Nhà Triết Học Rơi Vào Biến Tình


Công viên ven hồ.
Bên hồ nước trong xanh, trồng một gốc dương liễu.
Trong thời tiết này, cây dương liễu đã không còn sót lại bao nhiêu lá xanh trên cành, nhìn có chút trơ trụi.
Nhành liễu mảnh khảnh đón gió xoay vòng.
Công viên ven hồ là nơi có rất nhiều người đến tản bộ khi rảnh rỗi.
Phía ngoài cùng có một đài ngắm cảnh, đứng từ trên đài có thể quan sát toàn cảnh mặt hồ.
Buổi tối, có thể nhìn thấy ánh đèn ở những công trình kiến trúc kéo dài phía đối diện, tỏa ra ánh sáng màu vàng óng ánh trên mặt nước hồ lăn tăn.
Bên dưới đài ngắm cảnh là những chiếc ghế gỗ xếp xung quanh một chiếc bàn tròn, đặt kế hồ nước.
Ngày hè chói chang, phần lớn mọi người đều thích đứng trên đài ngắm cảnh, không chỉ có thể ngắm ánh trăng phản chiếu trên mặt hồ, mà còn có thể đón lấy những cơn gió ven hồ.
Muốn đi đến khu vực ghế ngồi bên dưới thì còn phải đi thêm một khoảng nữa, người đi dạo và nghỉ ngơi phía dưới chỉ lác đác, không được bao nhiêu người.
Một cô bé chỉ xuống phía dưới, nói: "Mẹ ơi, mẹ nhìn kìa, ở đó có người!"
Người phụ nữ xoa đầu cô bé, nói: "Chuyện này có gì kì lạ đâu?"
"Nhưng hình như cô ấy đã ngồi kia hơn một tiếng đồng hồ rồi đó ạ."
"..."
Chỉ có lúc này, đi đến nơi đây, sống lưng thẳng tắp trong phòng làm việc ở trường học mỗi ngày của Bách Ngưng, mới có cảm giác an toàn, hoàn toàn được thả lỏng.
Ba nói cô thích đi dạo.

Lần nào cô cũng sẽ tìm một nơi yên tĩnh để ngồi lại.
Cảm giác rất tốt đẹp.
Bách Ngưng cho đến giờ đều không có chuyện gì phiền lòng, cho nên khi ngồi một mình ở chỗ này cũng không hề suy nghĩ chuyện gì cả.
Khi cơn gió ven hồ thổi đến, đầu ngón tay của cô run lên nhè nhẹ, trái tim cũng theo đó mà đập nhanh hơn.
Sự kết nối với thế giới này vào thời khắc đó chợt sâu sắc hơn.
Cơn gió dường như muốn dung nhập vào huyết mạch và linh hồn của cô.
Là do Thượng Đế thổi một hơi thở xuống nhân gian.
Biến thành gió, ôm lấy cô.
Giờ phút này.
Cô mới không cảm nhận được cảm giác mà loài người gọi là "Cô đơn".
Một đôi tình nhân ngồi trên chiếc ghế dài ở bên cạnh Bách Ngưng.
Một cô gái mang theo giọng nói thánh thót lên tiếng: "Ây da, cậu nói xem chúng ta đã quen nhau hơn một năm rồi, sau này sẽ không chia tay đâu nhỉ? Hai người chúng ta yêu xa một năm mà còn kiên trì được mà! Chicken soup trên mạng nói những đôi tình nhân yêu xa hơn một năm thì sau này sẽ rất khó tách ra.

Cho dù muốn chia tay thì cũng phải là bảy, tám năm sau.
Một cô bé khác có giọng nói êm dịu: "Chắc chắn sẽ không chia tay."
"Vậy tương lai sau khi mình học ở Bắc Kinh xong thì sẽ quay về quê, cảm giác lớn nhất khi học đại học ở đây chính là...!A a a! Mình không mua nổi nhà ở chỗ này!"
Cô gái dịu dàng mỉm cười, trả lời: "Ha ha ha ha, được."
"Mình cũng muốn cậu quay về.

Mình còn hai năm nữa là tốt nghiệp rồi.

Đến lúc đó, mình có thể đến đây tìm cậu, cũng có thể làm việc ở gần trường học của cậu.

Sau đó, chúng ta sẽ ra ngoài thuê một căn hộ, chúng ta có thể giống như lúc học trung học, mỗi ngày đều có thể ở bên nhau!"
"Hu hu hu, ngoan ghê, mình cảm động quá đi mất!"
Cô gái cởi mở lại nói tiếp: "Cục cưng à, cậu thật sự sẽ không bỏ rơi mình chứ?"
Giọng nói của cô gái dịu dàng rất mềm mại, giống như một làn gió đêm từ mặt hồ thổi đến.
Dường như có thể xua tan tất cả bất an trong lòng người khác.
"Thật đó."
"Mình mãi mãi sẽ không bỏ lại cậu."
"Mình mãi mãi yêu cậu."
"Mình cũng vậy."
Nghe thấy giọng nói, có lẽ họ mới chỉ là những cô bé mười tám, mười chín tuổi.
Chính là độ tuổi vẫn chưa trưởng thành, có thể che giấu cả thế giới, thoải mái yêu nhau.
Ven hồ thổi đến một trận gió lớn.
Lạnh đến mức khiến cho ngón tay trở nên tê cứng.
Bách Ngưng co người, lặng lẽ rời đi.
Ẩn mình giữa bóng đêm.
Không hiểu tại sao.
Giờ phút này, cô cảm thấy càng thêm cô độc.
"Cô út, con đã về nhà cũ rồi."
Bảy giờ hai mươi phút.
Bách Song Hoa đang định lái xe về nhà cũ thì nhận được tin nhắn Bách Ngưng gửi đến.
Bách Song Hoa trả lời: "Ừm."
Ngay sau đó, Bách Triều Sinh cũng gửi tin nhắn đến, nói: "Song Hoa à, Bách Ngưng về nhà rồi.

Em cũng tranh thủ lái xe về nhà đi, muốn ăn món gì, anh kêu dì Vương làm cho."
Bách Song Hoa: "Anh hai, không cần lo cho em, em ăn gì cũng được."
Xe chạy trên đường vào giờ cao điểm tan làm, bóng tối kéo đến.
Khi một người được rảnh rỗi, không có giáo án nặng nề trên chiếc bàn trước mặt, không có những cuộc họp bận rộn trong trường, không có từng tốp học sinh vây quanh, hỏi bài mình thì câu chuyện cũ trong đầu cuối cùng sẽ bất giác hiện ra.
Đèn đỏ ở đuôi xe lít nha lít nhít.
Trong ánh đèn màu đỏ, cô ấy lại một lần nữa bị bao vây trong mớ hồi ức như cơn ác mộng.
"Ting ting ting."
Chiếc xe sau lưng nhấn kèn, những làn xe hai bên đều đang đi về phía trước, kéo ra một khoảng cách.
Nhưng Bách Song Hoa vẫn dừng ở chỗ cũ.
Tỉnh táo lại, nới lỏng phanh, chậm rãi chạy về phía trước.
Mười phút sau.
Kẹt xe.
"Tiểu Ngưng, con nói với ba con một tiếng.

Cô bị kẹt xe rồi, mọi người ăn trước đi, không cần đợi cô."
"Được."
Nhà cũ là một căn tứ hợp viện từng được cải tạo.
Nhà họ Bách là dòng dõi Nho học, cắm rễ ở Bắc Kinh, nhà tổ được truyền lại qua nhiều thế hệ.
Sau khi sửa chữa một phen, ngoài việc vẻ ngoài của nhà cũ được sửa chữa lại một chút nhưng vẫn giữ được bầu không khí cổ kính cố hữu thì trang trí bên trong đã tương đối được hiện đại hóa và AI hóa.
Bách Ngưng bước ra từ phòng sách, nói: "Cô út kẹt xe rồi, kêu chúng ta không cần đợi cô."
Bách Triều Sinh hơi gật đầu, không quá để ý: "Được rồi, ba biết rồi.

Vậy cứ kêu dì Vương mang thức ăn lên đi."
"Thầy, hay là đợi một lúc đi?"
Bách Triều Sinh vỗ vỗ bả vai của Diệp Chính Thanh, cười nói: "Không cần đợi nữa, bây giờ là giờ cao điểm tan ca, không biết lúc nào mới về đến nơi.

Hôm nay em mới là khách, không ngờ em thế mà lại gọi điện nói muốn đến thăm thầy.

Lâu như vậy rồi không đến thăm thầy.

Hôm nay có thể ở lại thầy trò chúng ta tâm sự không?"
Diệp Chính Thanh nghe thấy vậy, cười đáp lại: "Dạ được, em sẽ trò chuyện một trận đã đời với thầy ạ."
Bách Ngưng cũng đặt điện thoại trên chiếc tủ rượu, sau đó đi đến trước bàn cơm.
Bàn ăn là một chiếc bàn gỗ hình tròn vô cùng lớn, tượng trưng cho sự sung túc, mỹ mãn của gia đình.
Bách Triều Sinh ngồi xuống, Bách Ngưng kéo chiếc ghế bên cạnh Bách Triều Sinh.
Bách Triều Sinh đè chiếc ghế lại, nói: "Con đừng ngồi kế bên ba, con qua đó ngồi kế đàn anh của con đi."
Bách Ngưng: "Tại sao?"
Vẻ mặt của Diệp Chính Thanh cũng có chút khó hiểu, nhìn sang.
Bách Triều Sinh suy đi nghĩ lại, đưa đại một lí do: "Ba vẫn chưa tha thứ cái chuyện con làm hôm sinh nhật tuần trước của con đâu! Bây giờ không muốn ngồi bên cạnh con."
Bách Ngưng không hề suy nghĩ nhiều, đi đến chiếc ghế bên cạnh Diệp Chính Thanh.
Diệp Chính Thanh nhìn vẻ mặt của thầy, cảm thấy có chút không đúng, trong lòng dường như có dự cảm không tốt.
Quả nhiên, trên bàn cơm.
"Bách Ngưng, đừng ngây người nữa, rót rượu cho đàn anh của con đi."
"Bách Ngưng, gắp cho đàn anh của con một miếng sườn đi."
"Bách Ngưng, đừng ngồi im re ở đó, nói chuyện với đàn anh của con nhiều một chút đi."
"Xem ra hai anh em các con rất quan tâm chăm sóc lẫn nhau, hai bên hỗ trợ cho nhau.

Người làm ba như ba cũng rất yên tâm."
Diệp Chính Thanh có chút đoán được suy nghĩ của thầy mình.
Có chút dở khóc dở cười.
Đây là đang muốn mai mối cho anh ấy và Bách Ngưng rồi.
"Thầy, chăm sóc cho Tiểu Ngưng là chuyện nên làm.

Em vẫn luôn xem Tiểu Ngưng như em gái ruột của mình."
Bách Triều Sinh đã uống hơi say, chỉ nghe được đến câu chăm sóc cho Tiểu Ngưng là chuyện nên làm, thế là cười lớn, nói: "Ha ha ha, không tệ! Bách Ngưng gặp được một đàn anh như em thật sự là phúc của nó!"
Diệp Chính Thanh nói sang chuyện khác: "Thầy à, còn một tuần nữa là đến kỉ niệm một trăm năm ngày thành lập trường rồi.

Đến lúc đó, thầy nhất định phải đến tham gia nhé."
"Dĩ nhiên rồi! Thầy cũng muốn về thăm trường học."
Sau mười mấy phút, Bách Triều Sinh ra vẻ đã say.
Lão nhân gia cũng trở nên thương cảm.
Kéo tay Diệp Chính Thanh, có cảm giác như đang giao phó Bách Ngưng cho Diệp Chính Thanh.
"Chính Thanh à, em nói xem đợi thầy qua thêm vài chục năm nữa, nếu như nó vẫn sống một mình như vậy thì phải làm sao bây giờ?"
Bách Ngưng yên lặng ăn cơm, giảm xuống cảm giác tồn tại.
"Cũng không có ai chăm sóc cho con bé, nó cũng không có chỗ để dựa vào.

Đến lúc đó, làm sao thầy có mặt mũi để đi gặp mẹ của nó chứ!"
"Em chính là người trẻ tuổi mà thầy tin tưởng và yêu thích nhất trong cuộc đời thầy.

Em cũng gần 40 rồi mà vẫn chưa kết hôn.

Thầy cũng cảm thấy sốt ruột thay cho em."
"Nếu như có thể, có lẽ hai đứa nên hẹn hò thử xem sao, cũng không tệ!"
Diệp Chính Thanh không biết nên trả lời như thế nào.
Quay đầu thì nhìn thấy Bách Ngưng yên lặng ngồi ăn cơm.
Cái này có lẽ là bị hối thúc lâu quá nên đã quen rồi.

Tôi không nghe, tôi không thấy, mọi chuyện không liên quan đến tôi.

Cho đến hiện tại đã hình thành thói quen im lặng, không có phản ứng gì.
Diệp Chính Thanh chỉ có thể thẳng thắn: "Thầy à, thật ra em đã có người mình thích rồi."
Bách Triều Sinh sững sờ, dường như tỉnh táo hẳn, hỏi: "Em đã có người mình thích sao lại không nói cho thầy biết chứ? Bây giờ đã hẹn hò chưa? Đối phương làm nghề gì?"
Dáng vẻ mơ mơ màng màng lúc nãy cùng suy nghĩ mạch lạc, hỏi rõ vấn đề hiện tại như hai người khác nhau vậy.
"Ờm."
"Không nói cho thầy biết là vì..."
Người đó chính là em gái của thầy.
"Công việc quá bận rộn nên quên nói với thầy."
"Bây giờ vẫn chưa hẹn hò."
"Cũng là một giáo viên."
Lúc Bách Triều Sinh nghe thấy cũng là một giáo viên thì ánh mắt đột nhiên nhìn về phía người ngồi xéo bên phải, dáng ngồi thẳng tắp, một tay nâng chén, cả người đều đang viết " Không liên quan gì đến con".
Diệp Chính Thanh: "Không phải Bách Ngưng.

Cho đến giờ, em vẫn chỉ xem Tiểu Ngưng như một đứa em gái thôi."
Sự thất vọng của Bách Triều Sinh có thể nhìn rõ bằng mắt thường.
Nhưng mà ông lập tức nói: "Em cần phải cố gắng một chút, sớm ngày đem người ta về cho thầy nhìn thử."
"Em cũng đã trưởng thành rồi, cũng đã đến lúc yên tâm kết hôn sinh con."
"Thật ra thầy cũng không hiểu mấy người trẻ tuổi các em đang suy nghĩ cái gì nữa.

Lớn tuổi như vậy rồi mà vẫn chưa kết hôn, thật sự định cả đời này sẽ ở vậy một mình sao?"
"Nghĩ đến tình yêu ở thời đại đó của chúng ta."
"..."
Sau một tiếng rưỡi, Bách Song Hoa mới thuận lợi đến nhà cũ,
Kẹt xe không quá nửa giờ, nhưng ở ngã tư trước mặt xảy ra tai nạn giao thông.
Gần một tiếng đồng hồ mới giải quyết xong.
Nhà cũ, mặc dù không còn là dáng vẻ trong trí nhớ của Bách Song Hoa nữa.
Mặc dù ba mẹ của cô ấy đều đã đi xa, mặc dù hoa cỏ mấy chục năm trước đều đã khô héo, thay đổi được mấy lần.
Nhưng đây là nơi duy nhất trên thế giới này có thể khiến cho Bách Song Hoa cảm nhận được sự gần gũi và ấm áp.
Bách Song Hoa cũng có một căn hộ riêng của mình cách trường học không xa, một phòng ngủ một phòng khách.

Cô ấy còn đang trả góp.
Nhưng trong ngôi nhà cũ này, vẫn giữ nguyên căn phòng ngủ lúc ban đầu của Bách Song Hoa.
Thật ra, trải qua nhiều năm như vậy, thời gian Bách Song Hoa ở trong căn hộ của mình cũng không nhiều.

Có đôi khi họp quá muộn, không muốn lái xe thì sẽ đến căn hộ ngủ một đêm.
Hơn phân nửa thời gian đều ở nhà cũ cùng Bách Triều Sinh và Bách Ngưng.
Cộng thêm mấy năm trước, Bách Cảnh Thanh - đứa con trai lớn của Bách Tùng, đứa nhóc lần nào gặp mặt cô ấy cũng vui vẻ kêu một tiếng bác vẫn chưa vào cấp ba, không ở nội trú.
Công việc của vợ chồng Bách Tùng vô cùng bận rộn, thường hay ra nước ngoài công tác.
Bách Cảnh Thanh vẫn do một tay ông nội nuôi dưỡng.
Trước đây ít năm, nhà cũ vẫn rất náo nhiệt.
Thay giày, đặt túi xách xuống.
Bách Song Hoa đi đến phòng khách, nhìn đồ ăn trên bàn, sững người.
Tôm lột vỏ xào tỏi, thịt hầm dứa, cá hồi xào dưa chua, canh sườn hầm với củ từ.
Trong tám món, có đến bốn món là món mà cô ấy thích ăn.
"Cuối cùng em cũng về, đồ ăn sắp nguội hết rồi."
"Dì Vương, cầm đi hâm nóng đi."
Bách Song Hoa ngồi xuống, nhìn những món ăn hơi nóng phảng phất được bưng lên.
Có chút thất thần.
Đặc biệt là khi canh sườn hầm củ từ được dì Vương bưng lên một lần nữa.
Hơi nóng tỏa ra trước mặt cô ấy.
Nhìn canh sườn hầm củ từ, Bách Song Hoa ma xui quỷ khiến hỏi một câu: "Đây đều là do dì Vương làm hết à?"
Bách Triều Sinh: "Nếu không thì còn ai vào đây làm nữa? Trong nhà ngoài dì Vương của em ra còn ai biết nấu cơm nữa chứ?"
"Nhưng mà không phải đó giờ mọi người không ăn canh sườn hầm củ từ sao?"
"Hả, đứa nhóc Chính Thanh cũng có đến.

Hỏi nó muốn ăn gì, nó nói ra vài món, nhưng mà lúc nãy có việc nên đi trước rồi, có lẽ khoảng 10 phút trước."
"Em nói xem, khẩu vị của đứa nhóc ấy và em khá giống nhau nhỉ? Mấy món này nếu như anh hai không nhớ nhầm thì đều là món em thích ăn."
Bách Song Hoa không chút biến sắc, nói lại một câu: "Cũng bình thường thôi, bây giờ đã không còn thích như trước nữa."
Sau đó hỏi: "Đàn anh Diệp cũng đến ạ?"
"Đúng vậy, rõ ràng muốn làm mai cho nó và Bách Ngưng.

Kết quả không ngờ tên nhóc kia nói nó sớm đã có người trong lòng rồi.

Nói không chừng không bao lâu nữa có thể dẫn về cho người thầy như anh đây nhìn xem một chút đó.

Hơn nữa, còn là một giáo viên, anh đoán có lẽ là giảng viên của đại học Bắc Kinh rồi."
"Đúng rồi, lần này hai trường học tổ chức hội nghị liên hợp cho các giảng viên độc thân.

Em nhất định phải dẫn theo cháu gái đi nhé.

Cho dù phải lôi kéo nó đi thì cũng phải lôi đi cho anh.

Tuổi của anh càng ngày càng lớn thì lại càng không yên tâm về nó."
Nhìn Bách Song Hoa không có bất cứ phản ứng gì, Bách Triều Sinh nói: "Còn em nữa đó Song Hoa."
"Không phải anh hai nói nhiều nhắc lại chuyện cũ, nhưng đã nhiều năm trôi qua như vậy rồi, em cũng nên bước tiếp rồi."
"Không phải anh hai không thể tiếp nhận chuyện em dẫn về ra mắt một đứa em dâu."
"Ít nhất cũng phải bắt đầu một tình yêu mới đi chứ?"
"Con người sống trên đời không thể cứ bị trói buộc ở trong quá khứ đau khổ như vậy được, luôn phải có khởi đầu mới, đừng giãy dụa trong quá khứ nữa."
"Dù sao cũng đã trôi qua mấy chục năm rồi."
Sau một tiếng thở dài, Bách Triều Sinh cứ thế ngồi đối diện Bách Song Hoa.
Giữa hai anh em không có quá nhiều giao tiếp, Bách Triều Sinh cũng lặng lẽ nhìn đứa em gái như một đứa con gái khác của mình.
"Em đó, y hệt như ba vậy, rất quật cường."
Bách Song Hoa mỉm cười, đột nhiên nghĩ đến chuyện thú vị lúc nhỏ, nói: "Nhưng mà họ hàng đều nói em giống anh hai đó."
"Mỗi lần tết đến, anh bế em đi đến nhà họ hàng chúc Tết, họ nói anh lại dẫn ba đứa con của anh đến chúc Tết rồi.".

Đam Mỹ H Văn
Bách Triều Sinh cũng nghĩ đến chuyện ba mươi năm trước.

Lúc đó, Bách Song Hoa chỉ vừa mới sáu tuổi, nhưng ông đã gần ba mươi rồi.
Bách Tùng còn lớn hơn cô út của mình tận bốn tuổi.

Bách Ngưng lúc đó cũng được hai, ba tuổi rồi.
Ông một tay bế con gái, một tay bế em gái, sau lưng còn địu theo đứa con trai.
Lúc đó, họ hàng hay thích chọc ông: "Triều Sinh à, tốc độ sinh em bé của anh được lắm nha! Cứ ba bốn năm lại ôm một đứa!"
Bách Triều Sinh cũng chỉ cười ha ha một tiếng, nói: "Em là do một tay anh hai nuôi nấng, có thể không giống anh được sao?"
"Nhưng mà, em chưa từng nhìn thấy ba của chúng ta hồi hai mươi mấy tuổi đâu.

Em thật sự rất giống ông ấy."
Bách Triều Sinh nhớ lại, nhìn gương mặt lạnh lùng của em gái mình, dường như đã nhìn thấy được bóng dáng lúc còn trẻ của ba mình.
"Em và ba của chúng ta, trông qua thì giống như nước chảy bèo trôi, người sống đừng đến gần, một người lạnh lùng không màn sự đời.

Thật ra, lại là kiểu người giấu hết mọi chuyện lớn nhỏ trong lòng."
"Dù có dùng kìm cạy miệng của hai người thì hai người cũng chỉ nói một câu, tôi thật sự không có chuyện gì cả."
"Anh lo lắng cho cuộc sống tương lai của Bách Ngưng, sợ con bé một mình sẽ cô đơn.

Sau này anh hai đi rồi sẽ không có ai chăm sóc cho nó, không còn ai giống như anh lải nhải bên tai nó.

Anh hai sợ nó sẽ không còn lưu luyến gì đối với thế giới này.
"Nhưng anh hai cũng lo lắng cho cuộc sống tương lai của em.

Anh cũng lo lắng em sẽ cô đơn, nhưng anh hai lại càng lo lắng chính bản thân em sẽ đau khổ."
Bàn tay đang cầm đũa của Bách Song Hoa khựng lại.
"Cháu gái của em, không giống với những người bình thường như chúng ta."
"Anh sợ nó sẽ cô đơn, nhưng anh không sợ nó bị tình cảm làm tổn thương, làm cho đau khổ.

So với em mà nói, cháu gái của em là một người khá bạc tình bạc nghĩa."
"Nhiều năm như vậy, em trông thì có vẻ cũng đã trở thành một người bạc tình bạc nghĩa."
"Nhưng anh hai vẫn còn nhớ rất rõ.

Năm mười chín tuổi, em từng vùi trong lòng anh hai, khóc không thành tiếng."
"Một người kiêu ngạo như em, là đứa em gái ưu tú của anh hai, lại có thể vì một cô gái mà nhiều lần nhượng bộ, vứt bỏ giới hạn của mình."
"Em biết không, lúc đó, khi anh hai nghe thấy em nói, em có thể tha thứ chuyện cô ấy thích người khác, em thậm chí có thể chấp nhận chuyện cô ấy mập mờ với người khác, em biết anh có tâm trạng như thế nào không? Ngũ vị tạp trần, thậm chí còn có xúc động muốn tán em một cái."
"Dùng lời của đám trẻ tụi em hay nói chính là, não yêu đương gì đó, không có não!"
"Vì một đoạn tình cảm, có cần thiết không? Anh hai luôn cảm thấy em chỉ cần một, hai tháng, cùng lắm là một hai năm thì đã có thể thoát ra khỏi đó rồi.

Kết quả nhiều năm như vậy, em vẫn không bước tiếp được."
Bách Triều Sinh không còn lời gì để nói.
Bách Song Hoa gắp một miếng khoai từ, trơn bóng, cắn một cái, có chút phỏng miệng.
Xương sườn hầm vừa nhừ vừa thơm.
Suy nghĩ lại một lần nữa bay xa.
Mấy chục năm, cho dù không thể quên được thì cũng đã nguôi ngoai rồi.
Trải qua nhiều chuyện, không còn đến mức đau lòng vì một mối tình đầu năm mười chín tuổi kia nữa.
Không yêu đương nhiều năm như vậy.
Chỉ là vì cô ấy sợ.
Hoặc là đã dần quen với cuộc sống một mình như vậy rồi.
"Anh hai, em sẽ ổn thôi."
Một tin nhắn đến từ số điện thoại lạ đột ngột xuất hiện trên màn hình điện thoại của Bách Song Hoa.
"Gần đây vẫn ổn chứ?"
"Cuối tuần này mình kết hôn rồi."
"Mình muốn mời cậu tham dự hôn lễ của mình."
- -------
Tác giả có lời muốn nói:
Cảm xúc ảnh hưởng đến tiết tấu của câu chuyện.
Đất diễn của người bên ngoài đột ngột tăng thêm ngoài ý muốn.
Nhưng mà hai nhân vật chính chắc chắn sẽ rất ngọt! Tui hứa đó!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui