Thứ 4, ngày 10 tháng 11, mạng nội bộ ở Mâu Tư bị tê liệt. Mới đầu mọi người cứ tưởng là do Internet có vấn đề, chờ đến khi tất cả máy tính ở toàn bộ các lầu đều bị chết máy hoặc tự khởi động lại, các dịch vụ sử dụng mạng bị lỗi liên tục, mọi người mới biết đây là sự việc rất nghiêm trọng, đều báo cáo với trung tâm internet.
“Có chuyện gì vậy?” Thân Đồ Mặc cất bút máy, đứng dậy vừa nói chuyện điện thoại vừa hỏi Lâm Kỳ.
“Bên chỗ Hứa Công phán đoán, chắc là chúng ta bị một tổ chức hacker cường đại xâm nhập rồi.”
“Kết quả tệ nhất.”
“Hứa Công nói: các tư liệu quan trọng của chúng ta đều có phép tính mã hóa tương đối phức tạp, trong thời gian ngắn như thế, chắc cũng không đến nổi bị tiết lộ...”
“Chắc là? Hừ... Báo cho tất cả các bộ phận, khởi động ngay biện pháp xử lý nguy cơ xảy ra.”
“Dạ.”
Văn phòng luật sư Bình Minh, không khí quỷ dị.
“Sư phụ có phải hay không... bị nghẹn lâu lắm rồi...”
“Làm ơn, đàn ông xem phim heo thì có gì ngạc nhiên chứ, tôi còn có tuyển tập kinh điển đó, các người nói coi tôi có nên đem cho sư phụ xem một chút?”
“Đừng để ý cái tên không có đầu óc kia! Sư phụ đã ở bên trong một buổi sáng rồi, chẳng lẽ có vụ án lớn nào cần tìm manh mối?”
“Ừ, có khả năng đó. Hay mình đi hỏi thử xem có giúp gì được không?”
“Ặc… Cậu đi đi, sắc mặt sư phụ rất giống bị người ta cho đội nón xanh, tôi không dám đi đâu.”
“Phi phi phi! Còn chưa có sư mẫu, sư phụ không có nón xanh đâu!”
Văn phòng Lê Dĩ Quyền.
“Còn muốn... Tuyệt quá! Thân Đồ tiên sinh, a... A a a ── ”
“Ừ... Rất ngứa... Bên trong... Cắm, cắm tôi... Hu... Tôi muốn...”
Tóc dài hỗn loạn, đôi mắt mông lung, hai vú no đủ trước ngực theo động tác xoay tròn phóng đãng kịch liệt của cô mà không ngừng rung động, nhũ nhọn trên đỉnh đỏ ửng, quả ngực đứng thẳng, không ai có thể so sánh được.
“A... thật thoải mái... Tuyệt quá...”
Rên rỉ kiều mị đến tận xương, lời nói dâm đãng, nam nhân gì đó rốt cuộc cho thân thể của cô bao nhiêu sung sướng, thần thái mê loạn trên mặt cô gái kia chính là đáp án tốt nhất.
Khi thì nghiền nát khi thì bất động, thỉnh thoảng biến hóa góc độ làm eo nhỏ vặn vẹo, cô gái như mộtcô bé nhỏ hoàn toàn không biết mệt mỏi hoàn toàn chìm đắm trong động tác kịch liệt.
“Rất ngứa... Cầu anh...”
Vui vẻ... Vui vẻ... Vui vẻ!
hắn nên sớm phát hiện! Nên sớm phát hiện!
L, em không sao cả, chỉ là công việc mới bắt đầu nên có chút bận rộn, buổi tối cũng không có tinh thần nên không lên diễn đàn được.
Bận rộn… không có tinh thần...
Vui vẻ... Nhạc Nhạc!
Thống khổ, tức giận, áy náy điên cuồng xé rách trái tim của hắn, nghĩ đến hợp đồng bản thân tự tay làm ra lại đem cô đẩy vào đường cùng, mà bị một đám nam nhân chà đạp suốt ba tháng không thể thoát khỏi, Lê Dĩ Quyền hận không thể đem dao đâm vào trái tim của mình.
Nhạc Nhạc… xin hãy nói cho hắn biết, hắn nên làm sao mới có thể bù lại những tổn thương của cô!
không, hắn bù lại không được... Cuối cùng cả đời cũng bù lại không được...
trên khuôn mặt anh tuấn là là tuyệt vọng khôn cùng, giống như một thiên sứ một đánh xuống địa ngục, chờ đợi tra tấn vô tận.
“Ừ... Đừng, nhẹ chút... Đau...” Trong phòng bếp, Hà Nhạc Nhạc cau mày chịu đựng cúc huyệt phía sau bị đùa bỡn.
“Nơi này không làm thường xuyên, đương nhiên sẽ đau, chậm rãi quen dần sẽ không sao nữa.” Mục Duy kề sát thân thể cô, một tay ôm lấy người cô, một tay vói vào giữa hai mông cô, dùng hai ngón tay nhẹ nhàng trêu chọc cúc huyệt chặt trất của cô.
Quần bò cùng quần lót nhỏ nhắn bị kéo xuống, lộ ra nửa mông trắng trẻo, ngón tay thô tô của nam nhân vô sỉ chơi đùa cúc huyệt mảnh mai, làm cho cô cố gắng đè nén rên rỉ, nhưng không có cách nào ức chế được phải hừ nhẹ ra tiếng.
rõ ràng là cúc huyệt bị đùa bỡn, hoa huy*t giữa hai chân lại rất nhanh ẩm ướt, mật hoa dính dính hơi hơi ngứa.
“Mục Duy... Chờ, chờ ăn cơm xong lại làm, được không?”
Mục Duy cười khẽ, “Nghe lời em.” Vừa nói xong còn giúp cô kéo quần lên mặc vào, hôn nhẹ vào hai má hồng hào của cô.
Hà Nhạc Nhạc nhẹ nhàng thở ra, nhưng giữa hai chân trống rỗng lại mãnh liệt hơn, sau khi Mục Duy đivào phòng bếp, trong lòng giống như có thứ gì đó bị mất đi.
Quả nhiên… bản chất của cô chính là nữ nhân dâm đãng vô sỉ?
Vì thế mặc dù bị bọn họ đùa giỡn như vậy cũng không có cách nào hận bọn họ.
Vì thế dù đối mặt với sự dây dưa của bọn họ, có tức giận có bất đắc dĩ nhưng cũng sẽ cảm động ngầm đồng ý.
Vì thế khi gặp nguy hiểm, theo phản xạ sẽ nhớ đến bọn họ…
Đây là… cô yêu bọn họ sao? Bọn họ?
A… Rốt cuộc cô là hạng người như thế nào chứ…
Cười khổ, Hà Nhạc Nhạc tiếp tục cắt đồ ăn, vết thương trên tay trái nhìn qua rất kinh khủng, nhưng thậtra vết thương cũng không sao, động tác không lớn thì cũng không có vấn đề gì, cho nên cô với Mục Duy cùng nhau đi mua đồ ăn về rồi tự làm.
Phía sau có tiếng bước chân, Hà Nhạc Nhạc cũng không quay đầu lại, “Đừng quấy rầy em nữa, nếu không cũng không có cơm ăn đâu.”
“... Là anh.” Giọng của Quý Tiết.
Tay Hà Nhạc Nhạc run lên, may mà không có cắt trúng tay. Quý Tiết đi tới lấy dao trên tay cô, tiếp tục công việc cắt đồ ăn của cô, tự nhiên như bình thường.
Quý Tiết... Hà Nhạc Nhạc dời ánh mắt.
Thuộc về cô, hắn nói hắn muốn thuộc về cô. Nhịn không được liếc trộm hắn một cái, dáng vẻ hắn bình tĩnh yên lặng nhìn không ra cảm xúc gì cả.
“Muốn nhìn thì cứ nhìn thoải mái, anh biết anh đẹp trai không phải bình thường.” Quý Tiết cầm lấy đao, dáng vẻ đứng đắn trên thân dao chiếu lên khuôn mặt tuấn tú của hắn.
Hà Nhạc Nhạc trợn tròn mắt một lát, một lúc buồn cười phun ra tiếng.
Nhìn tươi cười đơn thuần tốt đẹp của cô, Quý Tiết cũng nhẹ nhàng cong khóe miệng lên, chân mày dịu dàng.
Ở phía sau bọn họ, Mục Duy bưng chén rượu lên một ngụm uống cạn, đôi mắt hơi hơi mỉm cười chứa đầy vẻ thâm trầm.