Nhà Trọ Cực Phẩm

Bốn tháng trước?

Vì sao hắn hỏi như thế? hắn biết cô… Giống như cô lập tức trần trụi đứng ở trước mặt hắn, vẫn là bộ dáng dơ bẩn, hô hấp Hà Nhạc Nhạc hoảng loạn, vừa kinh hoảng vừa mang theo tuyệt vọng.

Nhìn thấy dáng vẻ đột nhiên thất thố của cô, Lê Dĩ Quyền nhịn lại lời sắp nói. Bây giờ còn chưa được, còn không được. hiện tại nói ra, cô sẽ càng lẩn tránh xa hơn nữa! Chờ một chút, đợi chút, ít nhất, đợi đến khi cô đồng ý mở lòng ra một chút, nguyện ý dựa vào hắn. Chỉ cần một chút, một chút là đủ rồi, khi đó hắn hoàn toàn có thể đem cô rời khỏi bọn đàn ông kia, ôm cô vào lòng!

“anh nhớ rõ ngày 7 tháng 7, em và Tiểu Vũ đều nói không có bạn trai?”

Hà Nhạc Nhạc kinh ngạc ngẩng đầu ── ngày 7 tháng 7? Ngày đó trên NG có người nhớ đến Thất Tịch là ngày 7 tháng 7, đang nói chuyện phiếm cũng chuyển đề tài, lúc ấy cô và Linh Vũ cũng online nên đều gia nhập vào, đương nhiên… chỉ đùa giỡn mà thôi. Ngày đó hắn không nói gì, thì ra hắn cũng online sao? Hay là xem lại cuộc nóichuyện? Nhưng mặc kệ như thế nào, hắn vẫn không biết cô làm quản lý ở nhà trọ Thâm Lam ba tháng, thật sự là rất tốt ──

không...

Có lẽ, hắn biết rồi cũng tốt, biết rồi thì sẽ hoàn toàn xem thường cô, rời xa cô...

Ánh mắt dừng lại trên bông hoa hồng, Hà Nhạc Nhạc một tay ôm sách, một tay cầm lấy bông hồng trả lại cho Lê Dĩ Quyền, “Thực xin lỗi, cho tới bây giờ em cũng khôngthích hợp với nó.”

Lê Dĩ Quyền than nhẹ một tiếng, tiến lên nhẹ nhàng ôm cô, “Có lẽ. Nhưng em thích hợp với anh.”

“Có lẽ, nhưng anh không thích hợp với cô ấy.” Giọng nói lạnh lẽo cứng rắn của Quý Tiết chen vào.

Hà Nhạc Nhạc nghe tiếng lùi về sau, sách và CD nhất thời rơi xuống đất, “Quý, Quý Tiết, anh đã về.”

Lê Dĩ Quyền nhìn về phía Quý Tiết, đôi mắt phượng nhu tình nhanh chóng trở lại, cánh môi nhẹ cong, “Điều này, anh nói thì không tính.”


Quý Tiết giật giật môi.

“Quý Tiết! Chúng ta, chúng ta trở về đi.” Hà Nhạc Nhạc vội vàng nói.

Quý Tiết cuối cùng không nói nữa, đến gần cô ngồi xổm xuống giúp cô nhặt sách và CD dưới đất lên, Lê Dĩ Quyền cũng lập tức ngồi xuống giúp đỡ.

không đợi Hà Nhạc Nhạc ngồi xổm xuống, hai người đã nhặt hết sách và CD lên, cái CD cuối cùng đồng thời bị giày xéo trong tay hai người họ.

Nhìn thấy bìa mỏng bằng nhựa của CD sắp vỡ vụn trong tay hai người mà mặt hai người vẫn không thay đổi, Hà Nhạc Nhạc hoảng hốt chìa tay cầm lấy ── không có ai buông tay.

“Lê luật sư, cảm ơn anh đưa em về, em không mời anh lên nhà được.”

một giây, hai giây, ba giây, bốn, năm... Ngay lúc Hà Nhạc Nhạc do dự nên nói gì, Lê Dĩ Quyền cuối cùng cũng buông tay, hai ngón tay nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của côlên, hôn nhẹ lên khóe môi mềm mại của cô một cái.

“Cho dù giống như em nói, em ‘Từng thích anh’, nhưng nếu như trước kia em có thể thích anh, như vậy hiện tại, tương lai, vì sao không thể? Em biết, anh luôn rất nhẫn nại.” Đem sách đã nhặt lên đưa cho cô, Lê Dĩ Quyền xoay người rời đi, không thèm liếc mắt nhìn Quý Tiết một cái.

Trở lại phòng, Tần Chi Tu chưa có về, trước bữa tối hắn có gọi điện thoại nói với cô có thể tối hắn mới về, Hà Nhạc Nhạc cũng không để ý lắm. Bây giờ đều cô không yên lòng là ── phản ứng của Quý Tiết.

không có trả lời lại một cách mỉa mai, cũng không có cãi nhau, vừa nãy Quý Tiết nhường nhịn làm cho cô… có chút áy náy.

“Quý Tiết...”

“Ừ? Hôm nay đi vận động? đi tắm rửa đi.” Quý Tiết ngồi trên sô pha, mở tivi.

Hà Nhạc Nhạc cắn cắn môi, “anh... không tắm cùng sao?”

một giờ sau.

“A...”

Giống với cô đã đoán trước, hai người tắm vòi sen không lâu liền thay đổi mục đích, một mình tắm thì bình thường vòi sen sẽ phun đều ra, nhưng vòi sen bị hắn khống chế chỉ phun ra một dòng đều phun trên những điểm mẫn cảm của cô, làm dục vọng và khoái cảm của cô chồng chất nhau, sau đó cô phải chủ động dán lên thân thể cường tráng của hắn, cọ xát mãnh thú của hắn.

“A... Quý, Quý Tiết...”

Quý Tiết ôm cô không kịp vào phòng ngủ, trực tiếp thả cô ngã trên sô pha, cái mông đặt trên tay vịn của sô pha, ở trên cao để nơi bí mật giữa hai chân cô mở ra, cắm xuống.

“A... A a... Quý Tiết...” Tư thế này làm cho hắn dễ dàng xâm nhập nhiều lần hơn, mỗi một lần đều nặng nề đâm vào tiểu huyệt tiến thẳng vào trong, giống như nhiều lần lên đỉnh làm ngực cô cảm thấy rất khó thở.

Tiếng thân thể va chạm vang dội đánh vào tai cô, cùng với tiếng rên rỉ dâm đãng tràn ngập tình dục hoà làm một, làm khuôn mặt nhỏ nhắn của cô xấu hổ đến đỏ bừng, làm hắn nhìn thấy càng thêm ham muốn.


“A a...” Khi điểm mẫn cảm bị tấn công, theo phản xạ cô nâng eo cao lên, làm hắncàng dễ dàng chọc vào điểm chết người trong hoa huy*t cô, tê dại cùng khoái cảm làm cô không kiềm chế được tiếng rên rỉ kiều mị dâm đãng.

“Thích không? Hả?”

“A...Ừ, thích... ừ... A...”

Quý Tiết lại mạnh mẽ rút cắm vào hoa huy*t tràn đầy mật dịch của cô, áy náy trong lòng làm cô quăng đi rụt rè, hai chân chủ động vòng quanh hông hắn, eo nhỏ theo mỗi lần hắn kích tình cắm xuống thì điên cuồng vặn vẹo.

“A... Quý Tiết...”

“Thích anh ôm em không?”

“Thích... a... A... Quý, Quý... Em, ta muốn đến...”

Thắt lưng đột nhiên chậm lại.

“A... Đừng, đừng ngừng... Cho em...”

Bàn tay to xoa mật dịch ẩm ướt bên ngoài, dâm mỹ chơi đùa vỗ về giữa hai chân cô, trêu chọc, vuốt ve, trong chốc lát lại véo nặn hoa hạch, trong chốc lát lại đâm chọc cúc huyệt, côn th*t trong hoa huy*t cũng ra vào không nhanh không chậm, làm cho côsung sướng liên tục lại không lên đỉnh được.

“Hu hu... Quý Tiết...” Tách hai chân ra thật lớn, vòng eo xoay tròn kẹp bên hông hắn, tư thế bây giờ khiến cô không có chút sức lực, chỉ có thể yêu kiều cầu xin hắn, “Ôm em… Quý Tiết, em muốn anh…”

“Muốn như thế nào?” Quý Tiết vừa đâm chọc nhanh hơn lại vừa thả chậm tốc độ dần.

“A a... A...” thật thoải mái... Tuyệt quá... Còn muốn... “Đều, đều phải...”

Hưng phấn đến mỗi một cái lỗ chân lông đều tiết ra mồ hôi tinh mịn, d*m thủy chảy róc rách, nam nhân cuối cùng cũng không đùa giỡn cô nữa, nắm lấy eo cô hung hăng cắm vào hoa huy*t mềm mại, va chạm làm hoa đế bị ma sát kích thích đến hỏng mất.


“Quý Tiết! Quý Tiết! Em... A a a... A...” Cao trào dữ dội liên tiếp nhau, một cái nối một cái, kích thích làm cô cả người run rẩy kịch liệt, không biết bản thân đang ở chỗ nào.

“Thích anh không?”

“... ừ a...”

“...” Tiếng thở dốc nặng nề.

“Ư... Thích...”

Từ trong hoa huy*t run rẩy rút ra, giây tiếp theo lại dã man xuyên vào cúc huyệt của cô, Quý Tiết cúi đầu hôn lên môi cô, nuốt lấy những lời cô muốn nói.

“A... A...” Rên rỉ càng thêm kịch liệt.

“Nhớ kỹ những lời em vừa mới nói.”

“Em, em sẽ nhớ rõ… A…”

Thích bao nhiêu? So với Lê Dĩ Quyền thì sao?

Quý Tiết không hỏi.

hắn sợ cô... Im lặng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận