Nhà Trọ Cực Phẩm

Khắc chế dục vọng muốn lùi về sau của bản thân, Hà Nhạc Nhạc đi vào phòng nghỉ, chậm rãi đóng cửa lại.

“Nguyễn tiên sinh.”

“…”

Lẳng lặng nhìn Nguyễn Lân đang tức giận, cảm xúc Hà Nhạc Nhạc dần dần bình tĩnh lại.

cô… Cảm ơn hắn.

Bất kể hắn đối với cô như thế nào, có thể là do được người khác thích là một chuyện vui vẻ, nhưng đáng tiếc… cô không thích hợp với hắn, hắn cũng không thích hợp với cô.

thật ra cô đã sớm phát hiện, cô đối với ‘tình yêu’ không có khát khao, khi các bạn nữ vì soái ca, thầy giáo trẻ, thần tượng mặt đỏ tim đập, cô chỉ vui vẻ đứng ở một góc nhìn khuôn mặt tươi cười của người khác. Bạn trai? Đàn ông? Tình yêu? Hôn nhân? Đối với cô mà nói, giống như là một thế giới khác.

Bốn năm đại học, cô đã dần dần có cuộc sống của một cô gái bình thường, đơn thuần hưởng thụ cuộc sống trường học, được Linh Vũ dẫn đi chơi mang đến cho cô rất nhiều cảm giác vui vẻ hạnh phúc, nếu như sau này có thể tự nhiên mà sống… đối với cô mà nói, chính là tốt đẹp cả đời.

Đối với tình yêu… cô chưa bao giờ hy vọng xa vời, một lần ảo tưởng duy nhất chính là… Là L, nhưng cũng chỉ có một lần như vậy mà thôi. Bởi vì không có hy vọng xa vời, vì thế sẽ không thất vọng, vì thế cho dù bị cường bạo, cho dù gặp được loại chuyện hoang đường này… đồng thời phục vụ mấy nam nhân, cô cũng sẽ không oán, không hận.

Đối với bọn họ, cái gì cô cũng không cần, cái gì cũng không muốn, vì thế, cũng xin bọn họ đừng muốn gì ở cô, cô thật sự… không có cái gì có thể cho bọn hắn.


một người đàn ông tuấn dật đẹp đẽ vạn người có một và một cô gái thanh lịch nhẹ nhàng như cỏ dại hoang dã cứ yên lặng đối diện. một người cho rằng đối phương là toàn bộ thế giới mà trông ngóng, khẩn cầu; một người lại giống như ở mặt đất mênh mông mà thản nhiên trong gió.

Lần đầu tiên Nguyễn Lân biết được một chuyện ── thì ra, hắn cái gì cũng không có.

Cái gì cũng không có. Liều mạng ở trong đôi mắt của cô tìm kiếm bóng dáng của bản thân, vậy mà… cái gì cũng không có. Đều nói người trước khi chết sẽ nhớ lại bản thân khi còn sống, bây giờ hắn cũng sắp chết rồi sao? Vì sao ánh mắt nhìn cô, trong đầu không ngừng hiện lên bản thân ── từng bá đạo càn rỡ, không ai bì nổi, phản nghịch kiêu ngạo, tự cho là đúng…

Kết quả là, trong mắt cô gái mà lần đầu tiên bản thân thích thật lòng, hắn ── cái gì cũng không phải.

cô giống như một ma kính đáng sợ, đang phản xạ tất cả việc xấu trong lòng hắn, đem kiêu ngạo của hắn hoàn toàn giẫm lên ── đến cả tức giận của hắn, bây giờ trước khuôn mặt bình tĩnh của cô, giống như một chuyện cười.

hắn thích cô gái này, vô số lần ôm qua cô gái này, còn không biết cô vẫn ngồi ở trên đám mây, chưa bao giờ nhìn xuống hắn.

Tức giận trong người bất tri bất giác tan thành mây khói, Nguyễn Lân tự giễu nhếch nhếch khóe miệng, đi đến trước mặt Hà Nhạc Nhạc, chìa tay ôm cô.

hắn xong rồi.

Kiêu ngạo của hắn, tự tôn của hắn …

“Tôi chờ.”

“…”

“Chờ ngày nào đó em có thể chấp nhận tôi.”

“…” Dán vào trong ngực ấm áp có chút nóng lên của hắn, Hà Nhạc Nhạc có chút thống khổ nhắm mắt lại ── đừng như vậy, đừng như vậy. cô thà rằng hắn tức giận, cô thà rằng hắn nói móc châm chọc cô, cô thà rằng hắn thương tổn thân thể cô, những chuyện đó cô còn không sợ, nhưng mà ── đừng đối xử tốt với cô…

Đừng đối xử tốt với cô…

Đẩy Nguyễn Lân ra, Hà Nhạc Nhạc xoay người mở cửa bước nhanh về phía toilet.

Dựa vào cánh cửa, chấp nhận nước mắt không tiếng động chảy xuống, cô không biết bản thân vì sao sẽkhó chịu như thế, cô thật sự… không biết.


Chờ nước mắt trong lồng ngực dừng lại, Hà Nhạc Nhạc rửa mặt, đi tới phòng nghỉ của Tần Chi Tu, nhưng phòng nghỉ đã không có người, chắc là cảnh diễn lại bắt đầu. Trở lại phòng nghỉ của Nguyễn Lân cũng thấy Nguyễn Lân cũng không ở đó, thế là Hà Nhạc Nhạc liền xách túi và balo trợ lý đi đến sân đang quay.

Liên tục ba cảnh diễn, Tiêu Toa vô số lần cố ý NG. Tất cả mọi người đều biết cô ta cố ý, nhưng từ đạo diễn cho tới nhân viên công tác bình thường tất cả đều dỗ cô ta khuyên cô ta.

Trịnh Tổ Thịnh không có cách nào khác, đành phải gọi điện thoại cho Quý Tiết, cầu nguyện Quý Tiết còn chưa có đi xa. Quý Tiết tuy rằng chức vị là một người đại diện, nhưng lại là cổ đông lớn thứ 2 của Mâu Tư, cho dù là quyền thế hay lực ảnh hưởng, toàn bộ đoàn phim có ai có thể so sánh với hắn?

“Vivian, đã nghỉ ngơi nửa tiếng, có thể quay chưa?”

“Gấp cái gì? không phát hiện tôi đang trang điểm lại sao?”

Chủ nhiệm đạo diễn của đoàn phim bất đắc dĩ quay đầu nhìn tổ đạo diễn, tổ đạo diễn quơ tay ý bảo hắnbỏ đi.

Tiêu Toa, giống như là công chúa của cả đoàn phim, danh chính ngôn thuận quang minh chính đại kiêu ngạo ương ngạnh, tất cả mọi người đều phải cầu xin cô nhân nhượng cô, trừ ra...

Hai người đàn ông tuấn dật đang nằm trên ghế thảnh thơi uống nước chanh và cà phê.

Liếc mắt nhìn hai người đàn ông không thèm liếc cô một cái, tức giận của Tiêu Toa không chỗ phát ra, Tiêu Diễm bị thương nói muốn xin nghỉ phép, cô muốn tìm một trợ lý nữa đến đoàn phim, kết quả điện thoại của người đại diện gọi không được hoặc máy bận không có người nhận, cha già còn gọi điện thoại kêu cô gần đây phải ngoan một chút, hỏi cha đã xảy ra chuyện gì hắn cũng không nói! Khiến cho côkhông có tâm trạng để quay phim?

Còn có Đỗ Vi kia! Ỷ vào bản thân có điểm nhan sắc cũng dám diễn với cô? không đánh vỡ khuôn mặt của tiểu tiện nhân kia cô đã rất hạ thủ lưu tình rồi! Vậy mà Tần Chi Tu còn rất chăm sóc cô ta!

Oán hận trừng mắt nhìn về phía Tần Chi Tu, đúng lúc nhìn thấy Tần Chi Tu đối với ai cũng lạnh nhạt lại mỉm cười với cô gái đưa nước cho hắn ──


Đẹp quá …

Dung nhan xinh đẹp làm người ta sinh ra cảm giác ghen tị ── lại mỉm cười nở rộ đối với cô gái này? Tiêu Toa ghen ghét nhìn về phía cô gái đang đưa nước cho Tần Chi Tu, trợ lý của Nguyễn Lân?

cô gái bị Tiêu Diễm cho một bạt tay còn đập điện thoại di động nhưng một tiếng kêu cũng không dám.

Hừ!

Trong lúc mọi người đang nín thở nhìn chăm chú, Tiêu Toa đi thẳng đến phía sau Hà Nhạc Nhạc với kế hoạch là Hà Nhạc Nhạc vừa quay đầu sẽ không cẩn thận đụng trúng người cô, cô liền cho Hà Nhạc Nhạc đẹp mặt!

đang tưới nước lên khăn mặt nên Hà Nhạc Nhạc cũng không nghe được tiếng bước chân của Tiêu Toa, nhưng mà… cảm giác nhịp tim đập không ngừng tăng mạnh quên thuộc, làm cho cô không biết khi nào đã trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người.

Chậm rãi quay đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp giận dữ của Tiêu Toa đang đứng ở phía sau cô.

“Nhạc Nhạc, lại đây.” Nguyễn Lân kịp thời hô lên.

Thấy Hà Nhạc Nhạc sau khi gật đầu chào cô muốn đi khỏi, chút tức giận hiện lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Toa, giày cao gót theo bản năng liền hướng ra ngoài ──


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận