Ngày 9 tháng 12, mặt trời đã lên cao, nhà trọ Thâm Lam, phòng chụp ảnh lầu 6.
“Ừ… Duy…, máy chụp ảnh…”
Hai chân lớn treo trên khuỷu tay của Mục Duy, đầu tựa lên vai hắn, Hà Nhạc Nhạc cả người trần trụi yêu kiều nhắc nhở nói.
Mục Duy liếc mắt nhìn máy ảnh trên giá ba chân thỉnh thoảng vẫn lóe ra ánh đèn, khẽ cười một tiếng, nghiêng đầu hôn lên cái miệng nhỏ nhắn kiều diễm của cô, cự vật hùng dũng phía dưới vẫn tiếp tục châm cứu mạnh mẽ trong hoa huy*t ẩm ướt trơn trượt của cô. Chân dài rắn chắc của nam nhân chống đỡ sức nặng của hai người, cơ bắp buộc chặt tạo thành đường cong dã tính, cái mông điên cuồng kiệt liệt kích thích, tiếng va chạm phát ra theo tiết tấu.
“Duy, Duy… A a… Thả, thả em xuống dưới…”
Gân xanh lượn lờ trên côn th*t đang rút cắm kịch liệt, mỗi một lần đâm mạnh, bàn tay hắn còn có thể ôm lấy thắt lưng cô, buộc cô đón nhận côn th*t lửa nóng thô to của hắn, nó đáng sợ giống như muốn xuyên thấu bụng cô, làm tiểu huyệt vừa ngứa vừa thoải mái lại kích thích, tạo thành khoái cảm như ma túy. Nam nhân lại điên cuồng biến hóa góc độ làm bên trong hoa huy*t mẫn cảm của cô càng tê dại hơn, làm cho cô không chịu nổi bật khóc lại tham lam luyến tiếc khoái cảm cực độ mang lại.
“A a ──” cả người co rút, da đầu căng cứng, cái lưng trắng nõn bóng loáng theo cao trào kích thích mà cứng ngắc thẳng tắp.
Hung mãnh rút cắm hơn mười cái, Mục Duy ôm Hà Nhạc Nhạc quỳ xuống, đem đầu cô hướng về phía máy chụp ảnh đặt trên thảm, một tay nâng cái mông nhỏ co dãn của cô, làm cho chỗ hai người kết hợp được máy chụp ảnh ghi lại.
“Duy… Đừng, đừng vuốt…” Hà Nhạc Nhạc hơi thở mong manh ngượng ngùng nói.
côn th*t to lớn còn chặt chẽ cắm trong mật huyệt của cô, tiểu huyệt sau cao trào càng thêm mẫn cảm, tất cả cảm giác của thân thể hầu như đều tập trung trên dâm huyệt đang bị hắn xâm phạm, dư vị dịu dàng lan tỏa, làm làn da cô giống như đang hít thở tản ra một mùi hương đầy tình dục.
Mục Duy cúi đầu yêu thương nhìn cô gái dưới thân, ánh mắt nhìn theo khuôn mặt nhỏnhắn ửng hồng của cô nhìn đến cần cổ duyên dáng trượt đến bầu ngực không ngừng chập chùng, dừng lại trên cặp vú đáng yêu với nhũ nhọn cứng rắn yêu kiều đang run rẩy, chọc người ta hái xuống. Chìa tay hạ xuống khe rãnh giữa bầu ngực của cô vuốt xuống, vặn mấy cái lên bộ lông xấu hổ ngay hoa huy*t, chọc cho cô ngượng ngùng rụt mông lại, hắn mới mềm nhẹ đụng vào cánh hoa đang hé mở, ngón tay thon dài bấm lên hoa hạch trơn bóng như trân châu, khẽ nắn véo xoay tròn.
“Đợi lát nữa.”
“Ừ a… A a a…” Tiếng rên rỉ khó nhịn ngày càng cao vút hơn, tay nhỏ bé chụp lên bàn tay của nam nhân, nhưng vẫn không có sức lực ngăn cản sự tra tấn ngọt ngào của hắn.
Mục Duy một lần nữa bắt đầu tạm dừng động tác, tiểu huyệt được rút cắm càng đỏ bừng ướt át.
A… thật, thật thoải mái, thật vui vẻ, cũng, thật đáng sợ…
Sung sướng đến sợ hãi, phối hợp xoay thắt lưng co rút mông làm cô kiều mị rên rỉ, bên cạnh lại tìm kiếm che chở để cô hưởng thụ tình ái.
cô… Tuy rằng biết rõ nên xấu hổ, nhưng cô, cô thích được bọn hắn ôm như bây giờ, bị bọn họ coi như trân bảo, yêu thương, ôm, giữ lấy, làm cho cô biết bản thân được yêu, được thương tiếc, được nhớ nhung. cô thích vẻ mặt phong lưu anh tuấn khi bọn họ khiêu khích cô, dáng vẻ thỏa mãn thở dài khi tiến vào cô, ánh mắt chuyên chú tự tin, khi cao trào áp lực gầm nhẹ thở dốc… Còn có bộ dáng bọn họ ghen tuông lẫn nhau.
Là bọn họ đồng thời có được cô, hay là cô đồng thời có được bọn họ?
Hoang đường dâm mỹ giống như một giấc mộng xuân kiều diễm.
Nếu như để cho người bên ngoài biết, nhất định sẽ trở thành đề tài đứng trang nhất đó? cô sẽ trở thành đối tượng được đa số các cô gái khác hâm mộ hay là đối tượng để mọi người dùng ngòi bút làm vũ khí công kích?
Sợ hãi sao? cô hỏi bản thân.
“Duy… Làm em!”
Trong lúc ân ái kịch liệt, cô nghe thấy tiếng kêu dâm đãng phóng túng của bản thân, cô mời gọi Mục Duy không ngừng xỏ xuyên qua thân thể dâm đãng của cô, dùng côn th*t cứng rắn như lửa nóng của nam nhân làm mềm hoa huy*t sít chặt của cô, cắm đến khi dâm dịch của cô chảy ròng, sảng khoái đến mức quên đi tất cả âm u, thống hận…
A… cô nên cảm ơn sao? Nếu không sống trong tình cảnh bị nhục nhã từ nhỏ đến lớn, nếu không phải đứng ở góc tối âm u học được cách nhìn sắc mặt của mọi người, côbây giờ… Chắc là tinh thần của cô cũng rối rắm đến mức sụp đổ rồi!
So với việc bởi vì lời đồn mà đeo lên lưng các loại nhục mạ, bởi vì bản thân vô sỉ tham lam dâm đãng mà bị mắng thì thực ra chính là một loại hưởng thụ!
“Duy… yêu em…” Lâu một chút, không cần cả đời vẫn thế, nhưng xin rằng, lần mộng xuân này lâu một chút, để cho đời cô sau này có thể dựa vào tình yêu của bọn họ mà không hối hận, sung sướng sống tiếp.
Đến nỗi… “Tiểu Nhã” ── Hà Nhạc Nhạc hôn lên môi Mục Duy, thưởng thức nhìn chăm chú vào đôi mắt thâm thúy của hắn ── cô chờ, mặc kệ “Tiểu Nhã” là vì lý do gì mà cố ý tra tấn cô, cô đều lẳng lặng chờ. Lúc này đây, cô sẽ không ngu ngốc trốn tránh khóc lóc, sẽ không trơ mắt nhìn người khác tùy ý đảo lộn cuộc sống của cô. Cho dù là muốn đâm thủng một lỗ ở thế giới của cô, vậy thì cũng nên để chính tay cô tự đâm!
Sáng sớm đã bị Mục Duy lấy danh nghĩa dạy cách lấy sáng lừa đến phòng chụp ảnh vài lần, cuối cùng buộc hắn đem thẻ nhớ máy ảnh đã đủ dung lượng lấy ra, rồi cô mới bưng máy ảnh chụp thân hình cường tráng trần truồng gợi cảm của hắn mấy chục tấm, cho đến khi thẻ nhớ lưu trữ đầy một lần nữa hắn mới bất đắc dĩ tươi cười lấy thẻ nhớ ra ── tịch thu!
một đám nam nhân gian ác thú vị! không thèm quản bọn họ nữa!
Quý Tiết vội vàng theo lịch trình cụ thể của buổi biểu diễn lưu động, Tần Chi Tu mỗi ngày vẫn ôm Đậu Đỏ đi luyện tập, hôm nay Nguyễn Lân đi ra ngoài tìm y tá làm kiểm tra định kỳ toàn thân, hôm kia Thanh Nhã bị gọi lại khẩn cấp đi trao đổi với trường, vì thế bữa trưa chỉ có cô và Mục Duy ở nhà. Ăn xong cơm trưa, Mục Duy đi chụp ngoại cảnh, cô ── đi đến × nghe được một kết quả.
“… cô thật sự rất may mắn.” Thái Minh Hiểu vừa nói vừa gật đầu, cường điệu hai chữ ‘thật sự’, “Lần trước sau khi cô từ chối sắp xếp của tôi, bởi vì hoạt động lần này khắp nơi đều rất quan tâm, vì thế suất vào vòng trong cũng rất khó lấy, chúng ta trên căn bản cũng không có khả năng tranh thủ cho cô được một suất khác.”
Hà Nhạc Nhạc xin lỗi cười cười, “thật có lỗi, làm cho thầy khó xử.”
Thái Minh Hiểu nhìn chằm chằm Hà Nhạc Nhạc một hồi lâu, “Tốt lắm, nắm chắc cơ hội nha, một suất này là do Cao Kiều tiên sinh giúp em tranh thủ, nhưng thi tuyển hay là muốn tham gia một chút, công ty đề cử dù sao cũng chỉ là đề cử, sẽ làm cho bên sản xuất hậu kỳ cho mấy người thêm nhiều cơ hội, nhưng đến những trận đấu kỳ sau, không có thực lực thì có nhiều cơ hội cũng vô dụng.”
Ba ngày trước buổi chiều sau khi tan làm, đứa nhỏ này đột nhiên chạy tới nói mới tham gia thi tuyển chương trình “Nữ hoàng”, thiếu chút nữa làm hắn nghẹn chết, lúc trước khi chuẩn bị báo danh hắn còn muốn khuyên nhủ cô nhưng nhớ lại lúc đó cô từ chối rõ ràng như vậy hắn liền từ bỏ, hắn vừa mới sắp xếp tốt thì cô gái này lại muốn tham gia!
“Cái kia… thật ra thi tuyển vòng loại tôi đã tham gia…”
“A?”
Vừa nghe nói Hà Nhạc Nhạc tự mình chạy tới hiện trường báo danh thi vòng loại, lúc này Thái Minh Hiểu mới liếc một cái, gọi điện thoại hỏi tình hình, thú vị là hiện trường ở vòng loại nơi đó, lần này có mười người tiến vào đợt lựa chọn thứ 2, trong đó bao gồm Hà Nhạc Nhạc và Vinh Thanh Nhã đã hợp tác thi chung, bộ phận bên kia đangchuẩn bị toàn bộ danh sách để thông báo đến từng người.
Chuyện kế tiếp Thái Minh Hiểu tự hiểu là nước chảy thành sông, tuy rằng dựa vào lý lịch và kinh nghiệm của Hà Nhạc Nhạc, nằm trong 10 người có khả năng gặp nguy hiểm, nhưng lần hoạt động chính quy này, trước 50 người đều có khả năng tỏa sáng, nếu sắp xếp thỏa đáng, lần hoạt động này đối với Hà Nhạc Nhạc mà nói tuyệt đối là một bậc thang.
“Cố lên! Đợt thi thứ hai vào ngày 16, mau chuẩn bị đi.”
“Ừ! Cảm ơn Thái chủ nhiệm.”
Ngày 16, thời gian 6 ngày.
cô làm được sao?
Diễn một vai trong tầm mắt của mọi người…