một đôi dép lê nhìn không ra có gì đặc biệt ── ba ngàn sáu trăm tám mươi nhân dân tệ; một cái quần bò giống như cái ở trên tivi mười một nhân dân tệ không khác nhau lắm ── vậy mà sáu ngàn chín trăm mười bảy nhân dân tệ; một cái váy màu trắng viền hoa cùng phụ kiện đi kèm ── ba vạn hai ngàn...
“Chị Nhạc Nhạc, chị không có thích cái gì sao?” - Vinh Thanh Nhã nghiêng đầu rất kỳ quái hỏi cô.
“... ừ.” - Chính xác, cô thật sự rất không thích ── giá của chúng nó.
“Như vậy a! Nhưng quần áo phải mặc vào mới biết được có hợp không a! Để em giúp chị chọn thử xem, được không?”
“... Cảm ơn Thanh Nhã, nhưng chị ──” - Hà Nhạc Nhạc còn chưa nói xong chỉ thấy Vinh Thanh Nhã đãchạy vội ra ngoài, chỉ có thể bất đắc dĩ cười cười.
“Nhìn thấy thích liền thử, anh mua cho em.” - Thanh âm hùng hậu đầy đặn lại hơi hơi khàn khàn của nam nhân vang bên tai cô.
Hà Nhạc Nhạc quay đầu nhìn người bên cạnh, dáng người cao ngất, quần áo đơn giản, một người đàn ông trung niên khí suất đang cúi đầu nhìn cô.
“...” Hà Nhạc Nhạc nhịn không được nhìn kỹ một hồi lâu, cuối cùng không thể không thừa nhận ── hắn thật sự rất lợi hại!
Buổi sáng sau khi Tông Kiên Định đồng ý ở nhà trọ cùng Mục Duy, Nguyễn Lân còn nói hắn muốn đitheo dạo phố với bọn họ, rồi mới lên lầu một chuyến, xuống lầu lần nữa đã biến thành đàn ông trung niên khí suất! Từ chỗ triển lãm ảnh chụp đến quán cơm Tây rồi lại đến trung tâm thương mại, vậy mà ── không một người nhận ra hắn!
thật ra không chỉ hoá trang, tóc giả hoa râm cùng dáng người cao thấp có thể thay đổi dù sao cũng hạn chế, nhưng Nguyễn Lân vừa ra khỏi nhà trọ, toàn bộ khí chất trên người đều thay đổi, nho nhã thân sĩ, thong dong bình tĩnh, vẻ mặt bình thản ấm áp, đôi mắt thông hiểu thế sự cơ trí rộng rãi, gió nhẹ mây bay, bước đi lại nhẹ nhàng chậm chạp, từ từ thản nhiên, ngay cả giọng nói cũng giống như nam nhân trung niên hàng thật giá thật! Từ đầu đến chân, tản ra hương vị thành thục ổn trọng làm cho người ta muốn ỷ lại ── bất kể là ai, đều rất khó tưởng tượng một người phong độ, hàm súc nội liễm cùng với thân sĩ có đôi mắt cùng mị lực mê hoặc người khác - Nguyễn Lân liên tưởng cùng một chỗ.
“Em đây là... muốn ở trong này ăn hết anh sao?” Nguyễn Lân ác liệt ở bên tai Hà Nhạc Nhạc thấp giọng nói.
Hà Nhạc Nhạc không nói gì dời ánh mắt, đi về phía hai chị em Vinh gia.
“... Này ” - Hà Nhạc Nhạc nhìn cái váy màu xanh ngọc trong tay Vinh Thanh Phong liên tục lắc đầu, “Tôi, tôi không mặc được loại này.”
“Sao vậy? không tin ánh mắt của tôi sao?” Vinh Thanh Phong cầm váy ở trên người Hà Nhạc Nhạc ướm thử, rồi mới rất tin tưởng đem váy nhét vào tay cô.
“không phải ── ”
“Chị Nhạc Nhạc, chị thử đi, không thích hợp lại lấy cái khác! Em còn chưa có thấy chị Nhạc Nhạc mặc váy nha... Ách, chẳng lẽ trên đùi chị Nhạc Nhạc có sẹo sao?” - Vinh Thanh Nhã cẩn thận hỏi, sợ hãi bản thân trong lúc vô ý đụng vào miệng vết thương của người ta.
“không có, chân của cô ấy... nhìn rất được.” - Nguyễn Lân đánh giá hai chân Hà Nhạc Nhạc đang mặc quần bò, màu sắc ôn hòa trong mắt chợt hiện lên mấy điểm ánh sáng khác thường.
Bên cạnh đó tiểu thư nhân viên cũng nhiệt tình khuyên Hà Nhạc Nhạc nên thử xem, Vinh Thanh Phong lại xoay người kín đáo đứng ở trước người Hà Nhạc Nhạc ngăn cản tầm mắt của nhân viên chăm sóc, mời nhân viên chăm sóc tạm thời rời đi, chờ bọn họ chọn xong lại kêu cô ấy.
Hà Nhạc Nhạc cảm kích nhìn Vinh Thanh Phong, lại nhìn cái váy trong tay, vẫn là để lại đi...
Nguyễn Lân thấy thế không khỏi nhíu mày, thấy chung quanh không có người, đơn giản lấy cái váy, mộtphen kéo Hà Nhạc Nhạc vào phòng thay quần áo.
“A ── anh, anh buông! Em không thể mặc... A ── ”
Chị em Vinh gia nghe tiếng Hà Nhạc Nhạc giãy dụa, hai mặt nhìn nhau. Nhưng rất nhanh, phòng thay quần áo không có động tĩnh, rồi chỉ thấy Hà Nhạc Nhạc vẻ mặt tức giận cầm lấy quần áo nổi giận đùng đùng đi ra, mà Nguyễn Lân còn lại là vẻ mặt hổ thẹn có chút áy náy đi theo sau.
hắn đã quên... trên người cô gái này còn lưu lại dấu hôn tràn đầy, thật là không thể mặc loại váy hở ngực được.
Bởi vì bị Nguyễn Lân kéo quần áo trong phòng thử đồ, Hà Nhạc Nhạc bất đắc dĩ phải mua một cái T shirt, vẫn như trước muốn lấy cái màu vô cùng đơn giản, nhưng dưới “Dâm uy” của Nguyễn Lân, phải lấy cái màu hồng nhạt, nhưng chết sống không cho Nguyễn Lân quẹt thẻ, để chính cô trả.
Nhưng sau khi từ phòng thay quần áo đi ra, Hà Nhạc Nhạc ít nói chuyện với Nguyễn Lân, vậy mà cười khanh khách cùng chị em Vinh gia nói cười, ba người còn cùng nhau ở trong phòng thay quần áo nhỏgiọng nói lớn tiếng cười, nghe được Nguyễn Lân rất là nghẹn khuất, cố tình còn luôn nhớ tới bộ dáng côquần áo không trọn vẹn mảnh mai chống cự ở trong phòng thay quần áo lúc nãy... Nếu vừa rồi..
“A... Đừng, sẽ, sẽ bị người khác nghe được...” cô thở gấp kháng cự, cái váy xanh ngọc bị hắn treo ở bên hông, lộ ra hạ thể trần trụi, mật huyệt dưới thân đang bị côn th*t to lớn của hắn cắm đến “Xì xì” rung động, dâm dịch vẩy ra, bởi vì khẩn trương, huyệt thịt gắt gao cắn hắn cơ hồ làm cho hắn khôngthể co rúm, kẹp chặt đến mức hắn thích đến phát cuồng, chỉ có thể đem hai chân cân xứng nâng lên trên khuỷu tay, ôm mông cô đem cô đặt ở trên vách tường của phòng thay quần áo hung hăng làm mộttrận...
Cảm giác được ánh mắt dị thường nóng bỏng phía sau, Hà Nhạc Nhạc quay đầu nhìn Nguyễn Lân liếc mắt một cái, nhìn thấy dục vọng trắng trợn trong mắt hắn làm cô vừa xấu hổ lại vừa buồn bực, mộtchút kính nể đối với kỹ thuật hóa trang tuyệt vời của hắn cũng nhất thời hóa thành hư ảo.
Cho đến khi bốn người trở về nhà trọ, cô cũng không có liếc hắn một cái nào nữa.
Còn chưa thấy Nhạc Nhạc tức giận bao giờ, Nguyễn Lân thế nhưng lại phát hiện bản thân có chút sợ côgái nhỏ này, nghĩ rằng đại khái là vì bản thân đuối lý nên vì thế chột dạ đi. Yên lặng nhìn Hà Nhạc Nhạc vào phòng bếp, hắn cũng đã nghĩ đến buổi tối như thế nào “Trấn an trấn an” cô. Hơn nữa, cái váy kia hắn đã lén mua, chờ buổi tối...