“Đầu lưỡi của em xảy ra chuyện gì hả?”
“Ừ?” Hà Nhạc Nhạc nhìn đèn đỏ, liếc Mục Duy bên cạnh một cái, “không cẩn thận cắn phải lưỡi mà thôi, sao anh lại nhìn em như vậy, em nói chuyện rất kỳ quái sao?”
“... Bởi vì hôm nay em không giống với mọi ngày.” Mục Duy rất bình thản trả lời.
“...”
Đến bệnh viện, Mục Duy nói hắn thuận tiện muốn làm kiểm tra toàn diện luôn, chắc phải tới chiều, kêu Hà Nhạc Nhạc tự mình đi ra ngoài dạo, buổi chiều tới đón hắn là được, coi như thả cho cô một buổi.
Hà Nhạc Nhạc nghĩ nghĩ, lắc đầu. Tại thành phố này, cô cũng không có chỗ nào muốn đi.
“đi gặp bạn em đi.” Mục Duy thấp giọng khuyên nhủ.
Ai ngờ hắn vừa nói ra lời này, Hà Nhạc Nhạc lại vạn phần cảnh giác nhìn hắn, làm cho Mục Duy dở khóc dở cười, liên tục trấn an nói: “Nghĩ lại đoạn clip, nghĩ lại đoạn clip, anh sẽ không lấy mặt mũi của gia tộc ra mạo hiểm.”
“... Thực xin lỗi.” Hà Nhạc Nhạc cũng biết bản thân thần hồn nát thần tính. Nhưng mà cô không khống chế được bản thân, chỉ cần nhớ đến chiếc xe bị nát thành sắt vụn ngày đó của Linh Vũ, cô không khỏi sợ hãi.
“không cần phải nói xin lỗi, em như vậy chỉ làm anh đau lòng thêm.” Mục Duy mỉm cười nói.
Kinh ngạc nhìn nam nhân trên xe lăn ── Hà Nhạc Nhạc đột nhiên cảm thấy bản thân hình như... chưa từng quen biết hắn. Cẩn thận nghĩ lại, nếu như hắn thật sự muốn làm gì căn bản không cần tốn nhiều sức, giãy dụa của cô nhiều nhất chỉ có thể nổi lên một chút gợn sóng nho nhỏ, không, có lẽ gợn sóng cũng không có. hắn như vậy làm sao chịu để cô kiềm chế, bị cô... cũng không có trả thù, thậm chí còn dạy cô chụp ảnh, sẽ chú ý tới cô ăn cái gì bị dị ứng, sẽ...
“Xảy ra chuyện gì sao?” Mục Duy một chân đứng lên, hơi hơi nhíu mi nhìn chằm chằm cô gái đang ngẩn người trước mắt.
Nhìn Mục Duy gần trong gang tấc, Hà Nhạc Nhạc lần đầu tiên ý thức được thân thể hắn cường tráng, ngũ quan thâm thúy không giống người thường, đúng vậy, hắn là con lai, cô trước kia vậy mà lại khôngchú ý tới. Tóc đen con ngươi đen đã khó có thể hình dung rồi, đôi lông mày đậm kết hợp với đôi mắt sâu có thần, cánh mũi tinh xảo hoa mỹ giống như tác phẩm nghệ thuật, đôi môi lại càng chọc người... khác nhau là bây giờ đang thịnh hành phong cách nam nhân nhu hòa như gió, nhưng hắn lại có dáng người cao lớn hoàn mỹ, thân thể cường tráng ngũ quan thâm thúy đậm chất đàn ông, khí chất cổ điển gợi cảm độc đáo như Tây phương cùng Đông Phương kết hợp...
“không có việc gì, vậy anh đây đi.”
Cho đến khi đi ra khỏi bệnh viện một hồi lâu, trái tim Hà Nhạc Nhạc “Bùm bùm” đập càng ngày càng vang, “Oanh” một tiếng hoàn toàn đỏ mặt.
hắn, hắn không phải là thật,,, là thật... thích cô chứ? Nhưng mà cô, cô...
Nghĩ đến tình huống của bản thân, Hà Nhạc Nhạc ngừng bước chân. A... Bản thân vậy mà lại giống như một cô gái nhỏ vừa có mối tình đầu đứng ở đây ngớ ngẩn.
Cho dù hắn thật sự thích cô thì sao? Nghĩ đến Tôn Hiểu Trang, nghĩ đến tay chân Mục Duy vẫn đang bó thạch cao, nghĩ đến cái người mấy hôm trước còn muốn cô cách xa Tần Chi Tu ra, hôm sau liền….. khụ khụ.
cô hiện tại chỉ muốn có một công việc, kiếm tiền, tiết kiệm tiền, chờ có tiền mua nhà ở sau đó thì nuôi một con chó, ai muốn đến chọc cô thì cứ đóng cửa thả chó!
Tưởng tượng đến cảnh Mục Duy chân bó thạch cao bị chó dí chạy loạn lên, Hà Nhạc Nhạc nhịn khôngđược cúi đầu cười, dùng sự tiêu khiển ngây thơ này để giảm bớt âu sầu lo lắng trong đáy mắt.
Bất kể là lúc nào, cô đều phải kiên cường ngẩng đầu đi về phía trước. cô thích gì, có thể thoải mái làm, cô là Hà Nhạc Nhạc sung sướng hạnh phúc.
Trước khi nhập học đại học thì đổi tên, chỉ vì muốn chấm dứt lời đồn đãi đáng sợ, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ đến sẽ bỏ qua những gì bản thân yêu thích.
Bất kể ra sao thì cô vẫn là Hà Nhạc Nhạc….. cô nhất định sẽ lấy tư thế kiêu ngạo đả kích người mà sống sót.
Thẳng lưng, đi nhanh về phía trước, đi được vài chục bước, Hà Nhạc Nhạc không thể không dừng lại ── đổ mồ hôi! cô quên đem xe chạy ra ah!
Thôi quên đi! Nghĩ đến số tiền trong thẻ, cô vẫn nên thoải mái bắt một chiếc taxi, chiều quay lại lấy xe cũng được.
Bên trong bệnh viện.
Sau khi nhìn thấy Hà Nhạc Nhạc rời đi, Tông Kiên Định thong thả đi đến trước mặt Mục Duy ra vẻ thâm tình nói:
“không cần phải nói xin lỗi, em như vậy chỉ làm anh đau lòng thêm.”
Mục Duy liếc liếc hắn.
“Có thể đem lời nói buồn nôn như thế nói như mây bay gió nhẹ, không hổ là Mục công tử hào hoa phong nhã, tôi thấy cô gái này chắc cũng không chống đỡ được bao lâu nữa đâu...”
“Tôi muốn trong thời gian ngắn nhất tháo thạch cao.”
“hiện tại không thể, nhanh nhất là...”
Trung tâm thương mại lầu 5, quán cà phê.
“Cà phê của anh, nước chanh của chị, anh chị mời dùng ạ.” Nữ nhân viên bán hàng nhẹ nhàng để xuống đồ uống, nhịn không được nhìn vị khách bên cạnh bàn vài lần, mới ôm khay trở lại.
Nhậm Linh Vũ cúi đầu nghẹn cười, cẩn thận nhẹ nhàng liếc mắt nhìn sư phụ bên cạnh một cái, vừa thấy trong mắt sư phụ rõ ràng không có hờn giận, cô nhanh chóng ngồi thẳng người nhìn thẳng về phía trước.
Đây là lí do sư phụ rất ít khi ở nơi công cộng bàn bạc công việc. Lần này nếu không phải vụ kiện cần sửa lại một số chi tiết, bọn họ cũng sẽ không đến quán cà phê dưới lầu này. Nghe vài vị sư huynh nói, khi sư phụ dẫn cô đi tình huống vẫn còn tốt, trước kia lúc sư phụ dẫn bọn hắn cùng đi ra ngoài, uống cà phê ăn bữa cơm ít nhất cũng phải có ba đến bốn cô gái đến xin làm quen, có cô gái hào phóng tự bản thân đến, có “Bạn” đến, còn có bác gái đến chào vì muốn xin số điện thoại giới thiệu cho con gái, khôi hài nhất là còn có cô gái nhỏ tuổi tưởng sư phụ là ngôi sao mà đến xin chữ ký!
Tình huống loại này cô đúng là đã gặp qua không ít lần, nhưng thấy nam nhân thường xuyên bị xin làm quen như thế... Bất kể bao nhiêu lần cô đều muốn cất tiếng cười to a! Nhất là nhìn thấy vẻ mặt như băng của sư phụ từ chối nhưng những người đó còn chưa từ bỏ ý định... Ha ha ha ha! Khó trách trước kia sư phụ chưa bao giờ thu nữ đệ tử! “Nhân khí” kiểu này cũng không phải là chỉ dựa vào “Soái” thì có được đâu!