Mưa phùn ở trong đêm đen lặng yên buông xuống, tiết tấu nhẹ nhàng chậm chạp giống như khôngmuốn quấy nhiễu giấc mơ trong lúc ngủ của mọi người.
Nhìn thân thể mềm mại lung linh bên cạnh đang nặng nề ngủ, Mục Duy tinh tế thưởng thức mỗi một chi tiết tình cảm cô mang đến. Giống như hắn đã trả lời Quý Tiết, liên quan đến “yêu”, hắn thủy chung vẫn rất hoài nghi. Thế gian bất kể nam nữ, luôn dễ dàng đem từ “yêu” để tại bên miệng, thậm chí vẻ mặt có thể không thay đổi bày ra bộ dáng cuồng dại nói câu “anh yêu em”. Quá trình hắn theo đuổi nữ nhân, bất kể là loại hình gì, trong vòng một tháng, tự nhiên sẽ nói ra lời “yêu” hắn, “yêu” là nông cạn như thế sao?
Có lẽ đúng đi, nên hắn cũng không ngại. Hiểu rõ sâu sắc thế giới này có một bộ phận hào nhoáng dơ bẩn, nhìn thấu nhân tính hèn mọn yếu đuối, hắn là cái gì… cũng không sao cả. Cho đến lúc ── gặp được nước mắt của cô.
Nếu như nói ngay từ đầu hắn chính là bị cô kích thích dẫn đến phát hiện cảm giác tội lỗi từ đáy lòng còn sót lại, ý muốn bảo hộ cô, nhưng làm cho bản thân dứt bỏ thành kiến, chuyên tâm chỉ nhìn cô … hắn có lẽ, cũng chạm đến cái thứ gọi là “yêu” này rồi.
Cái gì cũng không muốn, nhìn cô ở bên cạnh mình liền cảm thấy tâm tình sung sướng, cô cười, bầu trời trong xanh nắng đẹp, cô khóc, tựa như tận thế. Mỗi một giờ, một phút, một giây, hắn đều có thể cảm giác được hy vọng không muốn cô xa rời đang tăng dần, không hề có đạo lý cũng không có sự hợp lý, giống như ý trời nên như thế. Nếu không phải bản thân có chút tự chủ, cái miệng của hắn đã muốn tự động đem những lời tỏ tình buồn nôn nhất trên toàn thế giới nói cho cô nghe.
Buồn cười đi.
Mục Duy cười cười. hắn yêu một cô gái căn bản không thèm đem hắn để vào mắt.
Đúng vậy, yêu. hắn cuối cùng thừa nhận sự thật luôn làm hắn hoài nghi đó.
Nhớ rõ giống như có vài người “Bạn gái cũ” của hắn đã từng xuống tóc nguyền rủa, nói một ngày nào đó, người mà hắn yêu sẽ không yêu hắn, hắn vĩnh viễn không chiếm được sự hồi đáp từ người đó. Nguyền rủa nay đã ứng nghiệm rồi sao?
Cho dù vậy, hắn cũng muốn cảm ơn bọn họ.
Ít nhất, hắn hiện tại có thể nhìn cô, chạm vào cô, ôm cô. Có cô ở trong trái tim, những cái khác… Đều là cứt chó.
cô có nhiều bí mật cũng được, có là người đa tình cũng được, cho dù cô cả đời cũng không sẽ yêu hắn… hắn cũng, cũng sẽ không buông tay.
Mưa nhỏ liên miên vậy mà rút xuống cả một đêm, cho đến khi sáng sớm vẫn còn mưa xuống một trận, đây là hệ thống cung cấp nước của thiên đình lâu năm chưa tu sửa nên xả xuống để kiểm tra sao?
Hà Nhạc Nhạc hắt xì hai cái, sáng sớm này, không khí ướt át lại trong lành xác thực có chút kích thích khoang mũi.
“Chào buổi sáng! Hà tiểu thư!” - Vinh Thanh Phong mỉm cười đi vào phòng bếp, Vinh Thanh Nhã cũng cười tươi sáng đối mặt Hà Nhạc Nhạc “Hi” một tiếng.
Hà Nhạc Nhạc nhu hòa cười cười, “Chào buổi sáng, hai vị Vinh tiểu thư. Ngại quá, bữa sáng còn chưa có chuẩn bị xong, hai vị có cái gì đặc biệt muốn ăn không?” - So với năm người chủ nhà trọ, hai vị khách này đáng yêu hơn nhiều.
“không, cũng không trách Hà tiểu thư, bình thường chúng tôi cũng sẽ không dậy sớm như thế, tôi là bị em gái của tôi túm dậy, em ấy từ một tiếng trước đã ép buộc tôi dậy.” - Vinh Thanh Phong mang theo tươi cười bất đắc dĩ liếc mắt nhìn em gái, Vinh Thanh Nhã ngượng ngùng làm cái mặt quỷ.
“Ách… Là có chuyện gì cần sao? Ngại quá, bởi vì Mục tiên sinh hành động không tiện, vì thế tôi buổi tối ── ”
“không phải không phải!” Vinh Thanh Nhã vội vàng lắc đầu xua tay, “Em, em thật ra… Nhạc Nhạc chị có thể đem bài hát đơn ca ngày hôm qua chị hát hát lại cho em… Cùng với chị nghe một lần không?”
“A?”
“A…” Thấy Hà Nhạc Nhạc dáng vẻ có chút ngốc nghếch, Vinh Thanh Phong không khỏi cười khẽ, “Em gái của tôi từ tối hôm qua trở về vẫn luôn khen tiếng hát của cô nghe rất chấn động, sáng sớm liền có vẻ mặt cầu xin muốn nghe cô hát lại, cảm thấy trong lòng bức rức, tôi tối hôm qua thật hối hận đã đitrước. không biết hiện tại có cơ hội được lắng nghe không?”
Trừ việc ở trên diễn đàn NG (NO GOD diễn đàn của đám hacker mà Nhạc Nhạc và Linh Vũ đã tham gia) được nhóm hacker tính tình quái đản khen ngợi, Hà Nhạc Nhạc còn chưa bao giờ được người đối diện tán thưởng, trong lúc nhất thời vừa thẹn vừa khiếp sợ lại bị hình ảnh Vinh Thanh Phong miêu tả làm cho buồn cười. Nghĩ lại thì họ chính là khách du lịch Hoa Kiều, sau này cũng không có cơ hội gặp mặt nhau nữa, Hà Nhạc Nhạc cũng không nhăn nhó, một bên vội vàng việc trên tay, một bên hát lên.
Vinh Thanh Phong nghe được trước mắt sáng ngời, Vinh Thanh Nhã nghe thấy cũng không kìm lòng được ngâm nga theo, cô cuối cùng cũng hiểu hàm ý câu nói của Tần Chi Tu đêm qua ── tiếng hát của Hà Nhạc Nhạc không chỉ dễ nghe, sau khi nghe xong, còn có thể bị nghiện!
Hát xong một khúc, Vinh Thanh Nhã mãnh liệt yêu cầu tiếp tục, Vinh Thanh Phong cũng là trực tiếp cho một like. Hồi lâu sau Hà Nhạc Nhạc cũng thoải mái chấp nhận tiếp tục, chỉ cần hát được cô cũng khôngtừ chối, một tay làm tiếp một tay thỏa mãn yêu cầu của hai chị em, thỉnh thoảng cùng Vinh Thanh Nhã song ca, cuối cùng đến Vinh Thanh Phong cũng bị gợi lên hưng trí, kết quả cô vừa hé miệng ra ──
“Phụt ── khụ khụ…” - Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng nam nhân ho khan.
Ba người đồng thời nhìn lại ── tóc ẩm ướt rũ xuống, da thịt còn mang hơi nước, môi anh đào cong cong cười cười, rõ ràng là nam nhân, dung nhan lại so với nữ nhân còn đẹp hơn bảy phần, thật đúng là làm cho nữ nhân hâm mộ ghen tị, muốn bẻ thẳng thành cong.
Nam nhân này, khó trách hắn ít xuất hiện trước truyền thông, không thường tham gia gameshow, không có ở trong cái vòng luẩn quẩn này, không xu nịnh cũng có thể như ánh mặt trời ban trưa! Năng lực của Quý Tiết cùng với tài năng sáng tác xuất chúng của hắn mới là nguyên nhân khiến hắn thành công, nhưng hắn thường làm mọi người bên ngoài kinh diễm, mỗi một nhất cử nhất động nhăn mày cười mỉm cũng toát ra khí chất thoát tục chỉ sợ làm cho mọi người trong ngoài đều không lý do dung túng nhân nhượng hắn đi!
“Tần Chi Tu tiên sinh, tôi hát dễ nghe không?” - Nhìn thấy Tần Chi Tu nghẹn cười đến đỏ mặt, Vinh Thanh Phong vừa tức giận vừa buồn cười hỏi.
“Khụ khụ, rất, rất đặc biệt, rất cá tính.” - Tần Chi Tu thanh âm có chút khàn khàn, nhưng vẫn thuần mỹ động lòng người như trước.
“… Tần, Tiên sinh!”
“Ha ha… Tốt, đánh giá rất chuẩn a!” Vinh Thanh Nhã thanh thúy cười ra tiếng.
Hà Nhạc Nhạc cúi đầu cười cười, thuận tay rót một ly nước ấm, đi tới cửa đưa cho Tần Chi Tu.