Nhà Trọ Cực Phẩm

không phải... Hà Hoan dán?

Sắc mặt Nhiếp Tiểu Thiến thay đổi.

“nói ra là ai dán, thêm năm mươi ngàn.” Mục Duy mỉm cười nói.

“Cái này...” cô gái có chút do dự.

Mục Duy vung tay lên, lập tức có một nam nhân mặc tây trang đen lạnh lùng đẩy một cái xe đến trước mặt cô gái, kéo ra màn che, lộ ra đầy tiền mặt trên xe, là năm mươi ngàn trước mặt cô gái đó.

cô gái nuốt nuốt nước miếng, phát hiện bản thân không muốn nói nhưng hoàn toàn không thể khống chế giọng nói.

“Tôi biết! Là Tấm Hồng! Tôi tận mắt nhìn thấy! Tấm Hồng cùng với Viên Lệ nhặt được thư tình của Tiểu Thiến, cố ý dán trên bảng thông báo!” cô gái váy hồng cao giọng nói.

Nam nhân lãnh khốc ngược lại đem năm mươi ngàn cho cô gái váy hồng vừa nói.

Hành động của nam nhân lãnh khốc này hoàn toàn làm cho cả phòng điên cuồng ── nhưng cũng làm cho Nhiếp Tiểu Thiến oán giận la lớn!


“Vì sao không ai nói cho tôi biết!”

Hai cô gái có chút áy náy nhìn Nhiếp Tiểu Thiến liếc mắt một cái, chạy nhanh tìm thứ gì đó bỏ tiền mặt vào, giống như phía sau có sài lang hổ báo đuổi theo vậy.

“Tôi! Tôi có lời muốn nói!” một nam sinh đứng lên.

“Vương Mạnh!” Trần Thần hoảng sợ quát bảo hắn ngưng lại.

“anh em, thực xin lỗi, thật ra tôi vẫn cảm thấy rất có lỗi với Hà Hoan, vì thế… Tiểu Thiến, thật ra lúc trước không phải Hà Hoan câu dẫn Trần Thần, là Trần Thần... hắn lấy thư tình của cậu uy hiếp Hà Hoan, muốn chiếm tiện nghi của cô ấy.”

Mặt Trần Thần không còn chút máu, mà so với sắc mặt hắn càng trắng hơn là Nhiếp Tiểu Thiến đangmặc áo cưới trắng thuần khiết.

“Cho dù không thể giải thích, bị cô nhục nhã trước mặt mọi người, bị cô lừa gạt đến đây để phê phán, cho đến cuối cùng Hà Hoan vẫn muốn bảo vệ tình yêu của cô, hôn lễ của cô, thậm chí… thừa nhận lỗi lầm bản thân chưa bao giờ phạm phải, bị bắt buộc phải xin lỗi cô. Như vậy, cũng đã không làm thất vọng thiện ý lúc trước của cô đối với cô ấy?” Mục Duy lạnh lùng mở miệng.

“Tôi...” Nhiếp Tiểu Thiến hoang mang lo sợ, oán hận của bản thân là từ đâu mà ra.

“Tiểu Thiến... Em nghe anh giải thích, lúc ấy anh chỉ nhất thời hồ đồ, cô ấy, cô ấy vốn dĩ danh tiếng cũng không tốt, vì thế, vì thế anh…”


“Vì thế anh liền gạt em?” Nhiếp Tiểu Thiến ngóng nhìn bạn trai năm năm của bản thân, bây giờ là chồng sắp cưới, đau khổ hối hận thất vọng làm nước mắt đong đầy tuôn rơi.

“Tiểu Thiến! Những việc đó đều đã trôi qua! Chúng ta sắp kết hôn! Chúng ta đều đem chuyện này quên đi được không? Vì nữ nhân như Hà Hoan phá huỷ năm năm tình cảm của chúng ta, không đáng mà!” Cầm lấy hai tay Nhiếp Tiểu Thiến, Trần Thần cố gắng khuyên bảo.

“Năm năm tình cảm.. Đúng vậy, chúng ta bên nhau đã năm năm, tôi từng yêu anh như vậy, anh nóithật cho tôi biết, rốt cuộc tôi đã yêu nam nhân thế nào vậy!” Nhiếp Tiểu Thiến như bị tâm thần quát to, “anh sao có thể làm như vậy! anh đã ở trước mặt tôi nói cô ấy câu dẫn anh như thế nào! Bảo tôi đừng tin tưởng cô ấy! anh sao có thể ở ngay trước mặt cô ấy tiếp tục gạt tôi, còn ép cô ấy xin lỗi tôi! Trần Thần! anh nói cho tôi biết! anh là cái loại nam nhân gì vậy!”

“anh...” Trần Thần bị hỏi đến mức á khẩu không trả lời được.

“Đợi chút...” một người đàn ông trung niên do dự đứng lên, “ Hà Hoan này có phải đã từng bị trường học đuổi học hay không?”

“Tiếp tục.” Mục Duy tiếp lời.

“Nếu đúng là như vậy, lời đồn cô ấy liên quan đến côn đồ ở bên ngoài chắc cũng là giả rồi… thật ra tôi là hàng xóm của hiệu trưởng già trường đó, đã từng nghe đồn rằng cô ấy xúi giục côn đồ đánh hiệu trưởng đó, nhưng hiệu trưởng già đó từng bất đắc dĩ nói cho tôi biết, hắn nói hắn có lỗi với Hà Hoan, hắn biết thật ra cô ấy là một cô gái tốt, nhưng có người gây áp lực cho hắn nên hắn không có biện pháp nào khác… nhưng ai đã gây áp lực cho hắn, hắn không nói.”

“A! Vậy đúng là Hà Hoan kia rồi! Bởi vậy tôi nói sao lại nghe quen như thế! Vài năm trước, thường xuyên nghe thấy trong khu vực tôi ở có người đồn đãi nói Hà Hoan thế này thế kia, tôi không thích nghe nên cũng không chú ý, nhưng có chút kỳ lạ, chính là người nói là một người đàn bà trung niên khôngphải ở trong khu của chúng tôi, nhưng lại thường xuyên tới đây nhiều chuyện! Rất nhiều chuyện đều là do người đàn bà kia nói ra! Nhưng nếu như có người gây áp lực trong lời nói của hiệu trưởng già, vậy người đàn bà trung niên kia nói không chừng… cũng đã có người sắp xếp?”

“Tôi không cần tiền, tôi chỉ muốn mượn cơ hội này để nói lời công đạo mà thôi. Lúc trước tôi nghe được lời đồn đãi kia, tôi ở bệnh viện phụ sản làm việc đã hơn hai mươi mấy năm, hỏi qua tất cả bác sĩ phụ sản lớn nhỏ, vài năm đó tuyệt đối không có học sinh tiểu học mang thai! Lấy loại chuyện như thế này để chửi bới một cô gái nhỏ, thật sự là không có đạo đức tám đời mà! Lúc này nói ra cũng coi như thuận miệng nhẹ lòng đi.”


“Liên quan đến… thầy giáo thể dục tiểu học kia, hắn là con rể của hàng xóm ngay tại khu của chúng tôi, nhưng rất nhiều năm trước hắn đã chuyển đi rồi, bởi vì… thầy giáo thể dục kia có bệnh ấu dâm, bị trưởng khu phát hiện nên bị đánh một trận, bọn họ sợ ồn ào lớn hơn nữa nên đã chuyển đi. Vì thế... Hà tiểu thư lúc trước hẳn là bị...”

Chuyện to chuyện nhỏ toàn bộ bị vạch trần, lời đồn đãi nhiều năm ở thành phố nhỏ một khi sáng tỏ, mọi người lại phát hiện tất cả đều biết hoặc nhiều hoặc ít chân tướng, nhưng ai cũng không chịu giải thích, chấp nhận lời đồn vớ vẩn này truyền đi truyền lại năm này qua năm khác, còn bị thêm mắm thêm muối vô số lần.

Rất rõ ràng, có người cố ý muốn nói xấu bôi nhọ Hà Hoan, mà bọn họ… toàn bộ sắm vai trò đạo cụ để người sau lưng ra tay!

Kẹo nói thật. Nhìn tiền mặt trước mắt, bọn họ thật sự thành thật đúng không? Nếu bản thân bị lời đồn đãi hãm hại như vậy, nếu như bản thân bị người người nói xấu thì có giống dáng vẻ kia của cô gái Hà Hoan không…

Bọn họ có thể giống như cô gái kia hay không, dáng vẻ kiên định, thần sắc thong dong, kiên cường đối mặt với tất cả bắt nạt nhục nhã? rõ ràng có bộ dạng kiêu ngạo như núi nhưng lại chịu đựng nhẫn nhịn uất ức…

không, bọn họ không thể nào làm được, nghĩ cũng không dám nghĩ.

Trong phòng tiệc có người lục đục đứng lên rời đi, rất nhiều người đã nói ra chân tướng cũng không có lấy tiền mặt đi.

“Súc sinh!” Trần cha bi phẫn chửi Trần Thần một tiếng, đi về phía cửa ra.

“Ông xã!” Trần mẹ thở dài, cũng đi theo.

“Ba! Ba! Tiểu Thiến! Ba, mẹ...” Trần Thần khẩn cầu nhìn Nhiếp cha Nhiếp mẹ.


“không dám, chúng tôi cũng không dám có một con rể phạm tội cưỡng gian.”

“Con... Tiểu Thiến, cho dù anh đã từng phạm sai lầm, nhưng anh đối với em là thật lòng, thật sự,

── ”

“Cút.” Niếp Tiểu Thiến nhẹ giọng nói.

“Tiểu Thiến!”

“thật ra… tôi đã muốn chia tay với anh từ sớm, nhưng vẫn nghẹn một hơi, nghẹn một hơi!” nói xong với Trần Thần, Nhiếp Tiểu Thiến bước đến trước người Hà Nhạc Nhạc, cúi đầu nhìn cô, “Đều là tại cô làm hại! cô làm cho tôi lãng phí năm năm thanh xuân để ở bên một nam nhân cặn bã!”

Hà Nhạc Nhạc cúi đầu, cầm lấy tay Mục Duy, nước mắt rơi nhưng vẫn không dám nhìn Nhiếp Tiểu Thiến. cô kiên trì nói cho Tiểu Thiến biết là đúng hay sai?

“Tôi đã từng nghĩ, Nhiếp Tiểu Thiến tôi làm sao có khả năng nhìn lầm người! Tôi đã từng nói lời đồn đãi này không thể tin! cô có biết hay không, thật ra người mãi ở trong lòng tôi ── là cô!” Nhiếp Tiểu Thiến bên cạnh vừa khóc vừa cười nói.

“... Cái gì?” Hà Nhạc Nhạc nơm nớp lo sợ ngẩng đầu, cô, điều mà lỗ tai cô vừa nghe là thật sao?

Lời nói của tác giả: Tiểu Thiến là người lưỡng tính… Khụ khụ ~ được rồi, thực ra là tôi có suy nghĩ rất ác…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận