Nhà Trọ Cực Phẩm

Khi Quý Tiết và Nguyễn Lân lao ra khỏi phòng trang điểm, chỉ thấy một bóng lưng nam nhân đối diện bọn họ cầm lấy tay Đỗ Vi dùng lực một chút, hất Đỗ Vi ngã vào người Đỗ Hồng.

“Em có sao không?” không nhìn Đỗ Vi một cái, Quý Tiết cẩn thận nhìn quanh người Hà Nhạc Nhạc.

“Em không sao.” Hà Nhạc Nhạc liếc nhìn Nguyễn Lân bên cạnh, nhẹ giọng trả lời Quý Tiết.

Nhà tạo mẫu giúp cô mượn quần áo, cô vừa thay xong, nhân viên mời Tần Chi Tu đi khớp kịch bản, cô ở phòng thay đồ đợi một chút, cuối cùng nghĩ tới tình huống của Nguyễn Lân, vừa ra khỏi cửa phòng liền đụng phải Đỗ Vi cũng đi khớp kịch bản.

“Sao chỗ nào cũng có cô vậy!”

Hà Nhạc Nhạc không muốn dây dưa với Đỗ Vi, đang muốn quay lại phòng thay đồ, Đỗ Vi liếc mắt nhìn thấy bóng của Tần Chi Tu liền bước lên che trước người cô.

Đầu tiên Đỗ Vi nhìn quanh hành lang trước sau, thấy không có nhân viên đài truyền hình, mới lộ vẻ mặt lạnh lẽo chán ghét nhìn Hà Nhạc Nhạc từ trên xuống dưới.

“cô cho tên tiểu tử ngốc kia uống thuốc mê gì vậy? Để hắn ngốc đến nỗi làm một cái quỹ từ thiện?”

“... Làm phiền cho qua một chút.”

“đi qua? Đương nhiên có thể! Tên tiểu tử kia ngu ngốc như vậy? Nhưng, chỉ dựa vào cô, hắn thèm sao? Đừng để mới qua hai ngày hắn lại chạy về với tôi, tôi chướng mắt không thèm!”

Im lặng không nói gì, Hà Nhạc Nhạc chỉ thương hại liếc mắt nhìn Đỗ Vi một cái, không nhịn được lắc đầu.


Đỗ Vi vốn dĩ đang mang một bụng tức ngay lập tức nổi trận lôi đình, “cô lắc đầu cái gì? cô có tư cách gì lắc đầu?”

Hà Nhạc Nhạc không thèm nói một chữ, muốn bước lên đi vòng qua Đỗ Vi, nhưng dáng vẻ không thèm để ý này của cô làm cho oán giận đầy bụng của Đỗ Vi không phát tiết được càng thêm bành trướng.

Đỗ Vi túm mạnh lấy tay cô, “cô điếc sao? Hay là câm điếc? Đúng là vừa điếc vừa câm thật xứng với tên tiểu tử ngốc kia?”

Hà Nhạc Nhạc cuối cùng cũng không nhịn nữa, quay đầu nhìn thẳng khuôn mặt kiều diễm đang tức giận của Đỗ Vi, giọng điệu bình thản như đang trần thuật một câu chuyện đáng tin cậy.

“... Tôi chỉ thấy cô rất đáng thương, đã đánh mất thứ gì đó quý giá nhất trên đời mà vẫn không biết.”

Khi bản thân Đỗ Vi còn chưa có phản ứng gì thì tay cô đã đưa lên trước một bước, nhưng trên mu bàn tay lập tức bị một cái tát của nam nhân vỗ vào, sau đó người cô bị nam nhân này thô bạo đẩy về phía dì của mình.

“Dám đánh tôi?” Đỗ Vi lúc này cũng không thèm để ý hình tượng gì nữa, cô chỉ biết là nếu như bây giờ cô không đẩy cục tức này ra được thì cô cũng muốn điên rồi! Hai năm cẩn thận, hai năm nén giận, nhìn sắc mặt người ta để a dua nịnh bợ, thật vất vả tên tiểu tử kia có tí tiền tài có thể dùng được, bây giờ quay đầu đã hóa thành hư ảo! Muốn cô vẫn như trước nhẫn nhịn không biết phải nhẫn nhịn đến khi nào!

Đều là do cô gái này làm hại! Đều là do con tiện nhân này làm hại!

Đỗ Vi đưa tay hung hăng đập về phía Hà Nhạc Nhạc, dùng cả người xông đến.

Vệ sĩ bên cạnh Hà Nhạc Nhạc, cũng chính là nam nhân đã tiện tay đẩy tay của Đỗ Vi ra chuẩn bị bước đến, nhưng hắn còn chưa cất bước, một thân ảnh liền ── một tay cầm lấy cổ áo Đỗ Vi vặn ngược, mấy bước chân tiếp theo không ngừng nhấn thẳng Đỗ Vi vào tường.

“Hơi Hơi! Nguyễn Lân cậu!” Đỗ Hồng hoảng hốt.

“Nguyễn Lân!” Hà Nhạc Nhạc kích động.

Đỗ Vi không thở được liều mạng giãy dụa, vẻ mặt hoảng sợ nhìn Nguyễn Lân thô bạo! Đây, đây là Nguyễn Lân?

“Nguyễn Lân!” Hà Nhạc Nhạc sốt ruột nhìn quanh bốn phía, vừa thấy hai bên có người nghe được tiếng động đi tới bên này, cô càng thêm nóng lòng, “Nguyễn Lân, anh mau buông tay ra!”

Ai ngờ Đỗ Vi nghe thấy giọng nói sốt ruột của Hà Nhạc Nhạc lại giống như uống thuốc trợ tim, chịu đựng việc hít thở không được hô to lên: “Cứu mạng a! Cứu mạng a!”

“Nguyễn Lân! Cậu làm gì vậy!” Đỗ Hồng bước lên nắm lấy tay Nguyễn Lân, nhưng chẳng thể làm gì, ngược lại đứng trơ mắt nhìn Nguyễn Lân cô Đỗ Vi lên cao hơn, mà Đỗ Vi rốt cuộc cũng không hô được nữa, chỉ có thể cầm lấy tay hắn đạp chân loạn xạ.

“Nguyễn Lân!” Hà Nhạc Nhạc vọt tới trước người Nguyễn Lân cố sống cố chết lôi kéo tay hắn, “Quý Tiết! Mau giúp đỡ a!”


Quý Tiết không nhúc nhích, vệ sĩ cũng không nhúc nhích.

Cuối cùng, dưới sự cố gắng của vài nhân viên ở đài truyền hình, cuối cùng Đỗ Vi cũng thoát hiểm, ánh mắt mọi người nhìn Nguyễn Lân đều mang theo vẻ hoảng sợ không thể tin được.

Bảy năm nay Nguyễn Lân đã đắp nặn lên hình tượng hoàn mỹ, trong lòng nhóm người ở đây bây giờ xem như đã hoàn toàn sụp đổ.

“không có việc gì, chúng ta trở về đi.” Trong khi mọi người loạn thành một đống, Quý Tiết ôm thắt lưng Hà Nhạc Nhạc lên lầu, ôm cô đi về phía thang máy.

“Nguyễn Lân hắn ── ”

“Em ở chỗ này, hắn càng thất thường hơn nữa.”

“Em ── ”

Quý Tiết cầm lấy di động, “Chi Tu, cảnh quay hủy bỏ, chúng ta đi ra sân bay trước, cậu đợi lát nữa rồi kêu Tiểu Chu đưa cậu lại đây.”

Đám người bên trong, Ngô Minh nhìn mặt Đỗ Vi mang đầy nước mắt, thở dài thật sâu, sao hắn lại không nghĩ đến kết quả như vậy chứ…

Chần chờ một lát, Ngô Minh gọi điện cho “Tiểu ma vương”.

“Thực xin lỗi, Thân Đồ giám chế, Nguyễn Lân hắn…”

“Làm hỏng?”

“Là lỗi của tôi! Tôi, tôi đi tìm Hà tiểu thư, Nguyễn Lân là vì nhìn thấy Hà tiểu thư mới ── ”


“Hà Nhạc Nhạc?”

“Đúng!”

“Vậy Quý Tiết đâu?”

“Vừa nãy đã đi trước với Hà tiểu thư rồi.”

“… Dẫn Nguyễn Lân về trước đi.”

Tắt điện thoại, Ngô Minh rất muốn từ giọng nói của Thân Đồ Mặc nghe ra chút gì đó, nhưng cuối cùng chỉ có thể cười khổ, ông chủ nhỏ này chẳng khi nào để cho người ta nhìn thấu được gì cả?

“Nguyễn Lân ──” Ngô Minh vừa đẩy cửa phòng trang điểm ra liền giật mình.

Nguyễn Lân đâu rồi? rõ ràng hắn nhìn thấy Nguyễn Lân đã về phòng trang điểm rồi! Nguyễn Lân a! Cậu đừng gây chuyện nữa chứ!

Bên kia, Đỗ Vi trong lòng oán giận tưởng tượng đến cảnh đâm cho Hà Nhạc Nhạc và Nguyễn Lân trăm ngàn đao, trên khuôn mặt nhỏ nhắn yêu diễm hiện lên mấy phần độc ác, lấy điện thoại di động ra lục lọi số điện thoại.

“Bây giờ các người đến sân bay, đi theo Quý Tiết còn có cô gái kia, nhất định có tin tức tốt chờ các người!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận