Tuệ Khanh thụt lùi vài bước, giữ khoảng cách an toàn với người trước mặt.
Đức Trí có vẻ ngoài khá ổn, không quá xấu nhưng lại có miệng mồm thu hút con gái.
Hắn lấy điều đó để cặp kè hết người này đến người khác.
Ai bị hắn nhắm đến đều chịu kết cuộc bị đụng chạm thân thể dù ít hay nhiều, thậm chí còn có tin đồn hắn h.ã.m h.i.ế.p con gái nhà người ta.
Có người từng hỏi vì sao không ai báo cáo chuyện này lên hiệu trưởng hay công an, nhưng họ nào biết Đức Trí là con nhà gia giáo có tiếng trong thành phố.
Ba hắn là thầy Tùng, cũng là giáo viên lâu năm và có nhiều bằng cấp, được nhiều sự ngưỡng mộ.
Vì thế, những chuyện như thế rất nhanh sẽ bị ém nhẹm xuống cùng với vài bồi thường.
Tuệ Khanh ghét người này, à không, phải là cả đám người này.
Không chỉ là những chuyện đồn đại trong trường, linh cảm của cô đang kêu gào cô cách xa họ một cách điên cuồng.
Cô biết cô đã bị dụ dỗ vào hang cọp, đã vì chút hi vọng mà không tìm hiểu kĩ mới khiến bản thân rơi vào tình huống nguy hiểm: “Xin lỗi, tôi…”
Đức Trí dường như biết Tuệ Khanh sẽ nói điều gì, nên chặn họng cô lại bằng tiếng vỗ tay: “Đủ số lượng rồi, mọi người tập trung tập dợt đi.
Lần này mọi thứ trông cậy vào em đấy, Tuệ Khanh.”
Tuệ Khanh nghe tên mình phát ra từ miệng Đức Trí thì tầng tầng lớp lớp da gà nổi dựng cả lên.
Cô sực nhớ tới bác sĩ Dự, người đàn ông này cũng có nét đào hoa nhưng mỗi khi gọi cô đều mang đến cảm giác ấm áp và thu hút, còn giọng hắn là thứ cô xin phép được chê bai thậm tệ.
Nhìn bàn tay đưa ra trước mặt mình, cô muốn lờ nó đi, nhưng lại bị người bạn bên cạnh cố tình đặt tay cô vào trong.
“Bắt tay với nhóm trưởng đi bà.”
Đức Trí nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn, mềm mại của Tuệ Khanh mà xoa nhẹ, thậm chí ngón tay còn vờ như gãi vài cái khiêu khích.
Cô biết bản mặt cô bây giờ không khác gì bị táo bón, một bên mắt giật liên hồi báo hiệu điềm xấu sắp ập đến.
Nhanh chóng rút tay về, cô né xa hắn, đứng một bên cùng người bạn và xem các động tác mà nhóm muốn trình diễn.
Tuệ Khanh càng lúc càng cảm thấy không ổn, bọn họ không hề nghĩ tới việc sẽ thay đổi động tác hay tạo một điểm nhấn nhá mới, ngược lại ăn cắp hoàn toàn mọi thứ trên mạng và từ người khác.
Cô muốn góp ý thì lập tức bị phản bác bằng các lí do quen thuộc: lười, khó làm và không có thời gian nên cũng đành chấp nhận.
Mọi người bắt đầu vào đội hình, Tuệ Khanh được xếp đứng ở bên rìa, khuất tầm nhìn, nhưng lại đứng trước Đức Trí.
Tầm mắt của hắn khiến cô ớn lạnh lần nữa.
Đúng như cô dự đoán, khi vừa bắt đầu động tác chưa được bao lâu, thân thể của hắn bất thình lình áp sát, một tay ôm chặt ghi ta, một tay thiếu chút nữa đã đụng vào vòng eo nhỏ nhưng cô đã tự giác nhảy ra xa.
“Anh làm gì thế? Đây đâu phải vị trí của anh.” Tuệ Khanh gằn giọng, nếu không kìm nén được thì đã đập cùi chỏ vào mặt Đức Trí.
Đức Trí lại vờ như không có gì quá đáng, thậm chí đưa ánh nhìn trách cứ hướng về phía cô: “Giữa một nhóm với nhau, chuyện tương tác không có gì sai cả.
Em không biết điều đó à?”
“Việc đó không sai, nhưng không phải lúc nào cũng đúng.
Chưa kể anh phụ trách tập trung đánh đàn, còn tôi có thể thảy lụa bất cứ lúc nào, việc tương tác sẽ gây ra sự cản trở không cần thiết.
Nếu anh muốn dây nhảy của tôi cuốn vào đàn của anh thì anh cứ việc, nhưng đó chỉ cho thấy anh thiếu chuyên nghiệp, thích bám dính lấy bạn diễn.”
Tuệ Khanh không định sẽ để yên chuyện này, thẳng thừng đáp trả vì biết rõ bản tính biến thái hằn sâu trong người Đức Trí.
Hắn bị nói đến ngượng, thông thường các cô gái ở bên hắn sẽ có hai dạng, một là đồng ý quy thuận, hai là kháng cự một cách yếu đuối.
Còn cô hoàn toàn ngược lại, sẵn sàng cắn trả, chọc thẳng vào tim đen của hắn.
Đức Trí thẹn quá hoá giận, tháo đàn đang đeo trên người ra, để mạnh xuống bàn: “Không tập nữa, mất cả hứng với những người vừa không chuyên nghiệp vừa tự cho mình là đúng.”
Tuệ Khanh tức đến phát cười, cũng không định sẽ im lặng: “Đến cả cây đàn đi theo anh còn không được anh tôn trọng, thì anh nghĩ anh có thể nói về những người ở đây như thế sao?”
“Mày…” Đức Trí quay phắt lại, ánh mắt long lên sòng sọc.
“Giờ anh còn thể hiện sự vô văn hoá trong cả câu nói à? Chúng ta không phải kẻ thù không đội trời chung, hay thân thiết quá mức để anh kêu tôi như thế.” Tuệ Khanh mỉa mai, để mặc cho lời nói tuôn trào khỏi miệng.
Những người đi cùng lập tức vuốt cho Đức Trí bớt giận xong kéo hắn đi, để mặc Tuệ Khanh một mình ở trong phòng.
Cô thở hắt ra một hơi, cả người dựa vào bàn, bàn tay vẫn còn run rẩy vì lo sợ sẽ bị hắn làm xằng làm bậy.
Cô tự nhận bản thân vô cùng to gan mới dám đối đầu trực diện như thế, nếu lỡ bị trả thù, cô thật sự không biết phải xử lý ra sao, đúng là cái miệng nhanh hơn não.
Thấy thời gian cũng không còn quá sớm, cả buổi sáng xem như lên trường một cách tốn công tốn sức.
Tuệ Khanh mua đại một chiếc bánh ngọt để lót dạ, rồi vào phòng học buổi chiều để nghỉ ngơi.
Đang đánh một giấc ngon lành, bả vai cô bị ai đó đánh nhẹ.
Cô mở cặp mắt còn ngái ngủ, thấy người tới là Tâm Dao thì vui mừng khôn xiết.
“Mày đi học lại rồi à? Đã khoẻ chưa?” Tuệ Khanh ôm lấy cánh tay của Tâm Dao, thể hiện nỗi nhớ nhung và thiếu hơi bạn thân.
“Ừ tao ổn rồi, mà sao nhìn mày mệt mỏi thế?” Tâm Dao nhíu mày, nhận thấy tâm trạng của Tuệ Khanh có gì đó không ổn nên hỏi thăm..