Nhà Trọ Cực Phẩm

Đỗ Vi nói xong bực tức liếc mắt nhìn nam nhân cường tráng đang đánh nhau với Quý Tiết ──

Nguyễn Lân?

“Hơi Hơi, cậu ra ngoài trước chờ mình một chút.” Tần Chi Tu mở miệng.

Đỗ Vi nghi ngờ đánh giá Hà Nhạc Nhạc trên sô pha, “Tại sao lại muốn mình đi ra ngoài, nói chuyện gì mà mình không thể nghe à? Cũng không phải mình không biết.” Lời này tuy là nói với Tần Chi Tu nhưng đôi mắt của Đỗ Vi cũng chưa từng rời khỏi khuôn mặt nhỏ nhắn đang nhăn lại của Hà Nhạc Nhạc, nóixong còn giương tay quàng lên cánh tay phải của Tần Chi Tu bên cạnh.

một báu vật trời sinh gợi cảm xinh đẹp, một nam nhân trẻ tuổi anh tuấn cao lớn, ai nhìn thấy cũng sẽnghĩ đây là một đôi tình nhân xinh đẹp không thể soi mói.

Ai có thể nghĩ đến, cô gái xinh đẹp như hoa hồng trước mắt đã từng vì một vai diễn đã bán đứng nam nhân yêu cô sâu đậm. Mà ai lại có thể tin tưởng, cho dù bị bán đứng, hắn vẫn yêu cô như cũ.

Tình yêu của nam nhân vĩ đại như thế sao?

Vì sao lòng của cô đau quá vậy…

“Đừng đánh, hai người đừng đánh nữa!” Hà Nhạc Nhạc đột nhiên hô lớn.

Hai người đang kịch liệt đánh nhau ngoảnh mặt làm ngơ.


“Nhạc Nhạc…” Tần Chi Tu nhìn hai người đã muốn đánh ra lửa, vừa thấy Quý Tiết bị Nguyễn Lân đá đến phía bàn trà, hắn vội vàng cúi người che chắn cho Hà Nhạc Nhạc.

Binh bịch bang bang! Ly tách, chén dĩa trên bàn trà bị Quý Tiết đụng vào bay lên, một ly nước trà bị liên lụy văng lên thắt lưng của Tần Chi Tu.

Hà Nhạc Nhạc sững sờ nhìn gương mặt anh tuấn gần trong gang tấc, vẻ mặt hắn lo lắng, ánh mắt chuyên chú lập tức đi vào đôi mắt cô…

“A Sửa! Cậu làm gì vậy?” Động tác của Tần Chi Tu làm trong lòng Đỗ Vi dâng lên cảm giác nguy cơ thậtlớn.

Suýt nữa ngộ thương Hà Nhạc Nhạc làm cho Quý Tiết và Nguyễn Lân cuối cùng cũng dừng tay lại.

Y tá trưởng khi tiến vào nhìn thấy tình huống như vậy đã bị Quý Tiết đuổi đi. Sửa sang lại quần áo, Quý Tiết và Nguyễn Lân trợn mắt nhìn nhau, ngồi xuống.

“Cậu dẫn cô ta theo làm gì?” Quý Tiết chán ghét trừng mắt nhìn Đỗ Vi.

Đỗ Vi nhấp mím môi, không để ý đến Quý Tiết, “A Sửa, nếu bây giờ chúng ta không đi sẽ không đến kịp nữa đó.” Đêm nay là bữa tiệc từ thiện có rất nhiều khách quý đều là nhân vật phong vân nổi tiếng đến từ hai giới chính trị và thương nghiệp, cô tuyệt đối không thể bỏ qua cơ hội lần này.

Quý Tiết nhăn mặt nhíu mày.

Nguyễn Lân không nhìn Đỗ Vi, chỉ áy náy nhìn Hà Nhạc Nhạc đang mặc áo khoác của Tần Chi Tu.

Biết rõ dùng sức mạnh thì bản thân sẽ càng nguy hiểm hơn, nhưng hắn không có cách nào khống chế được bản thân. Lồng ngực thiếu thốn cần cô đến lấp đầy, hắn lại không biết làm cái gì mới có thể thực sự lấy được lòng của cô… muốn hắn trơ mắt nhìn cô bị nam nhân khác ôm vào trong ngực sao?

Trong đầu nháy mắt hiện lên cảnh cô bị Quý Tiết và Mục Duy… đồng thời chơi đùa ngày đó, đôi mắt Nguyễn Lân chứa đầy thống khổ và giãy dụa. Vì sao, cô lựa chọn Quý Tiết mà không phải là hắn? Còn có, ngày đó cô tươi cười thân thiết, một lòng tin tưởng Lê Dĩ Quyền nữa?

cô gái nhỏ của hắn, xin nói cho hắn biết, rốt cuộc hắn nên làm gì bây giờ?

“Hơi Hơi… để mình sắp xếp người khác đi cùng với cậu.” Tần Chi Tu lấy khăn tay lau đi vệt nước trà bắn tung tóe dính trên quần của Hà Nhạc Nhạc, cũng không thèm quay đầu lại nói.

Hà Nhạc Nhạc cúi đầu nhìn ngón tay thon dài trắng nõn của hắn, trong lòng nổi lên cảm giác khác thường.

“Sao vậy ── A Sửa, cậu có ý gì? Cậu cùng với cô ta… cho dù tạm thời mình chưa nghĩ thông suốt có nên ở cùng với cậu hay không, cậu cũng không nên dùng cô ta để kích thích mình chứ?” Đỗ Vi vẻ mặt oán trách nói.


Lực tay Tần Chi Tu nhẹ dần, đang muốn mở miệng, Hà Nhạc Nhạc lại đem áo khoác trả lại cho hắn.

Đỗ Vi một tay túm lấy áo khoác, ghét bỏ nhìn áo khoác cùng với Tần Chi Tu trên quần áo bị nước văng vào, “đi, trước tiên đi tiệm nào đó thay quần áo đã. Cậu như vậy đi dự tiệc mặt mũi cũng không còn nữa.”

Quý Tiết hừ lạnh một tiếng, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép liếc mắt nhìn Tần Chi Tu.

“Hơi Hơi, ” Tần Chi Tu cúi đầu lấy áo khoác, khoác lại trên vai Hà Nhạc Nhạc quần áo đang hỗn loạn một lần nữa. “Buổi tối cậu muốn chụp cái gì thì cứ kêu nhà báo chụp đi, đến hội trường sẽ có người đivới cậu, mình không đi.”

“Cậu!” Đỗ Vi có chút bối rối liếc mắt nhìn Quý Tiết và Nguyễn Lân đang xem kịch một bên. Từ nhỏ đến lớn Tần Chi Tu chưa từng từ chối yêu cầu gì của cô, trừ lần trước ở nhà trọ cùng với lần này! Hai lần, hai lần đều là vì cô gái này!

Đỗ Vi phẫn hận trừng mắt nhìn Hà Nhạc Nhạc, giọng điệu uất ức chọc người yêu thương, “A Sửa, cậu quên ngày hôm qua đã đồng ý với ba mẹ mình chăm sóc tốt cho mình sao? Cực khổ ba mẹ mình vẫn coi cậu như con mà thương yêu, cậu đối xử với mình như vậy sao?”

“… thật có lỗi.” Tần Chi Tu trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Hà Nhạc Nhạc, cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cô.

Cuối cùng Đỗ Vi cũng không khống chế được biến sắc, “Cậu! Tần Chỉ Tu! Cậu rốt cuộc có ý gì? Ha! Tôi đã biết! cô ta lên giường với cậu có phải hay không? À không! Tôi thấy cô ta không chỉ lên giường của mình cậu thôi! Xem ra công phu trên giường của cô ta rất tốt! Nếu không cậu sao lại bị một đứa kỹ nữ mê hoặc chứ ── a!”

một ly trà đột nhiên từ mũi chân Nguyễn Lân bay về phía Đỗ Vi, làm Đỗ Vi sợ tới mức lui vài bước.

Quý Tiết cũng nhíu mày, “Tần tiểu tử, nếu như cô ta không để ý cái miệng của mình, cậu đừng trách mình không nể mặt cậu nha.”

“Hơi Hơi ── ”

“Đủ rồi… Các ngươi đều đi hết đi, tôi muốn yên lặng một chút.” Hà Nhạc Nhạc mệt mỏi đứng lên, cởi áo khoác trả lại cho Tần Chi Tu.


“Nhạc Nhạc!” Ba nam nhân đồng thời đứng lên mở miệng kêu.

Nhịn hồi lâu thân thể Hà Nhạc Nhạc đã bắt đầu áp chế không được run rẩy, Tần Chi Tu thấy vậy vội vàng dùng áo khoác phủ lên cô, ôm cô vào trong ngực, quay người ngăn cản tầm mắtnhững người khác.

“Tần Chỉ Tu! Cậu! Cậu quen biết cô ta mới bao lâu chứ? Chỉ vì cô ta mà đối xử với tôi như vậy? Hừ! Tần Chỉ Tu, cậu vì giận tôi không chấp nhận cậu mà cố ý diễn kịch cho tôi xem chứ gì? Tôi nói cho cậu biết, chiêu này đối với tôi vô dụng!” Đỗ Vi nhìn thời gian một chút, hít sâu một hơi, “Cho cậu năm phút, năm phút sau cậu không xuống dưới, sau này cậu cũng đừng tới nhà tôi nữa!”

Nghe được âm thanh giày cao gót đi xa dần, Hà Nhạc Nhạc đẩy Tần Chi Tu ra, “đi đi, Đỗ tiểu thư còn đang chờ anh.”

Mặc kệ có đáng giá hay không, đều là do chính hắn lựa chọn, cô không có tư cách can thiệp.

Chăm chú nhìn cô gái yếu ớt trước mặt, Tần Chi Tu đột nhiên thấp giọng hỏi: “Có thể đi với anh đến một chỗ không?”

Ba phút sau, ngoài bệnh viện Đỗ Vi trong chiếc Lamborghini màu cam căm giận chuẩn bị khởi động ô tô thì thấy Tần Chi Tu đi ra, dáng vẻ đắc ý vừa treo một giây trên mặt ngay tại lúc nhìn thấy hắn đangnắm tay Hà Nhạc Nhạc trong nháy mắt đã hoá đá.

“Thực xin lỗi, Hơi Hơi, mượn xe một chút.”

“Cái gì? Cậu! Này! Này! Tần Chỉ Tu! Tần! Sửa!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận