Nhà Trọ Cực Phẩm

Ra giường màu lam chỗ nào cũng có dấu vết ẩm ướt, giống như đóa hoa to nhỏ đen trắng lẫn lộn phân tán. Thân thể trắng mịn mềm mại không xương của cô gái nằm ở giữa giường lớn, tóc dài mượt mà khéo léo trải dài theo đầu vai đến trên lưng, hình dạng tựa như cánh bướm động lòng người, giống như lúc nào cũng sẽ sinh ra một đôi cánh yêu diễm. Từ trên nhìn xuống, kiều mông sau khi bị nắn bóp sưng đỏ, nhũ hoa kiều diễm nhạt nhạt sau khi trải qua yêu thương phiếm đỏ mê người, làm cho nam nhân nhịn không được lại nắm lấy cầm xoa vỗ nhẹ một phen nữa. Tại chỗ giữa hai bắp đùi, xuân dịch dâm lãng chảy xuôi như suối cốc, cửa miệng huyệt hơi hơi mấp máy, ồ ồ chảy ra bạch dịch tinh nồng. 

Đúng là vẫn không nhịn được, bàn tay xoay tròn khẽ vuốt mông thịt ấm áp trơn trượt, mông nhỏ dưới bàn tay của hắn đáng yêu khẽ run một chút mới chậm rãi thả lỏng, hai ngón tay trượt đến miệng huyệt, lưu luyến vuốt ve một vòng ở ngoài miệng huyệt non mềm đến nụ hoa diễm lệ, rồi mới dựa theo dâm dịch tham nhập thật sâu vào hoa huy*t làm hắn điên cuồng kia.

Chậm rãi rút cắm, nặng nề mà để thẳng, ngón tay thon dài chuyển động vỗ về khắp mỗi một tấc trong hoa huy*t tinh tế, hưởng thụ cảm giác thoải mái chặt chẽ do khe huyệt ấm áp ẩm ướt mang lại ── cái gì gọi là yêu thích không buông tay, giờ phút này chính là cảm giác đó.

hắn mê luyến thân thể cô gái này, mê luyến đến... mất đi khống chế tình dục, mê luyến đến việc uy hiếp để hành động!

“Ừ a...” - Hà Nhạc Nhạc bị vô số lần cao trào hoàn toàn cọ rửa qua, linh hồn đã sớm chia lìa thân thể vô lực, lâm vào hoảng hốt, động tác rút cắm càng lúc càng nhanh trên tay hắn lại đem linh hồn lung lay của cô quay về thân thể, hưởng thụ an ủi tra tấn của thế gian.

Phát tiết đủ còn muốn lấy tay bắt nạt cô sao?


Nghe được tiếng Ưm như khóc như hát làm khí huyết Nguyễn Lân tăng nhanh, ngón tay tại điểm mẫn cảm đòi mạng của cô nặng nề mà ra vào kịch liệt hơn mười cái, chọc cho cô rên rỉ lại càng bén nhọn, rồi mới rút ngón tay hắn ra thay bằng côn th*t cứng rắn như sắt làm cho người ta sợ hãi ──

“A a... không, không cần... Lân...”

Tiếng cầu xin đáng thương ngọt ngấy tận xương làm cho thân thể hắn bị từng trận kích thích ngứa ngáy mà càng thêm buộc chặt, dưới thân truyền đến cảm giác hút chặt trơn trượt, càng làm cho hắn muốn ngừng mà không được. Gần một tháng chưa được làm với cô, hắn hiện tại thầm nghĩ phải làm cho đủ, đem cô xấu xa ôm xấu xa cắm, ăn sạch sẽ đến cặn bã cũng không chừa!

Thân thể to lớn nằm trên lưng của cô, Nguyễn Lân ở mỗi lần luật động đều dùng cơ ngực rắn chắc cường tráng của bản thân cọ xát thân thể mềm mại của cô, khẽ cắn vành tai tinh tế làm cho cô nghe được rõ ràng tiếng thở to gấp động tình của bản thân, làm cho cô biết hắn như thế nào chinh phục thân thể của cô, làm cho cô hiểu được khát vọng không chút suy giảm của hắn!

hắn ở cái tư thế rút cắm tốt nhất động mấy chục lần nữa cho đến phun ra, hắn có thể ở lúc hoa huy*t cô tê dại chưa lui co rút thân thể run rẩy bắt đầu một đợt thảo phạt mới... cô tự đáy lòng đối với vợ tương lai của hắn tỏ vẻ đồng tình, tuy rằng hiện tại gặp tai ương chính là cô...


“...”

Ừ? hắn nói cái gì? cô giống như... Cái gì cũng nghe không rõ, tất cả cảm giác đều mơ hồ, chỉ có dưới thân còn đọng lại dư vị kích thích.

“thật có lỗi... anh không nên ở kỳ nguy hiểm của em...”

“... Thân Đồ tiên sinh... Có cho em uống thuốc tránh thai dài hạn.”

“Cậu ta cho em uống dài ──” - Nguyễn Lân mở miệng. Cả đêm ở trong cơ thể cô bắn ra không biết bao nhiêu lần, hắn cũng không có tư cách chỉ trích Thân Đồ Mặc như động vật máu lạnh có thể để cho mộtcô gái trẻ tuổi uống thuốc tránh thai dài hạn. Nhưng sau khi ở trong cơ thể trơn trượt ấm nóng của côbắn ra, hành lang hoa huy*t của cô ở chỗ sâu kín tỏa ra lực hút làm cho toàn thân hắn đều run lên không thôi, côn th*t chôn sâu ở trong thân thể của cô, bị tiểu huyệt hung hăng hút chặt, cái loại khoái cảm này gần như làm cho tinh thần hắn muốn kích thích tột độ... Làm cho hắn đời này cũng khôngmuốn gặp mặt cái áo mưa chết tiệt kia.


Tuy rằng thân thể đã kiệt sức đến cực hạn, nhưng đồng hồ sinh học vẫn làm cho Hà Nhạc Nhạc ở sáng sớm hôm sau liền tỉnh lại, ngày hôm qua không có ăn cơm chiều, bụng không khỏi ẩn ẩn đau, thắt lưng lại giống như muốn cắt đứt không có lực, hạ thể, hai chân... Khó có thể diễn tả.

Co vốn dĩ còn tưởng Nguyễn Lân đi ra ngoài quay phim có thể làm cho cô thoải mái không ít, hiện tại xem lại, thừa nhận dục vọng như mưa to thế này, còn không bằng bình thường để cho mưa đều đều phóng thích.

Khẽ mở cánh tay Nguyễn Lân đang vòng ở trên người của bản thân, Hà Nhạc Nhạc không có đánh thức hắn, đến phòng tắm dùng khăn lông ướt lau sạch thân thể, rồi mới mặc lại quần áo, một đường nhặt lên quần áo của hắn xuống lầu rửa mặt chải đầu.

Tám giờ, hai chị em Vinh gia cùng năm vị chủ trọ lục tục đi xuống lầu. Mục Duy vậy mà cũng đi xuống, vết thương của hắn giống như lành rất nhanh, không có cô bên cạnh cũng không có trở ngại.

Bàn ăn bên cạnh lầu một lần đầu tiên ngồi nhiều người như thế, cũng may nhà ăn đủ lớn, trong phòng bếp đồ ăn cái gì cần có đều có, chính là... trường hợp nhiều người như vậy, cô thầm nghĩ muốn tìm một chỗ đem bản thân giấu đi.

May mắn là, trừ bỏ Vinh Thanh Nhã bên ngoài có chút khác thường nhìn nhìn cô, những người khác đều tự ăn bữa sáng. Đại khái cùng chị em Vinh gia chơi vài ngày làm cho công việc chồng chất không ít, khi chị em hai người tỏ vẻ thời gian kế tiếp muốn tự do hoạt động, Thân Đồ Mặc trực tiếp ra khỏi cửa. không qua bao nhiêu lâu, Quý Tiết cùng Tần Chi Tu cũng rời khỏi nhà trọ, trước khi đi Quý Tiết còn dùng một loại ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn cô trong chốc lát, nhưng cái gì cũng chưa nói bước đi.

Lúc chín giờ, nhà trọ lại tới một vị khách nữa, hơn nữa vị khách này Hà Nhạc Nhạc còn quen biết ── Tông Kiên Định viện trưởng bệnh viện Tông thị, hắn mở ra cánh cửa của một chiếc xe thể thao màu đỏ cùng với bộ dạng yêu diễm của bản thân hắn rất tương xứng, nhưng cô cũng không biết nó mang hiệu gì.


Hà Nhạc Nhạc vốn tưởng rằng Tông Kiên Định là tới xem tình huống của Mục Duy, kết quả Tông Kiên Định mở miệng là ──

“Hi! Hà tiểu thư, tôi mang đến một số thứ Nguyễn Lân yêu cầu, không nghĩ tới tiểu tử này còn có chút biết thương hương tiếc ngọc.” - Tông Kiên Định cong cong mị nhãn, ánh mắt lóe ra mấy điểm giảo hoạt, ánh mắt vừa chuyển, hắn nhìn về phía ba người trong phòng khách, “Mục Duy, Nguyễn chủ quặng mỏ lần này có thể mạnh hơn cậu đi. A! Hai vị này chính là Vinh Thanh Phong, Vinh Thanh Nhã hai vị tiểu thư phải không? Ngượng ngùng thất lễ, tôi tên là Tông Kiên Định, bạn từ nhỏ của Thân Đồ Mặc cùng Quý Tiết. Chân thành mong ước hai vị mua đồ thuận lợi!” (ý Tông Kiên Định là chị em Vinh gia coi Thân Đồ Mặc cùng Quý Tiết như món đồ mà mua về làm chồng đó, thiệt mệt cho anh này nghĩ ra được như vậy =_

“...” Mục Duy nhìn về phía túi xách trong tay Tông Kiên Định, có chút suy nghĩ.

“...” Mua đồ? Vinh Thanh Phong bật cười. nói thật hay, thật ra cũng có điểm giống như “Mua đồ”.

“...” Nam nhân này trưởng thành thật giống yêu nghiệt a! không thích! Vinh Thanh Nhã trong lòng nghĩ. Còn có, cô hoàn toàn nghe không hiểu hắn đang nói cái gì.

“...” Thương hương tiếc ngọc? Ai? Nguyễn Lân? Hà Nhạc Nhạc đứng ở đối diện ngẩng đầu lạnh nhạt nhìn Tông Kiên Định ── hắn đang muốn chê cười sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận