Tiếng bước chân nặng nề vang lên sau lưng, Hà Nhạc Nhạc vừa ngẩng đầu nhìn trong gương liền thấy khuôn mặt như bước ra từ địa ngục kia!
“Ừ…” Bất chấp sợ hãi, Hà Nhạc Nhạc cắn răng chịu đựng bụng quặn đau nghiêng trời lệch đất, vẫn không nhịn nổi mà kêu ra tiếng.
“...” Vẻ mặt Thân Đồ Mặc vốn dĩđang lạnh lùng chậm rãi nhíu mày lại, con ngươi đen sâu thẳm.
“Đợi lát nữa đi đâu chơi vậy? Ách…” Phía sau Thân Đồ Mặc là hai cô gái trẻ tuổi, vừa thấy bóng dáng Thân Đồ Mặc họ còn tưởng rằng mình đi nhầm toilet nữa, vội vàng nói xin lỗi lui ra ngoài, nhưng vừa ra ngoài nhìn lại mới thấy họ đâu có đi nhầm!
“anh này, ngại quá, đây là toilet nữ, phiền anh đi ra ngoài đi!” một cô gái nói.
“Có chuyện gì vậy?” không để ý tới cô gái đang nói lớn, Thân Đồ Mặc hỏi Hà Nhạc Nhạc.
Ngực co rút đau đớn, trong bụng quặn đau, đầu cũng bắt đầu choáng váng từng đợt, Hà Nhạc Nhạc nhìn nam nhân phản chiếu trong gương, bắt buộc bản thân đứng thẳng lên.
Xoay người, đối mặt với nam nhân này cô cũng không dám làm trái ý hắn, Hà Nhạc Nhạc cực kỳ cảm ơn giờ phút này toàn thân cô đều đau đớn, làm cho cô không đến nỗi hoàn toàn chìm vào khí thế cường đại của hắn.
“A! anh có chuyện gì thế! nói cũng không đi? anh biến ──” cô gái vừa nói vừa đi đến chỗ Thân Đồ Mặc, chờ đến khi gần bên cạnh hắn, còn chưa kịp mở miệng nói hết câu đã đón nhận ánh mắt lạnh lùng của hắn liền lâm vào ‘trạng thái đứng hình’.
Giống như bị đóng băng, cô gái đứng hình miệng cứng lại không khép được, chỉ có thể trơ mắt nhìn nam nhân mặc đồ đen đi đến cô gái bên cạnh bồn rửa tay.
Hà Nhạc Nhạc lui từng bước, “Tôi không sao.”
Thân Đồ Mặc nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của cô, một lát sau, trên cái trán trơn bóng no đủ của cô đã tiết ra một lớp mồ hôi tinh mịn. Thân Đồ Mặc vừa muốn đi tiếp một bước nữa ──
“anh đừng tới đây! Tôi, tôi ──” Hà Nhạc Nhạc không nhịn được hoảng sợ lui lại mấy bước, “Tôi đã rời khỏi công việc đó rồi, xin, xin, không cần ── a! anh! anh thả tôi xuống!”
Thân Đồ Mặc ôm lấy Hà Nhạc Nhạc, không nhìn hai cô gái ngẩn ngơđứng trong toilet đi ra ngoài.
“Rất, rất soái, nha!” cô gái không hề có lập trường háo sắc nói.
một tiếng sau, bệnh viện Tông thị, văn phòng của viện trưởng.
Tông Kiên Định môi hồng răng trắng, tóc xoăn gợn sóng, mị lực yêu dị tận xương - viện trưởng bệnh viện Tông thị ngồi ở sau bàn làm việc, sắc mặt có chút nghiêm túc nhìn bệnh án của Hà Nhạc Nhạc, thỉnh thoảng giương mắt liếc liếc hai nam nhân anh tuấn trên sô pha.
Mục Duy chân dài lần lượt xoay xoay thay đổi đặt trên bàn trà bên cạnh, hai tròng mắt thâm thúy có chút suy nghĩ. Thân Đồ Mặc hai chân bắt chéo một tay tùy ý chống trên mặt sô pha, một tay đặt trênđùi phải, vẻ mặt bình tĩnh không hề bận tâm.
“Khụ… Các cậu tính làm sao đây?” Tông Kiên Định thử hỏi.
Hai nam nhân còn chưa kịp nói, cửa phòng liền bị đẩy mạnh ra, Tần Chi Tu vẻ mặt lo lắng đi đến, phía sau còn có Quý Tiết mang sắc mặt nặng nề.
Thân Đồ Mặc vừa thấy hai người, nhíu mày lại, liếc mắt nhìn Tông Kiên Định nhiều chuyện.
“Nhạc Nhạc bây giờ thế nào? Vì sao chúng tôi không thể đi thăm côấy?” Giọng nói Tần Chi Tu tuy nhẹ, nhưng rất gấp gáp.
“cô ấy cần nghỉ ngơi, các cậu ngồi trước đi.” Tông Kiên Định khuyên nhủ.
“Tình huống rốt cuộc như thế nào? cô… cô ấy không sao đúng không?” Quý Tiết cẩn thận nhìn sắc mặt Tông Kiên Định, muốn từ trên mặt hắn nhìn thấy đáp án nhanh một chút. Nửa tiếng trước hắn thuận đường đưa Tần Chi Tu đến đài truyền hình quay thử một tiết mục, trên đường nhận được điện thoại của Tông Kiên Định, bởi vì không mang tai nghe nên hắn liền mở loa, kết quả nghe thấy Tông Kiên Định nóiHà Nhạc Nhạc bởi vì đau bụng bị Thân Đồ Mặc đưa vào bệnh viện, tình huống như thế nào còn đangkiểm tra, nhưng hình như… không tốt lắm.
Đau bụng… không tốt lắm.
Tông Kiên Định một vòng nhìn sắc mặt bốn nam nhân trong phòng, do dự một lát, cho một câu trả lời không thuyết phục chút nào, “Khó mà nói.”
“Khó mà nói gì chứ? cô ấy rốt cuộc thế nào! Vì sao cô ấy lại đau bụng? cô ấy… mang thai hả?” Quý Tiết lúc này sao có thể nhẫn nhịn được Tông Kiên Định lề mề, trực tiếp hỏi liên tục như pháo nổ.
Vấn đề cuối cùng hắn vừa nói ra, ba người khác cũng gắt gao nhìn chằm chằm Tông Kiên Định.
“…” Tông Kiên Định không tiếng động than nhẹ, ngồi xuống bên cạnh Mục Duy, cũng tỏ ý bảo Quý Tiết và Tần Chi Tu cũng ngồi xuống.
“Nếu như mình nói đúng, các cậu chuẩn bị xử lý như thế nào?” Tông Kiên Định hỏi, “Nguyễn Lân đâu?”
Bốn nam nhân im lặng trong chốc lát, cuối cùng vẫn là Mục Duy gọi cho Nguyễn Lân, không có người nhận, nhưng vừa tắt điện thoại Nguyễn Lân đã gọi ngược lại.
“Có chuyện gì?” Giọng nói cứng rắn lạnh lẽo.
Từ sau ngày thấy Mục Duy và Quý Tiết cùng nhau ôm Hà Nhạc Nhạc, thái độ Nguyễn Lân đối với 4 người còn lại trong nhà trọ rất lạnh lẽo, cho dù ở bên ngoài nhà trọ, cũng không duy trì phong thái thân sĩ trước mặt bọn họ.
“Nhạc Nhạc ở bệnh viện Tông thị.”
Mục Duy vừa nói xong, điện thoại đối diện đã cúp máy.
“Khụ… các cậu thương lượng trước đi, tôi đi xem một chút.” Tông Kiên Định đứng lên nói.
“Đợi chút, cô ấy biết không?” Quý Tiết truy hỏi.
Tông Kiên Định lắc đầu, đi ra ngoài. Chân trước Tông Kiên Định vừa mới đi, Tần Chi Tu liền đứng lên.
“Cậu đi đâu vậy?” Quý Tiết nhíu mày.
“Mình muốn cầu hôn Nhạc Nhạc. Mặc kệ đứa nhỏ là con của ai, mình đều coi như con của mình mà yêuthương.”
“... Con nối dõng của nhà Thân Đồ, vĩnh viễn sẽ không theo họ người khác.” Thân Đồ Mặc lạnh lẽo liếc mắt nhìn Tần Chi Tu.
Mục Duy hừ lạnh một tiếng, “Hình như cậu đã quên ngay từ đầu là cậu cho cô ấy uống thuốc tránh thai, dưới tình huống như vậy đứa nhỏ đó của nhà Thân Đồ sao? Cho dù cậu muốn, còn cô ấy thì sao?”
“…”