“Đúng vậy, mình gặp hạn rồi.” Mục Duy cười nói, giống như đang nói một chuyện làm hắn rất tự hào.
“...” Trong phút chốc, Quý Tiết cảm thấy bản thân giống như không biết nam nhân trước mắt này. Cái người là “Bồ công anh” điên cuồng săn đón nữ nhân cũng có một ngày sẽ cười nói với hắn “Tôi gặp hạn”! Cái đó so với một con hổ cười nói “sau này tôi đều ăn chay” có cái gì khác nhau? Được rồi, cho dù hắn gặp hạn, sao có thể là vì cái cô gái kia được! Quý Tiết: “Cậu xác định sao?”
Mục Duy: “Đúng vậy, cực kỳ xác định.”
“Cậu... yêu cô ấy?” - Quý Tiết rất gian nan phun ra chữ “yêu”. Phải biết rằng, đối với hắn và Mục Duy mà nói, cùng nữ nhân chơi đùa nhiều năm như thế, trên thực tế đã sớm không tin vào “Tình yêu”. Cái gọi là “yêu” chính là một loại ảo giác xuất phát từ hoocmon mà thôi, mà mục đích cuối cùng của hoocmon chính là thúc đẩy nam nữ trong lúc thông qua tình cảm để sinh ra thế hệ sau. Kết quả hiện tại, Mục Duy cư nhiên ──
Mục Duy nghĩ nghĩ, lắc đầu.
Quý Tiết thấy thế thở dài nhẹ nhõm một hơi. hắn biết mà, sao mà có khả năng đó, trừ phi đầu của tiểu tử Mục Duy này bị người ta đánh hỏng rồi.
Mục Duy: “Cho tới bây giờ, tôi đối với loại ‘Tình yêu’ này có tồn tại hay không vẫn hoài nghi như trước, nhưng mà tôi cực kỳ xác định một việc ── trên đời này, sẽ không có cô gái thứ hai có thể làm cho tôi sinh ra cảm giác tội lỗi; sẽ không có cô gái thứ hai mà đến nước mắt của cô ấy cũng có thể làm cho tôi cảm thấy sợ hãi; sẽ không có cô gái thứ hai có thể làm cho tôi... khát vọng trái tim của cô ấy.”
Quý Tiết: “Cậu điên rồi!”
“Có lẽ thế. Nhưng mà Quý Tiết, Mục Duy tôi, hai mười mấy năm qua, lần đầu tiên biết rõ bản thân muốn cái gì như thế. Loại cảm giác này...” - Mục Duy cười cười, ánh mắt kiểu như “Đây là cảm giác tồn tại của nam nhân.”
“Cậu...” - Đối với Mục Duy có vẻ mặt xa lạ như thế, vậy mà từ đáy lòng Quý Tiết lại phát sinh cảm giác “Hâm mộ”, trong khoảng thời gian ngắn hoàn toàn không biết nên nói cái gì.
“Vì thế?” - Thân Đồ Mặc lạnh lẽo tăm tối cuối cùng cũng đã mở miệng.
Mục Duy nhìn về phía Thân Đồ Mặc từ đầu đến cuối mặt không đổi sắc, “không có ‘Vì thế’, tôi cũng không yêu cầu các cậu phải thay đổi cái gì, tôi ‘cần’ chính là thông báo các cậu biết một tiếng. Nếu như chính cô ấy từ chối, các cậu vẫn như cũ có thể ôm cô ấy, làm việc các cậu muốn làm. Bởi vì vô luận các cậu làm cái gì, đối với tôi đều không có ảnh hưởng ── lòng của cô ấy, các cậu ai cũng không thể lấy đi.
Đương nhiên, nếu như ai dám tổn thương đến cô ấy── một tia lãnh huyết tàn ngược lướt qua đôi mắt của hắn, “Bất kể là ai, tôi đều sẽ không bỏ qua.”
Mục Duy nói xong câu đe dọa làm người ta lông tơ dựng đứng, nghiêng đầu nhìn về phía hành lang bên phòng khách. Hành lang chỗ phòng khách có hai cái bóng dáng run rẩy, giây lát liền biến mất.
“A...” Thân Đồ Mặc nâng tay đẩy mắt kính trên mũi, “Đây là cảm giác tồn tại của nam nhân, giống như... Có chút ý tứ.”
Nghe vậy, Mục Duy quay đầu.
Quý Tiết nhìn qua lại giữa hai người đối diện, đáy lòng chỉ có một âm thanh đang rít gào ── con mẹ nó! Đều điên rồi! hắn cũng sắp điên rồi!
“!!!! ──” âm thanh di động đột nhiên vang lên.
Thân Đồ Mặc nghe điện thoại.
“Thân Đồ giám chế, ngại quá đã quấy rầy anh. Cái này... Lân ca có khả năng xảy ra vấn đề, Địch tổng giám đốc hiện có đang ở trong nước hay không, anh xem...”
“Nguyễn Lân có vấn đề gì?”
“Chuyện này, nói trong điện thoại không được rõ lắm, anh đến trường quay nhìn sẽ biết được ngay.”
“Nguyễn Lân xảy ra chuyện gì? Tính tình tàn bạo cuối cùng xù lông?”- Vừa nghe nói Nguyễn Lân xảy ra vấn đề, Quý Tiết vội vàng hỏi. Cả Mục Duy cũng gạt qua tình hình trước mắt đưa ánh mắt nhìn về phía Thân Đồ Mặc hỏi.
Tuy rằng bọn họ bình thường rất thích chọc Nguyễn Lân, nhìn hắn cố nhịn tính tình nóng nảy đóng giả bộ dáng nho nhã, nhưng thật ra bọn họ nhìn hắn có thể kiên trì đến bảy năm cũng rất là bội phục, tự nhiên không hy vọng hắn thực sự xảy ra vấn đề bị ném trở về làm chủ quặng mỏ.
“Hình như là không phải, để tôi đi xem.” - Thân Đồ Mặc tắt di động, đứng lên.
“Nếu có chuyện gì thì nói, truyền thông bên kia, mình can thiệp giúp cậu.” - Mục Duy nhắc nhở nói.
“Nếu không giấu giếm được nữa liền gọi điện thoại cho tôi, tôi đã sớm thiết kế cho Tần Chi Tu một kế hoạch đào tẩu, cam đoan hắn trốn ba đến năm năm không thành vấn đề.” - Quý Tiết cũng tiếp lời nói.
Ai ngờ lời này vừa nói ra, Thân Đồ Mặc cùng Mục Duy đồng thời nhìn về phía hắn, vẻ mặt cả hai đều không nói gì.
“Tôi nói, không phải cậu vẫn chờ ngày Nguyễn chủ quặng mỏ bị cha già hung dữ của hắn đuổi bắt đem về mà?” Mục Duy buồn cười hỏi.
“Ha ha...” - Quý Tiết cười khẽ, “Có chúng ta ở đây, sẽ có ngày đó xảy ra sao?”