Nhà Trọ Cực Phẩm

Muốn ăn xương của anh, uống máu của anh.

Hà Nhạc Nhạc nhắm hai mắt lại, đem nam nhân vừa cường bạo người khác thoải mái như kiểu rút mộtđiếu thuốc che chắn ở bên ngoài tầm mắt. Mới trước đây bản thân cũng giống như những người bạn nhỏ khác, sợ bóng tối, sợ một người nào đó, cho đến khi cô phát hiện, một người ở trong bóng tối đôi khi còn an toàn hơn rất nhiều.

Tuy rằng hỏi như vậy cũng không còn ý nghĩa gì nữa, nhưng cô thật sự rất muốn có người nói cho côđáp án: Vì sao, vì cái gì mà cô lại gặp loại chuyện như thế này, gặp được những người này…

Hơn mười phút sau, khi Thân Đồ Mặc ôm lấy cô thì cả người cô run lên, theo phản xạ tính mở mắt ra.

Thân Đồ Mặc ôm cô vào phòng tắm, đem cô bỏ vào bồn tắm lớn, biểu cảm bình thản chơi đùa nhũ nhọn đỏ bừng loang lỗ khắp nơi.

đầu v* bị cắn nát gặp nước ấm lại bị hắn vỗ về chơi đùa, đau đớn làm cho cô khẽ nhíu mày, cô lại không có sức lực nâng cánh tay lên ngăn cản. Chịu đựng cả người đau nhức, đau đớn, cô cắn răng kiềm chế rên rỉ quay đầu đi chỗ khác.

Trong lúc nhất thời, trong phòng tắm chỉ có tiếng mát xa và tiếng ồ ồ bọt nước.

Chỉ chốc lát sau, chuông cửa vang lên, Thân Đồ Mặc đứng dậy đi ra khỏi phòng tắm.

“…” Nhìn nội thất thủy tinh nhiều màu trang trí trên trần nhà phòng tắm, Hà Nhạc Nhạc thình lình bật ra tiếng cười lạnh.

Đáp án có lẽ rất đơn giản ── là cô xứng đáng.

Trong ba tháng, những bối rối, sợ hãi, bị cô cố ý che giấu, cố ý phai nhạt, tất cả hoàn chỉnh đều bị côđào ra từ đáy lòng.

Khi bị Nguyễn Lân cường bạo, cô không có báo cảnh sát; khi bị Thân Đồ Mặc bỏ thuốc cưỡng gian, côkhông có báo cảnh sát; khi bị Mục Duy ngược đãi, cô không có báo cảnh sát; khi bị Quý Tiết đùa giỡn, cô không có báo cảnh sát ── cho tới bây giờ, cô vẫn như cũ không dám báo cảnh sát!

Tuy rằng báo cảnh sát thật ra cũng không thể khiến đám nam nhân quyền lực này chịu trừng phạt, nhưng cô… đến dũng cảm báo cảnh sát cũng không có!

cô sợ thân phận của bọn họ, sợ hãi quyền thế của bọn họ, sợ hãi bọn họ dễ dàng đem cuộc sống bình yên vất vả lắm cô mới đạt được đập nát hoàn toàn! Sợ hãi ba mẹ tóc đã bạc lại một lần nữa chịu chỉ trỏ vũ nhục của mọi người!


Đúng vậy, cô không dám.

một ảnh đế nghìn người hâm mộ, một ông trùm truyền thông bối cảnh thâm hậu, một vương tử quý tộc của hai giới Trung Tây, một hoa hoa công tử hoang dã quan hệ rộng rãi…

So với bọn họ, cô tính là cái gì chứ?

Báo cảnh sát?

không phải cô không nghĩ tới! Nhưng lần lượt cố ý, vô tình nghe được, thấy được thân phận của bọn họ, gia cảnh của bọn họ, cô lại càng rõ ràng kết quả của việc báo cảnh sát!

Năm người chủ nhà trọ, trừ Tần Chi Tu, tất cả đều là quốc tịch nước ngoài.

Tìm kiếm sự bảo vệ của pháp luật? Chỉ sợ cô tìm kiếm trở về chính là những lời đồn đãi bay đầy trời! một lần nữa trở lại cuộc sống mỗi lúc mỗi nơi đều phải sợ hãi căng thẳng!

Cho nên cái gì cô cũng không có làm!

Ngoan ngoãn chịu đựng, ngoan ngoãn chờ đợi cho hết ba tháng, ngoan ngoãn để tổn thương phai nhạt, thậm chí coi thường tìm hiểu bọn họ, thưởng thức bọn họ, đối với lòng tốt ngẫu nhiên của bọn họ mà mềm lòng, mà cảm kích!

Là cô sợ hãi mới bị đẩy vào hoàn cảnh hiện tại, là cô yếu đuối trốn tránh nên không thể thoát khỏi nhiều lần bị đám nam nhân này xâm phạm!

Là cô xứng đáng! Xứng đáng bị giày vò!

Nhưng vì sao! Vì cái gì là cô xứng đáng! Vì sao cô chưa từng muốn tổn thương bất kỳ ai, lại để cô phải đối mặt với nhiều tổn thương như thế!

Bất kể là bọn hắn, hay là người bịa đặt những tin đồn, người thêm mắm thêm muối, người ác ý bắt nạt nhục nhã cô, cô cũng không dám nhớ tới Tiểu Nhã!


Chẳng lẽ yếu đuối liền xứng đáng bị khi dễ sao?

Chẳng lẽ sợ hãi sự thật tàn khốc cũng là tội sao?

Chẳng lẽ ông trời muốn bao che cho cường quyền, yếu đuối cả đời thì không thể đứng lên sao?

Có phải cho dù cô chạy trốn tới một thành phố khác cũng sẽ gặp những người giống như Tiểu Nhã, giống như bọn họ thậm chí là ác mộng có hơn chứ không kém?

Ha!

Cắn răng đứng lên bước ra khỏi bồn tắm lớn, đi đến trước gương, Hà Nhạc Nhạc nhìn chằm chằm vào bộ dáng được nam nhân ‘yêu thương’ của bản thân trong gương ──

Đây là cô! một đồ chơi kỳ quái bị một đám phú quý cặn bã xem trọng!

Cái gì không hận, cái gì không oán! Ông trời cho tới bây giờ cũng chưa từng cho cô cơ hội làm thánh mẫu!

Thân Đồ Mặc cũng vậy, Quý Tiết cũng thế, bọn họ thích chơi thân thể của cô phải không?

Hà Nhạc Nhạc sống chết cắn răng, cho đến khi mơ hồ nghe được âm thanh vỡ vụn.

Thân thể, cô cho được! Nhưng mà, có một ngày, cô muốn bọn họ ── hối hận vì đã gặp cô!

Khi Thân Đồ Mặc đi vào phòng tắm lần nữa, nhìn thấy trong gương chính là thân thể muốn đông lạnh của cô nhưng đôi mắt lại rực lửa, xinh đẹp khác thường nhưng lại như hoa phù dung sớm nở tối tàn trong nháy mắt.


Hà Nhạc Nhạc quay đầu vươn cánh tay run rẩy lấy khăn tắm từ trên móc xuống chà lau thân thể, Thân Đồ Mặc phía sau chân trần đi về phía cô, cúi đầu khẽ cắn lên đôi vai mềm mại, hai bàn tay thường hai cánh tay nhỏ bé của cô nâng cô lên, đặt lên trên gương.

“Đói sao?”

Lửa nóng to lớn cứng rắn để ở mông cô, cô cố gắng kiềm chế mâu thuẫn và khuất phục trong lòng, nhẹnhàng “Ừ” một tiếng.

“… Vậy anh sẽ nhanh một chút.” Thân Đồ Mặc tươi cười nhẹ nhàng, dùng đầu gối để ở giữa hai chân cô.

Nhìn theo mặt gương trên tường, Hà Nhạc Nhạc vẻ mặt bình tĩnh kiễng mũi chân, nâng mông lên.

“Ừ…” Nơi riêng tư bị mở ra, côn th*t tiến quân thần tốc.

Hà Nhạc Nhạc vừa than nhẹ, vừa lẳng lặng nhìn lên vách tường thủy tinh nhiều màu sắc trong phòng tắm, hắn ra vào thân thể cô như thế nào, côn th*t như thế nào xỏ xuyên qua mông cô, ảnh ngược… rất rõ ràng.

“A… A…” cô, cô không hề kháng cự, bọn họ muốn, cô liền cho, cái gì cũng cho!

Đem cô đẩy vào địa ngục, vậy làm ơn… cùng cô xuống địa ngục đi!

Muốn chơi, liền chơi lớn luôn.

Nửa tiếng sau.

“Xảy ra chuyện gì?” Thấy Hà Nhạc Nhạc không ăn cái gì lại ngơ ngác nhìn hắn, Thân Đồ Mặc để điều khiển tivi trong tay xuống hỏi.

Hà Nhạc Nhạc hạ tầm mắt, “... Vì sao, tôi đã không phải là quản lý của nhà trọ nữa rồi, vì sao loại chuyện như thế này… còn tới tìm tôi.”

Thân Đồ Mặc nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn phiếm hồng sau tình ái của cô một hồi lâu, quay đầu đổi kênh truyền hình.

Vì sao còn muốn tìm cô.


Cái này… thật sự là một vấn đề.

Bỏ lại công việc trong tay, dời lại hai cuộc họp, chỉ vì muốn tìm cô giải tỏa một chút dục vọng. Nếu như lúc trước lựa chọn cô là vì cô là một phương tiện, vậy bây giờ thì sao?

Cố ý lựa chọn một người ‘không phải phương tiện’ gì đó, … thể nghiệm thú vị a.

“không ăn?” Lại quay đầu nhìn cô.

Hà Nhạc Nhạc vừa thấy ý tứ hàm xúc quen thuộc trong mắt hắn, lập tức cúi đầu nhét đồ ăn vào miệng. Đợi chút ── bây giờ mấy giờ rồi? Ý thức được vấn đề này, Hà Nhạc Nhạc lập tức nhìn chung quanh tìm kiếm đồng hồ, cuối cùng nhìn thấy thời gian ở tin tức trên tivi!

Giống như là bật dậy ở trên giường, Hà Nhạc Nhạc muốn xuống giường, Thân Đồ Mặc tay mắt lanh lẹ giữ chặt cánh tay cô.

“đi đâu?”

“Tôi muộn làm rồi!” Hà Nhạc Nhạc cau mày oán giận nói.

Nghe Hà Nhạc Nhạc nói, Thân Đồ Mặc ngẩn người một lát, lập tức cong môi cười, trực tiếp đem bàn ăn nhỏ trên giường để xuống đất.

hắn muốn thưởng cho cô gái nhỏ chuyên nghiệp này.

“A… không, không cần… A a…”

“A… Đừng,tha cho tôi… A a…”

“Xin chào mọi người, đây là tin tức giải trí! Liên quan đến việc khuya hôm qua Tần Chi Tu và Đỗ Vi bí mật gặp mặt, sáng nay lại có tin tức truyền ra từ nhà Đỗ Vi, Tần Chi Tu còn chưa tỏ thái độ gì cả, nhưng Đỗ Vi lại ‘làm sáng tỏ’, nói hai người chỉ là bạn tốt, hy vọng fan và truyền thống cho nghệ sỹ nhiều không gian hơn. Sau đây để biết thêm tin tức liên quan, mời mọi người truy cập trang web của chúng tôi, tin tức mới nhất nhanh nhất đều sẽ cập nhật, xin chào tôi là Tiểu Tôm…”

“A…” Vừa nãy trong TV nói gì thế? Hình như cô nghe được tên của Tần Chi Tu?

Hơi thất thần một chút, nam nhân phía sau liền đâm vào càng mạnh càng sâu, làm cho cô không rảnh phân tâm, chỉ có thể cầm lấy ra giường, dâm đãng vặn vẹo vòng eo, a a rên rỉ cầu xin tha thứ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận