Đối mặt với lời thúc giục của ba và bà con họ hàng, Bách Ngưng không biết nên trả lời như thế nào, chỉ có thể lắng nghe.
Bách Cảnh Thanh nhìn thấy cô út mặc dù vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, không hề bị dao động, nhưng vẫn lộ ra vẻ cô đơn lạc lõng.
Phút chốc, trong lòng cậu ấy cũng có chút cảm giác tội lỗi.
Nhưng điều kiện của ba thật sự quá thơm rồi.
Cậu ấy thật sự không có cách nào từ chối buổi hòa nhạc của Lý Đề Âm!
Cô út, xin lỗi ạ!
Giọng nói của họ hàng dần nhỏ lại.
Bách Ngưng rất lễ phép.
Mỗi một người họ hàng hỏi cô, cô đều dùng ánh mắt dịu dàng nhìn họ, thỉnh thoảng lại gật đầu đáp lại.
Nhưng qua một lúc lâu như vậy, vẫn không nói một lời nào.
Tống Thấm Minh hỏi: "Ngưng Ngưng, con nghĩ thế nào?"
Ánh mắt của họ hàng khóa chặt trên người Bách Ngưng.
Bách Ngưng chăm chú, chân thành, đứng lên đối diện với bà con họ hàng, cúi đầu, nói: "Cảm ơn mọi người đã quan tâm đến Bách Ngưng."
Sau đó, Bách Ngưng lễ phép từ chối: "Nhưng con vẫn luôn tán thành với một câu nói của Pascal: Chúng ta không thể nào thật sự yêu một người, cái chúng ta yêu mãi mãi là thuộc tính của một người."
Họ hàng:???
Ý của Bách Ngưng là cô thật sự muốn cô đơn cả đời à?
Sân vận động Yên Sào.
Sân vận động cực lớn có thể chứa được hơn một trăm nghìn người.
Ánh đèn bắn ra bốn phía, làn khói màu sắc rực rỡ bắn ra khắp nơi.
Chiếc ghế từ trên trời hạ xuống.
Bóng người dần dần rõ ràng.
Lý Đề Âm ngồi đu đưa trên không, áo ngủ tua rua màu tím tùy tiện lại gợi cảm, đôi chân bắt chéo, dép lê pikachu màu vàng vô cùng bắt mắt.
Đạo diễn kêu: "Thiết bị số 1, được rồi!"
Lý Đề Âm cầm micro, nói: "Đạo diễn, đợi một chút! Tôi cảm thấy cái ý tưởng ngồi đu đưa để ca hát này quá quê mùa."
Đạo diễn Tăng Hạo lau mồ hôi: "Tổ tông à, vậy lần này cô muốn chỉnh sửa thế nào đây?"
Lý Đề Âm ngồi trên chiếc ghế: "Tôi cảm thấy hiện trường có thể dựng thêm vài cây cột trụ.
Tôi từ trên đây nhảy xuống, sau đó chậm rãi nhảy xuống từng chiếc cột một.
Anh cảm thấy thế nào?"
Tăng Hạo điên cuồng lau mồ hôi: "Tiểu tổ tông à, cô làm như vậy thì chi phí tốn kém lắm! Ngoài ra còn phải suy xét đến biện pháp an toàn nữa.
Nhân lực, vật lực tăng gấp mấy lần đó!"
Giữa lông mày của Lý Đề Âm có chút ủ rũ, ngáp một cái: "Hơ ~"
"Phần chi phí tăng lên tính cho phòng làm việc của tôi đi."
Tăng Hạo vẫn luôn nghi ngờ Lý Đề Âm thật ra là một cô công chúa hào môn nào đó đến ngành giải trí để trải nghiệm cuộc sống.
"Được thôi."
Lý Đề Âm nằm trên chiếc ghế sô pha rộng rãi trong phòng nghỉ.
Chạm vào điện thoại, Lý Đê Âm lập tức nghĩ đến giảng viên triết học không còn sống được bao lâu nữa của em trai mình.
Sầu não.
Em trai mình cũng quá thảm rồi.
Vất vả lắm mới có chút cảm tình với một người phụ nữ.
Không ngờ người phụ nữ này lại mắc bệnh nan y, không còn sống được bao lâu nữa.
Lúc này, một cuộc điện thoại gọi đến.
Số lạ.
"Xin chào, cho hỏi cô có phải là chị của Lý Hiệp không?"
"Đúng vậy, xin hỏi cô là..."
Trong đầu của Lý Đề Âm đột nhiên bật ra một chữ kí thanh tú như rồng bay phượng múa - Bách Ngưng.
Bách Ngưng: "Tôi là giảng viên của Lý Hiệp."
Nghe thấy giọng nói, trong đầu Lý Đề Âm miêu tả hình dáng mơ hồ của một người phụ nữ.
"Tên nhóc Lý Hiệp kia gây ra chuyện gì ở trường rồi à?"
Bách Ngưng: "Không phải, đây là lần thứ tư Lý Hiệp học lại học phần triết học nước ngoài rồi."
Lý Đề Âm nghe thấy câu này, trong đầu hiện ra bốn chữ.
Quả nhiên là cô.
Giảng viên khiến cho em trai nhà mình chấp nhận học lại bốn lần.
Lý Đề Âm: "Cho nên lần này cô gọi điện thoại là để...?"
Bách Ngưng nhìn bảng điểm trên máy tính.
Đây là thành tích các môn cuối năm ba đại học của Lý Hiệp.
Học phần triết học ngoại quốc này vẫn là 0 điểm như cũ.
Nhưng lại đứng thứ chín trong lớp.
"Lý Hiệp là một sinh viên rất có thiên phú..."
Lý Đề Âm đã đoán được tiếp theo vị giáo sư này sẽ nói cái gì với mình
- Tình yêu cô trò ở trường học là một điều cấm kị.
- Cô không có hứng thú với kiểu con nít miệng còn hôi sữa này.
- Kêu nàng kiềm chế em trai mình lại, quay về nghiêm túc học tập, đừng dùng mấy trò vặt vãnh này để thu hút sự chú ý của cô nữa.
- Em trai của nàng làm như vậy thật sự sẽ khiến cho cô vô cùng hoang mang.
Cô không muốn trong trường học có lời ra tiếng vào.
- Tuổi tác của em nàng còn nhỏ, bản thân là chị hai có lẽ nên dẫn dắt cậu đi đúng hướng, trò chuyện với cậu một phen, đứng để cậu lún sâu vào nữa.
Mọi việc đều máu chó như vậy đó.
"Tôi mong cô có thể dành chút thời gian đưa em ấy đi bệnh viện xem thử."
Lý Đề Âm lớn tiếng: "Hả ~?"
Giọng nói mang theo chút ngạc nhiên, âm điệu kéo dài lại mê người.
Lỗ tai của Bách Ngưng ngứa ngáy, nhẹ nhàng vuốt vuốt tai của mình.
Bách Ngưng: "Lúc Lý Hiệp thi triết học nước ngoài thì cứ bị sốt.
Vốn dĩ tôi còn tưởng rằng bởi vì một vài nguyên nhân bất khả kháng mà giả bệnh để xin phép nghỉ, nhưng có một lần tôi cố tình đến nhà em ấy thăm hỏi thì phát hiện em ấy sốt thật."
"Khi một vài chuyện trùng hợp xảy ra quá ba lần thì có lẽ không còn là trùng hợp nữa, nhưng ở một góc độ nào đó, dựa theo quy luật của thời tiết thì đương nhiên cũng sẽ có vài chuyện có thể xảy ra."
"Cho nên, vì sức khỏe của sinh viên, tốt nhất vẫn nên đưa em ấy đến bệnh viện tiến hành kiểm tra toàn diện một lần đi."
Lý Đề Âm nghe đến đây, cũng có chút lo lắng.
Đừng nói sức khỏe của em trai mình cũng xảy ra vấn đề rồi nha.
"Được, thật sự cảm ơn và làm phiền cô Bách rồi."
"Ừm."
Sau khi cúp máy, lỗ tai của Bách Ngưng vẫn có chút ngứa ngáy.
Có lẽ vì gần đây dùng tai quá nhiều rồi.
Bách Ngưng rất thường vệ sinh tai, cũng là vì tránh để lỗ tai bị viêm nhiễm, gây ngứa ngáy như thế này.
Bách Ngưng chợt phát hiện, lúc nãy trong điện thoại hình như chị của Lý Hiệp gọi mình là cô Bách.
Sao cô ấy lại biết mình họ Bách?
"Cô Bách, hiệu trưởng tìm cô."
Bách Ngưng nghe vậy, tắt máy tình, đứng dậy đi ra khỏi văn phòng, đứng trước cửa thang máy chờ thang máy đi lên.
"Cốc cốc cốc..."
"Mời vào."
Bách Ngưng mở cửa phòng làm việc của hiệu trưởng ra.
"Hiệu trưởng, thầy tìm em à?"
Diệp Chính Thanh ngẩng đầu, trên mặt mang theo nụ cười ôn hòa nhìn Bách Ngưng, nói: "Đến rồi à? Đừng đứng đó nữa, ngồi xuống rồi nói."
Bách Ngưng ngồi trên ghế sô pha đối diện hiệu trưởng.
"Cái gì mà hiệu trưởng này hiệu trưởng nọ chứ, bây giờ không gọi đàn anh nữa à?"
Diệp Chính Thanh bây giờ cùng lắm chỉ khoảng 40 tuổi nhưng đã là hiệu trưởng của đại học Bắc Kinh.
Trước kia, Diệp Chính Thanh tốt nghiệp thủ khoa của ngành.
Đồng thời cũng là sinh viên của Bách Triều Sinh.
Mặc dù Bách Ngưng không học chuyên ngành triết học ở đại học Bắc Kinh mà ra nước ngoài du học.
Nhưng cho đến hiện tại, hai người vẫn xưng hô là đàn anh, đàn em.
Thành tích của Diệp Chính Thanh rất xuất sắc, sau khi tốt nghiệp đã ở lại trường.
Từ sinh viên thực tập căn bản nhất, từng bước một đi đến vị trí hiệu trưởng hiện tại.
Cũng chỉ có thời gian mười mấy năm ngắn ngủi.
Diệp Chính Thanh là một trạng nguyên nhà nghèo, không có chỗ dựa, cũng không có tiền bạc.
Có thể đạt được thành tựu như ngày hôm nay, ngoài năng lực của bản thân ra, thì chỉ có mỗi vẻ ngoài ưu tú.
Ngoài ra còn có liên quan không ít đến sự chăm sóc và đề bạt của hiệu trưởng tiền nhiệm, cũng là thầy hướng dẫn khi anh còn học đại học.
Dĩ nhiên Diệp Chính Thanh cũng có mối quan hệ không đơn giản với nhà họ Bách.
"Đàn anh."
Diệp Chính Thanh nho nhã, lịch sự, khí chất chính trực, mỉm cười nhìn Bách Ngưng.
"Đàn em."
"Thật ra hôm nay tìm em cũng không phải chuyện gì to tát."
"Trường mình sắp tổ chức một buổi hội nghị liên kết các giáo sư còn độc thân với Thanh Hoa hàng xóm."
"Thầy cố ý nhấn mạnh kêu anh đến làm công tác tư tưởng cho em, kêu em tham gia hội nghị liên kết lần này."
"Hội nghị liên kết lần này có rất nhiều giáo sư ưu tú còn độc thân.
Phần lớn đều ở độ tuổi từ 30 - 40."
"Hơn nữa, em cũng biết đó, tỉ lệ giáo sư nam còn độc thân của Thanh Hoa hàng xóm tăng cao qua từng năm.
Còn tỉ lệ giáo sư nam và giáo sư nữ thì cũng sắp xấp xỉ với tỉ lệ sinh viên nam và sinh viên nữ của Viện Công nghệ của trường chúng ta rồi."
"Cứu vớt những người đàn ông lớn tuổi độc thân, tạo ra những mầm non mới cho tổ quốc, là trách nhiệm của mọi người."
Diệp Chính Thanh nói nhiều như vậy, chỉ nhìn thấy Bách Ngưng đao thương bất nhập, ánh mắt bình tĩnh, nói: "Đàn anh, em không có hứng thú."
Thẳng thắn, không hề quanh co lòng vòng.
Vẫn luôn là bản chất của Bách Ngưng.
Trong lòng Diệp Chính Thanh thở dài một hơi.
Đã nhiều năm như vậy rồi, Diệp Chính Thanh chưa từng nhìn thấy chuyện gì có thể khiến cho cảm xúc của Bách Ngưng xao động.
"Nể mặt đàn anh được không?"
"Thì...!hiệu trưởng Thanh Hoa có nói nhỏ cho anh biết, nếu như em đồng ý tham gia hội nghị liên kết giữa hai trường tổ chức."
"Ờm...!khụ khụ."
Diệp Chính Thanh nghiêm túc nói: "Hôm đó anh cũng sẽ được tham gia."
Bách Ngưng nghe vậy thì mỉm cười: "Đàn anh, chúc anh sớm ngày tìm được bạn đời tâm đầu ý hợp."
Diệp Chính Thanh nghe thấy vậy, có chút đau lòng.
Bạn đời tâm đầu ý hợp, ngẫm lại cảm thấy vô cùng xa vời.
Bách Ngưng: "Hôm đó em không chắc có thời gian rảnh không?"
Diệp Chính Thanh nhìn Bách Ngưng, ánh mắt phức tạp.
Một ngày của Bách Ngưng bận rộn như vậy sao?
Lịch dạy học của Bách Ngưng ở đại học Bắc Kinh trong một tuần gộp lại cũng chỉ khoảng hai ngày rưỡi.
Thời gian còn lại đều do cô tự sắp xếp.
Người này cũng không có hẹn hò, về nhà thì có chuyện gì để làm chứ?
Không thích đến quán bar, cũng không thích đi mấy quán ăn đêm, lại càng không thích đi dạo phố gì đó.
Nhiều khi các giảng viên tụ họp thì Bách Ngưng cũng sẽ không tham gia.
Cũng không biết Bách Ngưng dành thời gian cả ngày để làm gì nữa.
Có đôi khi, Diệp Chính Thanh sẽ gọi điện trò chuyện hỏi thăm Bách Triều Sinh.
Trái lại, nghe thấy thầy nói hình như Bách Ngưng thích đi dạo trong công viên.
Diệp Chính Thanh cũng không biết công viên có cái gì hay để đi dạo.
Cái này không phải là hoạt động giải trí dành cho người lớn tuổi sao?
Không thể không nói, có đôi khi, trạng thái sinh hoạt thường ngày của Bách Ngưng thật sự rất giống với một bà lão bảy tám chục tuổi.
Rất nhàm chán.
Thậm chí là vô cùng nhàm chán.
Quen biết nhiều năm như vậy, đến nay, nơi mà Diệp Chính Thanh và Bách Ngưng từng đến chỉ có quán trà 385 ở cổng Bắc của đại học Bắc Kinh.
Hai người ngồi đối diện nhau, yên lặng đọc sách, không nói một lời, cứ thế ngồi suốt cả ngày.
Vẫn là Diệp Chính Thanh chịu không nổi nữa, bỏ đi trước.
Ngày hôm sau, khi đi làm, hai người đụng mặt trong trường học.
Diệp Chính Thanh phát hiện quần áo Bách Ngưng đang mặc y hệt hôm qua.
Diệp Chính Thanh biết Bách Ngưng là một người yêu thích sự sạch sẽ.
Mặc dù quần áo của Bách Ngưng không nhiều, kiểu dáng cũng chẳng khác nhau bao nhiêu, nhưng trên cơ bản mỗi ngày đều phải thay quần áo mới.
Diệp Chính Thanh thuận miệng hỏi một câu.
Không ngờ Bách Ngưng đã ngồi trong quán trà đó suốt cả đêm.
Hỏi cô làm gì.
"Đọc sách."
Diệp Chính Thanh: "..."
Diệp Chính Thanh là một người có trí tưởng tượng phong phú.
Nhưng trong đầu hoàn toàn không thể nào tưởng tượng ra được khi Bách Ngưng yêu đương sẽ là dáng vẻ như thế nào.
Bách Ngưng thật sự sẽ yêu đương sao?
Trong tương lai sẽ yêu một người sao?
Diệp Chính Thanh không thể nào tưởng tượng được.
Trong đôi mắt trông vô cùng dịu dàng kia, lại chứa đựng cảm giác xa cách không thể chạm đến được.
Quen biết đã nhiều năm như vậy, có đôi khi, Diệp Chính Thanh sẽ cảm thấy hoảng sợ khi bản thân đến quá gần cuộc sống của Bách Ngưng.
Cô như một cơn gió từ nơi khác thổi đến, lặng yên không một tiếng động.
Dù sao thì đối với một người xem nhẹ sống chết như cô, trên thế gian này đã không còn chuyện nào có thể lọt vào mắt của cô, làm loạn lòng cô được nữa rồi.
- --------
Đừng ngạc nhiên khi 1 ngày tui đăng nhiều chương.
Tùy hứng đó =))).