Nhà Trọ Cực Phẩm

“Tỉnh?” Giọng nói vang lên khi vừa nghe thấy tiếng động phát ra.

Mục Duy đang dựa vào trên giường, chợt phát hiện tứ chi của hắn đã bị dây thừng dài to gắt gao cột vào trụ giường.

Châm chọc nhìn Hà Nhạc Nhạc đang đứng ở bên giường, Mục Duy hoàn toàn không có sợ hãi.

- “Sao vậy, thì ra cô có hứng thú bị ngược hả? Sớm nói một chút, tôi sẽ rất có hứng thú dạy dỗ cô đó.”

Nhìn vào tình huống hiện tại, tuy rằng vừa nãy cô có lá gan đem bản thân hắn đánh ngất, nhưng Mục Duy cực kỳ tin tưởng ── cô gái này tuyệt đối không dám giết hắn. Mà tóm lại cô cuối cùng có hay không giết hắn, vì hành vi hôm nay nhất định cô sẽ hối hận cả đời!

- “anh có biết, Linh Vũ là một nữ nhân tốt không?” - Hà Nhạc Nhạc xoay người, từ trên bàn trà cầm lấy một cái máy quay đùa nghịch.

- “anh có biết, cô ấy đối với tôi quan trọng như thế nào không?” - Hà Nhạc Nhạc vòng qua giường, đem máy quay để ở trên đầu giường.

- “... cô làm gì vậy!” - Mục Duy sắc mặt dần dần có chút khó coi.

- “A... Tôi có thể làm gì chứ? anh có biết... hiện tại tôi hận bản thân không có năng lực như thế nào không?” - Nhìn Mục Duy nhíu mày nén giận, giọng nói Hà Nhạc Nhạc tràn đầy tuyệt vọng.

- “Tôi trước kia, chưa từng oán qua ông trời bất công, bởi vì tôi vẫn tin tưởng, ông trời công bằng. Vì thế tôi không oán... Cho dù bị người khác khi dễ, bị người khác nhục nhã, tôi cũng không hận, bởi vì tôi cảm thấy ông trời đã đối với tôi tốt lắm rồi, hắn cho tôi 2 người cha mẹ tốt nhất trên đời, cho tôi người bạn tốt nhất. Vì thế... bất kể gặp phải chuyện gì, tôi đều tự nói với mình... không sao hết, tôi rất hạnh phúc! Tôi rất hạnh phúc! Ha ha... Ha ha... Ha ha ha ha... Tôi có phải rất ngốc hay không? Có phải rất ngốc hay không? Đúng vậy, anh đã nói, anh chưa có gặp qua nữ nhân nào so với tôi ngốc như vậy.”

“...”

Hà Nhạc Nhạc quỳ gối trên giường, cởi áo ngủ của Mục Duy, lấy kéo cắt nát quần lót của hắn, đưa lưng của hắn cùng với mông lộ ra ngoài dưới máy quay.

Tươi cười rạng rỡ, Hà Nhạc Nhạc từ trên bàn trà cầm lấy một cái ── chổi lông gà.

- “cô dám!” cô…, cô lại dám!

Bốp! Vết máu nổi lên theo nơi chổi lông gà hạ xuống ngay tại đầu v* của hắn.

- “Mẹ nó! Hà Nhạc Nhạc… cô muốn chết!” Mục Duy cắn răng tức giận nói. cô dám nhục nhã hắn như thế!

“Hưu ── bốp! - Tôi vốn dĩ rất đáng chết.”

“Bốp!” Từ thời điểm tồi tệ lúc tôi gặp được anh, Bốp! Tôi nên chết rồi! Bốp!

“Tôi nếu như chết sớm một chút” thì Linh Vũ cũng sẽ không vì tôi mà lâm vào nguy hiểm...” Bốp!

“Tôi nếu như chết sớm một chút ──” Hà Nhạc Nhạc trên tay tiếp tục “Nếu tôi thật sự đã chết, ba mẹ làm sao đây? Làm sao đây!” Bốp bốp bốp bốp bốp!

“anh có biết ba mẹ tôi phải trả giá bao nhiêu mới làm cho tôi khỏe mạnh sống đến lớn như thế này hay không? anh có biết vì bọn họ tôi có thể chịu được những gì không!”

“Thế giới này vì cái gì lại có loại người như anh tồn tại! Vì cái gì anh lại không coi người khác là người, tùy ý đùa bỡn tình cảm vô tội của người khác, vì cái gì mà loại người cặn bã biến chất như anh vẫn sống đến bây giờ! Vì cái gì! Sinh mệnh của anh lại dựa vào thống khổ của người khác mà tồn tại! sự tồn tại của anh đều đến từ máu và nước mắt của người khác!”

“Có bao nhiêu người muốn ăn thịt cắn xương của anh! Có bao nhiêu người nghĩ đến phương pháp tàn nhẫn nhất để giết anh, anh biết chứ!”

Hà Nhạc Nhạc một bên hét lên tất cả uất ức, một bên dùng hết sức lực đánh Mục Duy, mông của Mục Duy nhanh chóng sung huyết, sưng đỏ, làn da bị rách, máu tươi chảy ra...

hắn vẫn ẩn nhẫn không nhúc nhích cố gắng không phát ra âm thanh, nhưng mồ hôi lạnh lại làm bại lộ việc hắn đang nhẫn nại vô cùng đau đớn. Nhưng mà so với cảm giác đau trên thân thể càng làm cho hắn khó chịu hơn là… âm thanh tuyệt vọng đến mức tận cùng của cô.

“Nếu như giết anh, có phải hay không sẽ có rất nhiều người có thể được cứu? Chỉ cần giết anh, anh sau này sẽ không đem đến tai họa cho người khác! Chỉ cần giết anh... Nhưng mà, tôi không dám... Tôi không dám!” – Hà Nhạc Nhạc ném chổi lông gà, ánh mắt không hề có tiêu cự nhìn thân thể Mục Duy, nước mắt tích tụ trong nháy mắt chảy ra không ngừng, nhỏ giọt nhỏ giọt xuống.

- “Tôi... thừa nhận không thể nào chịu nổi việc người nhà anh trả thù, tôi không có cách nào để cho ba mẹ, để cho Linh Vũ trả giá thay tôi! Tôi cuối cùng... cũng là một người nhát gan ích kỉ!”

- “A... anh hiện tại rất muốn giết tôi có phải hay không?” - Hà Nhạc Nhạc xoa cằm Mục Duy.

không sao hết, anh xử trí như thế nào tôi cũng chấp nhận, chỉ cần anh đừng động đến người nhà của tôi, đừng động đến Linh Vũ! Tôi ra sao cũng được. Nhưng nếu anh muốn làm gì bọn họ... Tôi dám cam đoan đoạn clip này sẽ lấy tốc độ nhanh nhất để cho tất cả mọi người trên thế giới nhìn thấy.”

- “Tôi biết nhà anh rất có quyền thế, nhưng đáng tiếc, trên Internet không ai có thể kiểm soát được. một khi có một người nhìn thấy, sẽ có người đem đoạn clip này công bố, anh nói nên lấy tên gì hay nhất? Thêm một ít hình ảnh? Cắt ghép thành phim điện ảnh, phim truyền hình? Ha ha... Nhất định so với các tác phẩm chụp ảnh của anh còn nổi tiếng hơn nha...”

“Nhưng chỉ cần anh không động đến bọn họ, người khác sẽ không bao giờ nhìn thấy được.”

- “cô cho là... Chỉ cái này là có thể uy hiếp tôi sao?”

Hà Nhạc Nhạc lắc đầu, ôm lấy máy quay, vẻ mặt bắt đầu có chút hoảng hốt.

“Tôi không biết, tôi chỉ có thể đánh cược. Cược các người là quý tộc nên rất để ý đến mặt mũi, cược các người không thể không biết xấu hổ, gia tộc của anh lại không thể không cần mặt mũi.”

- “...” cô nói đúng, hắn không sao cả, nhưng gia tộc của hắn quyết không cho phép có loại gièm pha này xảy ra.... Chết tiệt, hắn hiện tại cũng không hoàn toàn quan tâm đến việc quay phim, mà chỉ để ý...

- “Mục Duy, anh sẽ giết tôi sao, đúng không?”

“...”

- “không sao hết, tôi đời này, đã không có gì tiếc nuối.”

- “Ba mẹ tôi, rất dịu dàng rất từ ái, từ nhỏ liền cực kỳ thương tôi, nhưng cũng không cưng chiều, lời nóivà việc làm của bọn họ đều rất mẫu mực, dạy ta sống chân thành với người khác, dạy tôi mỗi một sinh mạng đều rất quan trọng. Nhưng mà tôi biết, trên thế giới này, có rất nhiều cặn bã, chính là tôi khôngnghĩ tới, tôi sẽ gặp được anh.”

- “Linh Vũ... Là người đối với tôi tốt nhất so với người ngoài. Ở thời điểm tôi sợ hãi sẽ nắm tay của tôi, cười với tôi, đi cùng với tôi, cô ấy giúp tôi rất nhiều thứ... Đối với việc gì tôi không dám làm sẽ cổ vũ tôi, cô ấy làm cho cuộc sống của tôi có thêm rất nhiều màu sắc... anh có biết trong cuộc đời gặp được một người thật tình, không điều kiện đối tốt với mình khó tìm lắm biết không? Mà anh ── anh lại dám thương tổn cô ấy! anh bởi vì tôi mà lại thương tổn cô ấy!”

Tràn ngập bi thương cùng tức giận làm cho Hà Nhạc Nhạc cô ngày càng điên cuồng, cầm chổi lông gà đã hư hại hơn nửa đánh lên người Mục Duy như mưa rào làm vết thương trải rộng khắp trên lồng ngực.

Nước mắt ở trên gương mặt nhu nhược lại kiên nghị nhanh chóng tràn đầy, cho đến khi chổi lông gà trong tay bị cô đánh gãy hoàn toàn, cô mới ném xuống, ôm máy quay khóc rống lên.

Hai phút, năm phút, mười phút….

Hà Nhạc Nhạc khóc rống đến không thể dừng lại... Giống như cô tính khóc như thế cho đến chết!

“Đủ rồi! cô đừng khóc nữa! không phải là tôi gọi người làm! Bạn của cô bị đụng xe chỉ do ngoài ý muốn! Là bạn tôi đưa cô ấy đi bệnh viện! Tôi không có tổn thương cô ấy! Cũng không nghĩ sẽ đem cha mẹ của cô làm gì hết!”

“...” Tiếng khóc đột nhiên ngừng, nhưng vẫn tiếp tục run rẩy, nước mắt như mưa giàn giụa.

“Tôi xin cô... Đừng khóc nữa, tôi sợ cô rồi. Đều là tôi sai, là tôi bụng dạ hẹp hòi, cầu xin cô đừng khóc nữa...”

“Hu hu... Oa a a...”

“── Bà nội của tôi ơi! Tôi xin cô đừng khóc nữa!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui