễn trên sân khấu thật tốt, nàng không thể để cơ hội hiếm có này cứ thế bị huỷ đi như vậy.

“Tử Y à, khi nào thì bắt đầu diễn đây hả? Cho bọn trẻ diễn sớm một chút, rồi cho chúng sớm ăn chút gì đó đi” Hoàng đế hôm nay cũng không mặc long bào, chỉ mặc một thân thường phục màu tím, nhìn có vẻ hài hoà rất nhiều.

Tiêu Tử Y mỉm cười, dẫn mọi người đi vào nơi đã được chuẩn bị kỹ trên yến tiệc, lòng tràn đầy tự tin nói với Hoàng đế, “Phụ hoàng, người lát nữa phải chăm chú coi đó nha!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui