Hôm nay, Lý ẩn lại đến nhà Doanh Tử Dạ.
Cô luôn dọn dẹp căn hộ rất sạch sẽ, sàn nhà không dính một hạt bụi nào, chuyện này rất hiếm thấy, bởi vì đa phần những chủ hộ khác đều chẳng ai có tâm tư như vậy.
Khi Lý Ẩn vào nhà, cô đang đeo một cặp kính gọng đen, xem ra hình như là đang tra cứu gì đó?
“ Doanh tiểu thư... cô đang xem gì à?”
“ Ừm, sắp xếp lại các ghi chú và những thông tin của các năm trước.” Doanh Tử Dạ đợi Lý Ẩn đi vào phòng khách, mới nói:” Uống trà không?”
“ Không... không cần, tôi không khát. Sống ở đây, cô đã quen chưa?”
“ Coi như cũng ổn...” Cô đợi Lý Ẩn ngồi xuống, sau đó bản thân cũng ngồi xuống, nói:” Xem các tư liệu này thì thấy... Nơi huyết tự của tòa nhà trọ này chỉ định, cơ bản không có ngoại lệ, đều sẽ xuất hiện ác quỷ oan hồn, nhưng mà... Tôi phát hiện, ma quỷ không rõ lai lịch và duyên cớ, chiếm tỉ lệ rất lớn.”
“ Đúng vậy...”
“ Hơn nữa còn không có quy luật gì, tựa hồ chỉ là muốn đẩy từng người một vào hoàn cảnh khủng bố rồi hành hạ đến chết.” Tử Dạ tháo mắt kính xuống, nói:” Nhưng hình như, người có thể sống sót, là người có thể từng chút một hiểu được chỗ nào là ‘sinh lộ’ của huyết tự. ‘Sinh lộ’ bị ẩn dấu, đó mới là điểm mấu chốt.”
“ Đúng vậy a...” Lý Ẩn gật đầu nói:” vấn đề ‘sinh lộ’, là vô cùng trọng yếu, nhưng quy luật của nó cũng vô cùng khó nắm bắt, đây cũng là vấn đề mà Hạ Uyên và mọi người lúc nào cũng đau đầu nghiên cứu...”
“ Ừm, tôi đúc kết được hai trường hợp tương đối trọng yếu, nói cho anh nghe một chút. Cụ thể là...”
Nói đến đây, bỗng nhiên thần sắc cô biến đổi, một tay giơ lêm ôm lấy ngực trái! Tay còn lại bấu chặt vào ghế sô pha, khuôn mặt lộ ra vẻ thống khổ...
Trái tim cảm thấy bỏng rát!
Nhanh như vậy đã tiếp nhận huyết tự lần thứ nhất?
Lý Ẩn lập tức quay đầu lại nhìn lên vách tường... Trên vách tường, hàng loạt vệt máu từ trên đó chảy ra, hình thành những hàng chữ viết...
“ Cái này...” Doanh Tử Dạ dần dần cảm thấy cơn đau đã bắt đầu thuyên giảm, nhìn về phía vách tường, thì thào nói:” Cái này là... Huyết tự chỉ thị?”
Huyết tự trên vách tường là:” Vào tháng 8 năm 2010 từ ngày 16 đến ngày 20, đến ngoại ô thành phố K, địa điểm là tòa biệt thự kiểu Châu Âu nằm ở bên trái đường Trác Phong, trong sân vườn của biệt thự có trồng ba gốc cây Phong. Đặc biệt nhắc nhở, sau khi tiến vào biệt thự, quỷ hồn sẽ hóa thân thành một đồ vật vô cùng bình thường ở trong biệt thự, khiến cho các ngươi không cách nào phát hiện được. Người có thể tìm ra thứ mà quỷ hồn hóa thân, có thể trước khi kỳ hạn trên kết thúc, rời khỏi biệt thự.”
Doanh Tử Dạ lúc này đã không còn cảm thấy trái tim bỏng rát nữa, nhưng mà trên trán cô đã ướt đẫm những giọt mồ hôi. Sau đó, huyết tự giống như là thấm vào tường vậy, biến mất.
Cùng lúc đó, còn có ba người, cũng đồng thời nhận được huyết tự chỉ thị.
Một trong số đó, chính là hàng xóm cùng lầu 4 Odakiri Yukiko.
“ Ngôi nhà ma? Tìm được hóa thân của quỷ hồn là có thể rời đi?” Cô nhìn về phía huyết tự chỉ thị kia, chân mày dần dần nhíu chặt lại. Tựa hồ... Có chỗ nào đó không đúng a...
Còn hai người kia, chính là Hạ Uyên và chủ hộ 502 Đường Văn Sơn.
Điều kiện đặc biệt của huyết tự lần này làm tất cả bọn họ vô cùng lưu tâm. Hạ Uyên là bất an nhất, đã trải qua 5 lần huyết tự, y lẽ nào không biết đằng sau điều kiện đặc biệt này nhất định ẩn dấu hiện tượng gì đó rất đáng sợ?
Song... Khi đến đại sảnh tầng trệt, Hạ Uyên và ba người còn lại cực kỳ ngạc nhiên khi nhìn thấy Doanh Tử Dạ!
“ Sao... Sao lại có thể!” Hạ Uyên kinh ngạc đến không ngậm miệng lại được:” Cô chỉ mới tiến vào nhà trọ, đây là lần thứ nhất chấp hành huyết tự a, tôi là người đã chấp hành 5 lần huyết tự, Odakiri Yukiko và Đường Văn Sơn đều đã chấp hành bốn lần huyết tự a! Cô... Cô sao lại...”
Sự chênh lệch cực lớn! Chuyện như vậy trước kia chưa bao giờ phát sinh qua a!
“ Đúng vậy a...” Odakiri Yukiko cũng tỏ vẻ khó hiểu:” Thật không thể hiểu nổi a... Không thể nào. Cô... có đúng là lần đầu tiên chấp hành huyết tự?
Nhưng chuyện này lại không thể nghi ngờ. Doanh Tử Dạ chính là tiếp nhận căn hộ của Diệp Khả Hân.
Nhưng mà, Doanh Tử Dạ lại không có phản ứng gì thái quá, nói:” Chuyện này là họa hay phúc, cũng không có cách nào dự đoán. Có lẽ tôi có điểm gì đó đặc biệt a...”
Tuy cô tỏ ra rất thản nhiên, nhưng Lý Ẩn phát giác được, trong mắt của cô đã xuất hiện một chút bất an.
Đi vào bên trong nhà Hạ Uyên, vừa ổn định chỗ ngồi, Hạ Uyên đã lên tiếng mở màn:” Chuyện này thật sự là làm cho tôi quá bất ngờ rồi... Cực ít có chủ hộ nào mới vừa dọn vào liền lập tức nhận được huyết tự chỉ thị... Những chủ hộ tiền bối cũng chưa từng nói cho tôi nghe có tiền lệ như vậy.”
Trong trường hợp bình thường, cùng một huyết tự chỉ thị quả thực sẽ có những người có số lần chấp hành huyết tự khác nhau tham gia, nhưng lúc nào cũng giống nhau là không có sự chênh lệch quá lớn. Ví dụ như tham gia lần thứ hai và tham gia lần thứ ba sẽ cùng một tổ, hoặc là lần thứ tư và lần thứ năm hình thành một tổ... Còn chủ hộ lần thứ nhất chấp hành huyết tự chỉ thị, và chủ hộ lần thứ sáu chấp hành huyết tự chỉ thị cùng một tổ hành động thì....
Quá mức khác thường rồi.
Cô là ai? Vì sao nhà trọ lại biệt đãi cô như thế?
Hạ Uyên, Doanh Tử Dạ, Odakiri Yukiko ngồi lại với nhau, bắt đầu thảo luận kế hoạch hôm nay.
“ Tôi cũng không biết vì sao mình lại được biệt đãi như vậy,” Doanh Tử Dạ bình thản nói:” Bất quá, lần huyết tự chỉ thị này, có một nguy cơ tiềm ẩn. Không biết, các bạn có chú ý tới không?”
“ Nguy cơ?” Hạ Uyên khó hiểu hỏi:” Nguy cơ gì?”
“ Tìm ra thứ mà quỷ hồn hóa thân, có thể sớm quay về nhà trọ. Coi như là một điều kiện không tệ a, cái này cũng đồng nghĩa với cơ hội sống sót sẽ càng lớn hơn. Nhưng có thực là như vậy không?”
Doanh Tử Dạ nói xong, Hạ Uyên vẫn còn chưa hiểu, nhưng Lý Ẩn vừa nghe đã có vẻ hiểu, nói với cô:” Doanh tiểu thư ý của cô là... Cái này đối với chúng ta ngược lại càng thêm nguy hiểm đúng không? Bởi vì, muốn sớm rời khỏi đó, thì cũng có nghĩa là phải tìm đến chỗ quỷ hồn... Trong trường hợp bình thường chúng ta đều tận lực tránh không tiếp xúc với quỷ hồn, nhưng bây giờ nhà trọ lại đẩy chúng ta vào thế đối mặt với quỷ hồn.”
“ Đây đúng là một điểm. Nhưng không chỉ có như vậy.” Doanh Tử Dạ chỉ lên vách tường, nói:” Huyết tự chỉ thị, rất mơ hồ. ‘Tìm ra’ như thế nào mới gọi là tìm ra? Quỷ hồn kia sẽ hóa thân thành hình thái gì đây? Có lẽ là một chậu hoa, có lẽ là một vũng nước... Mà ai biết nó có thể thay đổi hình thái hay không? Mà tìm ra, là ý nói phát hiện được nó là quỷ hồn, hay là đoán được nó là quỷ hồn? Tìm ra là phải nói ra mới tính, hay là trong lòng mình biết rõ thì đã được tính? Được người khác nói cho nghe có tính là ‘tìm ra’ hay không? Nếu như thứ đồ vật đó trực tiếp biến thành quỷ hồn xuất hiện ở trước mặt mình thì có tính là ‘tìm ra’ không?
Quả thực, tìm ra, là khái niệm quá mơ hồ, Doanh Tử Dạ nói không sai.
Một khi hiểu sai khái niệm này mà ly khai khỏi địa điểm chỉ định, như vậy hậu quả... xin lỗi chịu không nổi!
“ Tiếp theo chính là điểm nảy sinh vấn đề. Bởi vì khái niệm này không rõ ràng, cho nên chúng ta không biết phải hành động như thế nào? Nếu có một người, tự mình tìm ra được quỷ hồn. Thì khó tránh khỏi sẽ tạo nên biến động lớn, tất cả những người còn lại không phải đều sẽ nghĩ cách tìm hiểu từ người đã ‘tìm ra’ đó như thế nào mới gọi là tìm ra hay sao? Và nếu như người ‘tìm ra’ không chịu nói mà ích kỷ tự mình chạy trốn để thoát chết thì..., như vậy chỉ sợ những người khác sẽ không dễ dàng buông tha đâu a.”
Doanh Tử Dạ nói đến điểm then chốt, thì Lý Ẩn đã lập tức hiểu rõ.
“ Sẽ có người... tàn sát lẫn nhau sao?”
“ Ai biết được. Nhân tính là cái khó nắm bắt nhất đấy. Nếu so với quỷ hồn, tôi cảm thấy con người nhiều khi còn kinh khủng hơn nhiều lắm.”
Doanh Tử Dạ nói những lời này, Lý Ẩn cũng tán đồng. Trước mắt tuy các chủ hộ vẫn luôn đồng tâm cộng sức, nhưng mà, vì để sinh tồn, bản tính ích kỉ cũng sẽ theo đó mà lộ ra...
Đó mới là đáng sợ nhất!
“ Nghe kỹ...” Hạ Uyên hít sâu một hơi, nói:” Ngày mốt là bắt đầu kỳ hạn chỉ định. Tôi nghĩ, ngày mai tôi sẽ đến địa điểm đó trước để tìm ngôi biệt thự. Tựa hồ huyết tự chỉ thị miêu tả không được rõ ràng lắm a, hơn nữa, trong kỳ hạn đó chúng ta cũng không thể chạy ra ngoài biệt thự được, nên bây giờ tôi sẽ đến trước hỏi thăm những người chung quanh biệt thự, xem xem có ai từng nghe nói trong biệt thự có người nào chết qua hay không, có lẽ sẽ thu thập được ít manh mối... Đến lúc đó tôi sẽ liên lạc với các bạn bằng điện thoại di động.”
Ngày tiếp theo, Hạ Uyên chạy trên con đường ngoại ô thành phố. Trước mắt cái duy nhất rõ ràng, chính là biệt thự nằm trên đường Trác Phong, trong sân còn có ba gốc cây Phong.
Cảm giác bất an của Hạ Uyên lúc này rất mãnh liệt... Doanh Tử Dạ rơi vào trường hợp cá biệt, cùng với điều kiện cổ quái của huyết tự lần này, tất cả dường như là một cái bẫy cực lón.
Huyết tự chỉ thị lần này, quá mức quỷ dị rồi...
Nếu như là bình thường, y sẽ không vội vàng đề xuất chạy tới đây điều tra như vậy, nhưng lần này cảm giác bất an quá mức mãnh liệt, khiến y đứng ngồi không yên.
Hạ Uyên lái xe thật chậm trên con đường mòn rợp bóng cây, lúc này ánh nắng chói chang, chung quanh hoa nở khắp nơi, nhìn qua khung cảnh thật là yên bình. Nhưng Hạ Uyên lại cảm thấy phía trước chẳng khác gì một cái lỗ đen khổng lồ khủng khiếp nuốt chửng con người.
Cuối cùng cũng chạy vào đường Trác Phong, Hạ Uyên khống chế tốc độ xe chậm đến tối thiểu, nhìn kỹ hai bên, có không ít nhà cửa, nhưng so với hai chữ “biệt thự” thì còn có khoảng cách rất lớn.
Trong nhà trọ, Doanh Tử Dạ đã bắt đầu thu dọn hành lý rồi. Trong tủ lạnh dự trữ rất nhiều đồ ăn, nếu mà ăn tiết kiệm, thì có thể dùng trong năm ngày cũng không thành vấn đề gì.
Sau khi đóng xong hành lý, cầm lên một tấm bản đồ, cô liền chuẩn bị xuất phát.
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.
“ Là tôi, Doanh tiểu thư.”
Là Lý Ẩn.
Cô mở cửa, hỏi:” Có chuyện gì sao? Lý tiên sinh?”
“ Doanh tiểu thư...” Lý Ẩn do dự một hồi, mới lấy ra một cuốn bút ký đưa cho cô nói:” Đây là tôi ghi đó... Căn cứ vào kinh nghiệm một năm qua mà tôi tổng kết ra một ít quy luật. Cô có thể lướt qua, tham khảo một chút.”
Doanh Tử Dạ hơi ngỡ ngàng, nhận lấy sổ tay, nhẹ mở ra, thần sắc có đôi chút biến hóa, sau đó cô hỏi:” Vì sao lại giúp tôi? Có lợi gì cho anh không?”
Lý Ẩn có chút lúng túng, nhưng vẫn nhìn vào mắt Doanh Tử Dạ, đáp lời:” Chỉ là... Muốn giúp cô... Chỉ đơn giản như vậy. Đương nhiên, nội dung bút ký cô cũng chỉ có thể dùng để tham khảo, không nhất định mọi thứ sẽ diễn ra theo quy luật được ghi chép trong đó.”
“ Không, tôi cảm thấy nó rất có giá trị.” Doanh Tử Dạ khép lại bút ký, nói:” Rất cám ơn quyển bút ký của anh.”
“ Nếu có thể giúp được cô... thì tốt rồi.”
Mà đúng lúc này, Hạ Uyên tại ngoại ô thành phố, một căn nhà lớn tan hoang khiến cho y phải chú ý.
Căn nhà kia hoàn toàn có thể gọi là một biệt thự, cao hai tầng lầu, chiếm diện tích rất lớn, ngoại thất bạc màu, tháp nhọn theo kiến trúc phương tây, bên ngoài là một vòng hàng rào sắt, trong sân, cũng chính xác có ba gốc cây Phong.
Chính là chỗ này!
Hạ Uyên lập tức dừng xe lại, trong lòng đã có chút khẩn trương. Dù sao... cũng cách ngôi nhà ma quá gần rồi. Hơn nữa không biết có phải là bị ảnh hưởng tâm lý hay không, mà mới vừa rồi còn cảm thấy ánh nắng chói chang vô cùng, bỗng nhiên lúc này lại trở nên âm u tăm tối, chung quanh, chủ yếu là những bông hoa héo rũ.
Lúc này xe của y, cách biệt thự một khoảng, ước chừng hơn 100m.
Y đã, không dám tiếp cận thêm nữa, thậm chí còn de xe trở lại một chút.
Cầm lên chiếc cặp màu đen để dưới chân, từ bên trong lấy ra một cái ống nhòm, y bắt đầu quan sát ngôi biệt thự này.
Đầu tiên y lấy một cuốn album tiêu bản thực vật, tiến hành so sánh với cây Phong bên trong sân vườn, xác định mấy gốc cây đó quả thực là cây Phong không thể sai được. Lập tức, y di chuyển ống nhòm đến cửa sổ lầu một.
Buổi tối hôm nay nửa đêm 0 giờ, sẽ phải vào ở chỗ này đây...
Nhìn xuyên qua cửa sổ, hình như đây là phòng ngủ, bởi vì bên trong thấp thoáng thấy có một cái giường lớn.
Tiếp theo Hạ Uyên di chuyển ống nhòm lên cửa sổ lầu hai.
Cái y nhìn thấy chính là... trước cửa sổ có một thân hình mặc quần áo màu đen đứng đó, tóc dài xõa vai, gương mặt thối rữa chảy nước, cái cằm hoàn toàn đứt lìa, chỉ nhờ vào một sợi gân phía dưới miệng mới chưa rớt xuống... Người! Trên gương mặt đó, một đôi đồng tử đỏ như máu, đang chăm chú nhìn thẳng về phía trước, hình như chính là đang nhìn Hạ Uyên!
Ống nhòm trong tay Hạ Uyên bất chợt rơi xuống chân.
Mặc dù khoảng cách phải hơn trăm met, nhưng y vẫn hoảng sợ đến tột đỉnh.
Nhặt lại ống nhòm nhìn lần nữa... Trước cửa sổ lầu hai, đã không còn người nào nữa.
Phải đến ở trong ngôi nhà ma này sao? Còn phải tìm ra quỷ hồn này nữa sao?
Ngay cả là Hạ Uyên, giờ phút này cũng cảm thấy, muốn y làm như vậy, còn không bằng đi tự sát sướng hơn. Ở chỗ đó dù chỉ một phút đồng hồ cũng đã là tra tấn dã man! Mà cái tòa nhà trọ đó lại muốn bọn họ ở suốt năm ngày sao?
Y bắt đầu hối hận vì đến chỗ này sớm rồi.
Không chút chậm trễ, Hạ Uyên bắt đầu quay đầu xe, hạ quyết tâm, nhất định phải nghĩ biện pháp tìm ra chút ít manh mối, để biết rõ bộ mặt thật của con quỷ này!