Nhà Trọ Cực Phẩm

“Nguyễn tiên sinh ── ưm...”

Nguyễn Lân vây quanh eo nhỏ của cô gái trước mặt, hung hăng hôn lên đôi môi anh đào tươi mới, giống như lữ khách trên sa mạc đang khát đến mức tận cùng tham lam hút lấy dòng suối ngọt lành.

“A...” Lấy lại tinh thần Hà Nhạc Nhạc dùng sức đẩy người đàn ông cường tráng kia, thậm chí dùng sức đánh lên lưng anh ta để anh biết cô đang kháng cự.

Nhưng Nguyễn Lân tựa hồ quyết tâm không hôn đủ mấy ngày xa nhau tuyệt đối không nhả ra, cắn đầu lưỡi cô ngậm vào trong miệng mình tùy ý liếm mút, dùng đầu lưỡi linh hoạt ướt át thay phiên xoa dịu, cuốn lấy cánh môi trơn mềm của cô, tham lam vươn vào giữa hai hàm răng nhẹ nhàng lướt qua vách tường mẫn cảm...

Nguyễn Lân không nhìn cô gái đang giãy dụa trong lòng, một bên nhiệt tình ôm hôn cô, một bên thuần thục gạt bỏ quần áo trên người cô, thẳng đến khi đem cô giam cầm trên giường, vật nóng dưới thân đã muốn đỉnh ở cửa hoa huy*t đang nhắm chặt của cô, anh ta mới nhẹ nhàng buông ra môi cô.

“Thân thể của em... Có thể làm không?”

Đầu óc thiếu dưỡng khí Hà Nhạc Nhạc mở to mồm thở phì phò, khẽ động thân thể, từ dưới thân anh chui ra.

“Còn chưa được sao?” Nguyễn Lân làm bộ muốn mở hai chân cô ra xem xét, Hà Nhạc Nhạc vội vàng lui đến đầu giường.

Nhìn thấy Hà Nhạc Nhạc kinh hoảng nao núng, ngực Nguyễn Lân đau xót.

“Tên khốn Mục Duy kia dọa đến em?”

Ngồi vào bên cạnh cô, ôm lấy cô đặt lên đùi, hai tay ôm thân mình mềm mại trần trụi của cô, vòng trong thân thể ấm nóng kiên cố của anh.

“Thật xin lỗi, tôi qúa nóng vội.” Nguyễn Lân dịu dàng nói, giọng điệu có chút ngốc, “Nhưng tôi thật sự nhẫn nại quá lâu.”

Hà Nhạc Nhạc tức ── dọa cô không phải Mục Duy, mà là anh ta! Nhưng nghe được anh ta oán giận nói anh ta “Nhẫn nại quá lâu”, cô... Lại có cảm giác muốn cười.

“Nguyễn tiên sinh ── ”

“Kêu tên tôi.” Cúi đầu ngửi mùi hương thoang thoảng trên người cô, Nguyễn Lân nhẹ giọng nói.

“... Nguyễn Lân, anh vừa mới nói, ngươi muốn... Bao nuôi tôi?”

“Đúng, tôi sẽ không để cho tiểu tử Mục Duy kia có cơ hội chạm vào em!” chỉ cần nhớ đến dáng vẻ hôm đó của cô, anh liền muốn đem cái chân còn lại kia của Mục đánh gãy! Đợi chút ──

“Em không muốn?” Ngẩng đầu,ánh mắt nguy hiểm nhìn chằm chằm Hà Nhạc Nhạc, ánh mắt tinh tường như báo chuẩn bị săn mồi.

Anh ta, đang muốn bảo hộ cô sao... người đàn ông này... Rũ mắt xuống, tựa vào cổ anh, nước mắt không nhịn được tuôn rơi.

Kỳ quái... Cô, cô không dễ dàng khóc như thế... Cho dù khổ sở, không tốt, hay đau đớn, cho dù bị người ta cường bạo, bị người ta nhục nhã, bị người ta khinh thường không có lý do, cô đều có thể cố gắng khống chế được nước mắt. Bởi vì cô không thể yếu đuối...  nếu cô yếu đuối, không ai có thể thay cô kiên cường!

Cô phải tự mình chống đỡ tấtt cả, không thể để cho cha mẹ, Linh Vũ  tăng thêm phiền toái. Cô phải một mình nuốt xuống tất cả những uất ức và không cam lòng, bởi vì hướng người khác khẩn cầu “Công bằng” chỉ có thể tự rước lấy nhục. Cô thậm chí... Cố gắng để cho bản thân mình quên đi tất cả những chuyện naỳ...

Nhưng mà, có người nguyện ý bảo hộ cô...

Vô luận anh ta xuất phát từ mục đích gì, vô luận anh ta muốn cô trả giá cái gì để hồi báo, chỉ cần giờ này khắc này anh ta có thiện ý với cô, cô đều... Thật lòng cảm tạ anh.

“Cám ơn...” Nghẹn ngào nói ra hai chữ, Hà Nhạc Nhạc cố hết sức áp chế nước mắt.

“... Bị tôi bao dưỡng, đến nỗi cảm động khóc đến mức thê thảm như vâỵ sao?” Nhưng dù là fan thấy anh vô cùng vui vẻ cũng không có khóc giống như cô vạy nha!

“Phụt ──” Hà Nhạc Nhạc tức giận trừng mắt liếc anh ta, vì anh ta tự kỷ mà dở khóc dở cười.”Tôi chỉ là cám ơn ý tốt của anh. Nhưng không cần, Mục Duy hiện tại ra cái dạng này cũng không chạm vào tôi được. Tôi phải lên rồi, vừa đúng lúc phải giúp anh ta tắm rửa để còn nghỉ ngơi.”

“Đứng lại!” Nguyễn Lân ddi theo cô, “Em có ý gì? Em từ chối tôi?”

Hà Nhạc Nhạc nhặt quần áo lên, nhìn khuôn mặt cùng dáng người đẹp đến mức làm cho người ta run sợ... người đàn ông như vậy bị phụ nữ từ chối, sẽ bị tổn thương sự tự tôn?

“Thật ra, tôi chỉ làm việc này ba tháng mà thôi, mười lăm tháng 10 tôi sẽ rời khỏi nhà trọ, vào thời điểm đó Mục Duy hẳn vẫn chưa tháo thạch cao được, vì thế, anh không cần vì giúp tôi trốn anh ta mà bao nuôi tôi. Nhưng, cám ơn anh nguyện ý giúp tôi...” Chủ động in lên môi anh một nụ hôn thuần khiết, Hà Nhạc Nhạc cúi đầu cắn cắn môi, “Tôi... lát nữa sẽ quay lại.”

Nói xong, không đợi Nguyễn Lân phản ứng kịp, Hà Nhạc Nhạc ôm quần áo bỏ chạy ra ngoài.

Nguyễn Lân có chút cứng ngắc sờ sờ môi, hương vị mềm nhẹ, còn có xúc cảm tê ngứa kia vẫn còn lưu lại trên môi, bộ dáng cô xấu hổ lại khiếp đảm càng đốt cháy thân thể anh bừng bừng!

Đi nhanh ra ngoài phòng ngủ, phần tử khủng bố vừa mới ném bom đốt lửa xong kia vẫn còn đang ở phòng khách vội vàng mặc quần áo. Nguyễn Lân trực tiếp ôm cô lên, quay trở lại phòng ngủ.

Đối xử với phần tử khủng bố, nên lập tức tử hình!

“A... Nguyễn Lân, Mục Duy kia ── ”

“Để cho cậu ta chờ đi.” Mục Duy có thể chờ, chờ trở thành sói tru dưới ánh trăng luôn đi!

“Ừ...”

“Đau sao?” ngón tay có chút to chậm rãi bấm xoa viên trân châu khéo léo dưới thân cô, khi hoa viên đã tiết ra chất lỏng, anh mới cẩn thận tham nhập nửa ngón áp út, mềm nhẹ co rúm, ngón giữa thỉnh thoảng ở giữa khe hở qua lại trượt, trêu chọc, mấy đầu ngón tay phối hợp vô cùng nhuần nhuyễn, gợi lên dục niệm bị che dấu của phụ nữ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui