Mục Duy gặp chuyện không may? Anh chính là người đã hạ thủ anh tất nhiên rất rõ ràng, không chết được. Nhưng ──
“Cô bị ngốc sao? Quan tâm cậu ta sống chết làm cái gì chứ?”
Nguyễn Lân chán nản. Anh lo lắng xuất đầu lộ diện vì người ta mà người ta chẳng thèm quan tâm! Con mẹ nó, đúng là lo chuyện bao đồng!
“Ừ, biết rồi. Ngày mai tôi sẽ trở về.” cô trả lời.
Nhìn vài từ đơn giản đó, lại nghĩ đến dáng vẻ nhu thuận nghe lời của Hà Nhạc Nhạc, Nguyễn Lân lưu manh nở nụ cười, lấy trứng gà đã biến chất ném vào thùng rác, xoay người vào phòng ngủ của Hà Nhạc Nhạc.
Hà Nhạc Nhạc đặt điện thoại di động sang một bên, chuẩn bị rửa mặt nghỉ ngơi. Phòng bệnh giống như khách sạn này có đầy đủ mọi thứ, nhưng không biết dùng rồi có thu phí gì khác hay không, nên tốt nhất thứ gì không quá cần thiết thì không dùng vẫn hơn. Hơn nữa... Cô phát hiện bản thân mình không mặc nội y, cho nên nếu ở lại mấy ngày có vẻ không thích hợp? Vì thế ngày mai vẫn nên trở về thì hơn, không biết có thể xin nghỉ thêm vài ngày để nghỉ ngơi hay không.
Ngoài cửa lục tục nghe thấy âm thanh có người chạy qua, mơ hồ nghe được có người thấp giọng nói bệnh nhân của Tông viện trưởng gì đó.
Cô nhớ rõ lúc trước có thấy thẻ công tác trước ngực bác sĩ Tông có ghi chức vụ đúng là viện trưởng... Mục Duy là bệnh nhân sao?
Nghi vấn chợt lóe qua, Hà Nhạc Nhạc cũng để ở trong lòng. Theo như lời của Nguyễn Lân chính là, Mục Duy ra sao không hề liên quan gì với cô, cô cũng đã làm xong việc bản thân muốn làm, cũng đã trả giá đại giới, chuyện còn lại cô cũng không cần nhúng tay nữa. Vừa rồi nói cho Nguyễn Lân chuyện Mục Duy đã xảy ra chuyện, cũng chỉ là muốn nới lời dễ nghe, thuận tiện nói mà thôi.
Cô không biết bản thân cô có được xem là một người tốt hay không, bởi vì việc cô làm... chỉ vì muốn an lòng. Đến nỗi người bị thương tổn là chính cô, việc cô có thể làm chỉ là không oán, lấy ơn báo oán... Linh Vũ đã từng nói, đó là việc của thượng đế.
Thân thể đúng đau đớn mỏi trướng trước nay chưa có, tinh thần cũng hiếm khi được thả lỏng, thế giới ngoài nhà trọ── dường như từ...
Một đêm không mộng mị, nửa đêm hình như có tiếng động hơi lớn ngoài phòng, nhưng cô cũng chỉ tỉnh vài giây liền ngọt ngào chìm vào ngủ.
Sáng sớm, bác sĩ y tá vừa giao ban xong, Hà Nhạc Nhạc liền yếu cầu xuất viện, bác sĩ nhìn bệnh án, lại kiểm tra một hồi, căn dặn cô trở về nhớ chú ý nghỉ ngơi, trong thời gian ngắn nên tránh cho cơ thể lại bị thường, cũng không có ý ngăn cản cô xuất viện.
Thay lại quần áo của mình, Hà Nhạc Nhạc quẫn bách nhìn xuống điểm gồ lên trước ngực, đỏ mặt tìm y tá muốn xin một ít băng dán, cắt thành bốn đoạn, lần lượt dán lên đem đầu nhũ che đi. May mà quần áo cô vẫn che được... Nếu có thể giống như nữ giả nam trang ở cổ đại dùng băng vải cuốn lại tất nhiên là tốt nhất, nhưng nếu xin băng vải nhất định phải mất tiền.
Soi gương nhìn trái nhìn phải một hồi, không cần nói, có thể nghĩ ra biện pháp này, cô vẫn rất có tài nha, ha ha!
Lấy thuốc xong, Hà Nhạc Nhạc hỏi cô còn phải trả bao nhiêu tiền nữa, tuy rằng không mang tiền mặt, nhưng cô còn có một tờ chi phiếu với một ít tiền lẻ, tiền cơm hôm qua hẳn là đủ, vừa rồi... Cô mới biết rằng mình bị đùa giỡn. Ở bệnh viện, tất cả các chi phí đều trừ vào quỹ phúc lợi công ty, sớm biết như thế cô đã lấy băng vải rồi. Nhưng như vậy cũng tốt, tìm ngân hàng lấy số tiền còn lại, còn phải trả tiền xe trở về.
Hà Nhạc Nhạc mang theo thuốc đi ra ngoài, nhìn thấy phía đối diện có một người phụ nữ trung niên ddang nói chuyện điện thoại.
“Tra được ai làm chưa? Cái gì? Anh chờ chút.” Địch Phi Vân giương mắt thấy Hà Nhạc Nhạc, ánh mắt sáng rực lên, “Hà Nhạc Nhạc? Cô đã đến đây rồi ah? Vừa hay, đi, mang tôi lên đi.” Không đợi Hà Nhạc Nhạc trả lời, bà ấy vừa tiếp tục nói điện thoại vừa bước về hướng thang máy.
Hà Nhạc Nhạc bất đắc dĩ nhìn Địch Phi Vân đi vào thang máy, đành phải lắc đầu theo lên.
Bảo Hà Nhạc Nhạc mang bà ấy đi, kết quả Địch Phi Vân quen cửa quen nẻo cứ một mạch đi thẳng phía trước, cuối cùng đứng trước phòng bệnh số 606.
ở cửa có vài y tá, trong đó có một y tá hơi lớn tuổi nhìn thấy Địch Phi Vân có chút quen thuộc, vẻ mặt có chút khó xử tiến lên đón.
“Vân tỷ, chúng tôi thật sự không có biện pháp, Mục tiên sinh hoàn toàn không nghe theo.”
“... Tông tiểu tử kia đâu?”
“Viện trưởng bận rộn một hồi, mới ngủ rồi ạ.”
“Được rồi, tôi vào xem trước, khi nào tôi gọi các cô lại vào.” Địch Phi Vân quay đầu nhìn Hà Nhạc Nhạc, “Cô vào với tôi.”
Có thể không theo không...
“Cút!”
Hai người vừa mới vào cửa, một cái cốc nước liền bay qua, Địch Phi Vân tựa hồ sớm có chuẩn bị, linh hoạt chợt né ── chạm!
Hà Nhạc Nhạc ôm cái trán... Thật sự, thật sự, rất muốn khóc.
Cô không muốn oán. Không muốn oán bất cứ ai bất cứ việc gì, không oán trời không oán vận mệnh, cô chỉ muốn được nghỉ ngơi một ngày... Chẳng lẽ đây là một yêu cầu xa vời khó đáp ứng đến vậy ư?
Nước mắt uất ức đã bị cô vô số lần ép trở về cuối cùng trong lúc bị ném trúng không tính là rất đau này lại ngoài ý muốn vỡ đê trafo ra, không phải tiếng khóc bi thương, cũng không có kích động nghẹn ngào, đôi mắt bình tĩnh kia cứ như hai dòng suối thiên nhiên, từ trước tới nay cứ như thế không tiếng động, chậm rãi, chảy xuôi.
Đau!
Mục Duy cau mày nhìn Hà Nhạc Nhạc xuất hiện ngoài ý muốn của anh ta, cái người hôm qua lúc bị anh ta tàn nhẫn chà đạp cũng không từng khóc đến mức làm cho người ta tan nát cõi lòng như vậy, hiện tại lại...
Anh không biết trên thế gian này còn có cách khóc như vậy, lặng yên không một tiếng động đứng ở nơi đó, thân thể không có một chút rung động, ngay cả hô hấp nhìn qua cũng chỉ bình thản đều đều, nhưng mà những giọt nước mắt không ngừng trượt xuống kia, một giọt một giọt nhỏ xuống, giống như nước mắt mỹ nhân ngư trong truyện cổ tích dần dần hóa thành bọt biển, nhìn qua rất bình thường,nhưng lại làm cho người ta đau thương tuyệt vọng.
Mỗi một lần nước mắt rơi xuống, ngực anh đều đau đớn như có lửa điện xẹt qua, hay là... Miệng vết thương nứt ra rồi sao?