Nhà Trọ Cực Phẩm

Chờ hai người đứng vững, Lê Dĩ Quyền mới thu hai tay lại, ngửa đầu nhìn hai người trên cầu thang.

“Chào. Quý tiên sinh cũng ở đây hả?”

Tuy rằng nguy hiểm đã không còn, nhưng Quý Tiết vẫn ôm eo Hà Nhạc Nhạc không buông, ánh mắt vừa nghi hoặc vừa cảnh giác nhìn chằm chằm Lê Dĩ Quyền.

“Cám ơn Lê luật sư. Lê luật sư… không phải trùng hợp cũng ở chỗ này chứ?”

Lê Dĩ Quyền nhẹ nhàng cười cười, liếc mắt nhìn bên hông Hà Nhạc Nhạc, “... Tôi ở gần đây.” nói xong còn nghiêng người nhường đường.

“Vậy lần khác lại nói chuyện nha.” Quý Tiết nói một câu cho có lệ, ôm Hà Nhạc Nhạc đi ra cửa.

Hà Nhạc Nhạc quay đầu không thấy Lê Dĩ Quyền đi ra, liền dừng bước lại, sắc mặt lãnh đạm cúi đầu nhìn cánh tay bên hông mình.

Quý Tiết ngượng ngùng thu tay lại. “Em… cùng với Lê Dĩ Quyền ── ”

“Bạn. Bạn tốt.” Hà Nhạc Nhạc cao giọng nói. Tư thế bảo vệ mãnh liệt như vậy làm Quý Tiết chấn động, ngực đau đớn.


Nhìn băng gạc trên tay trái của cô, Quý Tiết kiềm chế nghi vấn và chua xót đầy bụng, nhỏ giọng nói, “Uhm.”

“Em cũng đi công ty truyền thông X?”

“Ừ.”

“Em đi giao thông công cộng, sao anh không đi xe?”

“Bằng lái bị tịch thu rồi.” Vượt đèn đỏ quá nhiều… toàn là vì cô.

Hà Nhạc Nhạc không nói gì, chỉ có thể cùng hắn chen nhau lên xe buýt. Giờ cao điểm đi làm, xe buýt kín người, đừng nói chỗ ngồi, không có chỗ đặt chân nữa!

Quý Tiết cúi đầu nhìn cô gái bị chen lấn đụng đến trong lòng hắn không thể động đậy, chỉ có thể theo chiếc xe xóc nảy cọ cọ trước người hắn, khuôn mặt tuấn tú phong lưu cười tươi.

“Khó trách nhiều người ngồi xe buýt như thế, phúc lợi thật tốt.”

Hà Nhạc Nhạc cắn răng, đạp một cái lên giày da của hắn.

Quý Tiết nhe răng, thừa dịp lái xe dừng lại nhanh tay ôm lấy thắt lưng Hà Nhạc Nhạc.

Hà Nhạc Nhạc vừa muốn giãy dụa, Quý Tiết đã thấp giọng nói bên tai cô, “Đừng nhúc nhích, cọ đi cọ lại nữa thì anh sẽ thành biến thái trên xe buýt mất.”

một câu như thế quả nhiên làm cho cô thành thật đứng thẳng trong lòng hắn, nhưng làm cho cô oán hận trừng mắt nhìn hắn cả đường đi. Mà Quý Tiết thì dịu dàng nhìn lại, trong đầu toàn là ý nghĩ lặp đilặp lại:

thật muốn hôn cô. Muốn hôn cô. Muốn hôn cô. Muốn hôn cô….

Đến công ty X, đầu tiên là ký hợp đồng, sau đó hai người đi vào phòng họp. Hội nghị còn chưa chính thức bắt đầu, mọi người hình như cũng đều quen biết lẫn nhau đang nói chuyện rất vui vẻ, thấy hai gương mặt xa lạ của bọn họ đều nhìn bằng ánh mắt tò mò.


Hà Nhạc Nhạc cưỡng chế hoảng hốt ngồi xuống, cúi đầu không nói, mọi người thấy thế cũng không có người tự tìm mất mặt đi chào hỏi với cô.

“Xảy ra chuyện gì? không thoải mái hả?” Quý Tiết đem ghế dựa xê dịch về phía cô, hỏi.

Hà Nhạc Nhạc lắc đầu. Nâng mắt nhìn mọi người thoải mái nói chuyện với nhau, cố gắng buông lỏng cổ họng đang căng thẳng, “Xin chào mọi người, tôi là Hà Nhạc Nhạc, thật vui khi được gặp mọi người.”

Tiếng nói chuyện của mọi người im bặt, lập tức nhiệt tình chào hỏi với Hà Nhạc Nhạc.

Tuy rằng giới giải trí thường rất hỗn loạn, nhưng trong giới phối âm lồng tiếng phía sau màn này, xung đột lợi ích không quá kịch liệt vì thế khá đơn giản, rất nhiều người chỉ coi phối âm làm nghề phụ hứng thú mà làm nên mọi người cũng tự nhiên thoải mái hơn.

Chào hỏi xong, Hà Nhạc Nhạc liền mỉm cười xem những người khác nói chuyện, chỉ khi nào có người hỏi cô, cô mới đơn giản lễ phép trả lời. Quý Tiết bên cạnh có chút lo lắng nhìn bộ dáng điềm tĩnh nhàn nhã của cô, mấy mỹ nữ đang nói chuyện với hắn hắn cũng không chú ý tới, mọi người thấy dáng vẻ kia của hắn, đều dùng ngôn ngữ ‘trêu chọc’ hai người, làm cho mặt Hà Nhạc Nhạc đỏ bừng.

Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng của Hà Nhạc Nhạc đang cúi đầu, bộ dáng ‘thẹn thùng’, Quý Tiết giống như rượu ngon đầy bụng, làm cho hắn như si như say.

“Thẹn thùng như thế?” hắn nhịn không được thấp giọng trêu chọc.

Hà Nhạc Nhạc hung tợn trừng mắt nhìn hắn ── thẹn thùng? Thẹn thùng cái đầu anh! hắn không thấy cô đang cố gắng vùi đầu im lặng sao?

“Này, người lồng tiếng cho nam chính còn chưa quyết định sao?” Hà Nhạc Nhạc nhìn tài liệu trên bàn, vừa thấy vị trí phối âm của nam chính còn trống, vội vàng dời đi lực chú ý của mọi người.

“Nam chính không phải là Lý soái ca sao? Lần trước còn thấy hắn tới, sao thế nhỉ? Cuối cùng quyết định di dân không làm cùng chúng ta nữa sao?”


“Hình như là thay đổi người, nhưng không biết thay đổi ai, có ai biết không?”

“Cũng không biết? Ai a? Thần bí như thế? Chẳng lẽ cũng là người mới?”

đang lúc một đám người thảo luận khí thế ngút trời, một cô bé mặt thon dài nhìn chằm chằm vách tường thuỷ tinh phía sau Hà Nhạc Nhạc ngơ ngác nói: “Tôi nghĩ… tôi biết đổi thành ai rồi.”

Mọi người theo tầm mắt nhìn lại ── tây trang màu xám thẳng tắp, áo sơ mi màu đen bên trong, áo khoác tây trang đặt lên khuỷu tay, khuôn mặt người nọ tuấn lãng chói mắt tươi cười, khí thế cường đại của siêu sao làm người ta hâm mộ, thân thể tự nhiên từ ghế chậm rãi đứng lên.

Thế là, khi người nọ đi vào tới phòng họp gật đầu chào mọi người, cả phòng họp chỉ có hai người mông còn đặt trên ghế không đứng dậy.

“Sao cậu lại chạy tới đây?” Quý Tiết cau mày.

Người nọ nhìn Quý Tiết bên cạnh Hà Nhạc Nhạc, cười nói với Quý Tiết, “Vị này… hình như không chào đón tôi gia nhập lắm thì phải?”

Editor: Mọi người đoán thử xem là ai???


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận