Năm 1987, một ngày đông giá rét trung tuần tháng 12.
Trận tuyết lớn hiếm gặp đổ xuống thành phố K, chỉ trong thời gian vài ngày ngắn ngủi đã biến cả thành phố thành một thế giới lấp lánh ánh bạc. Không khí vui vẻ đón chào lễ giáng sinh tràn ngập khắp nơi từ đường lớn đến các ngõ nhỏ, mọi người đều nói trận tuyết này rơi thật đúng lúc bởi vì nó chính là “điềm no đủ”. (ở TQ có một câu thành ngữ là 瑞雪兆丰年: thụy tuyết triệu phong niên – nhiều tuyết điềm no đủ; ở đây tác giả chỉ dùng 3 chữ “triệu phong niên” – st)
Đêm trước lễ Giáng sinh, ngày 24 tháng 12.
Tống Tuyết Ngưng đang ở trong nhà đan một chiếc áo len, bên cạnh cô, trước nôi em bé, là trượng phu đang đùa giỡn với đứa con trai mới sinh.
Tuy bên ngoài gió lạnh gào thét, trên mái hiên cũng đóng đầy băng tuyết, nhưng trong phòng lại vô cùng ấm áp.
Bỗng nhiên, Tống Tuyết Ngưng ngẩng đầu, nói với trượng phu:” Cảnh Thần, Du Linh không đến dự tiệc đầy tháng con chúng ta, chuyện này rất kỳ lạ nha, anh có nhớ đưa thiệp cho bọn họ không đó?”
Văn Du Linh, là bạn tốt hơn hai mươi năm của Tống Tuyết Ngưng, sau khi tốt nghiệp Đại Học, bọn họ lần lượt kết hôn, cũng giúp nhau trong hôn lễ của đối phương. Sau khi kết hôn, hai gia đình vẫn thường xuyên qua lại, quan hệ vô cùng gắn bó. Tống Tuyết Ngưng và Văn Du Linh, vậy mà có thai cùng năm, hai người vô cùng sung sướng. Sau đó, hai đứa bé sinh ra cách nhau ba ngày. Sinh ra trước, là nhi tử của Tống Tuyết Ngưng, kế đó, Văn Du Linh cũng sinh hạ một bé gái.
Trượng phu của Tống Tuyết Ngưng là Cảnh Thần ngẩng đầu, nói:” Gởi rồi mà, chắc bọn họ có chuyện gì đó, huống chi bọn họ còn phải chuẩn bị tiệc đầy tháng cho con của mình nữa...”
Đúng lúc này, chuông cửa vang lên. Tống Tuyết Ngưng lập tức thả chiếc áo đang đan dỡ xuống, hai ba bước vội vàng chạy ra mở cửa. Vừa mới mở cửa, đã thấy người đứng đó đúng là Văn Du Linh!
Tống Tuyết Ngưng lúc đó nhìn thấy, Văn Du Linh toàn thân co rúm ôm chặt đứa con gái mới sinh ở trong lòng, mặt mũi thấm đầy nước mắt, nói:” Tuyết Ngưng... tớ, tớ chỉ còn trông cậy vào cậu thôi...”
“ Chuyện gì, chuyện gì vậy, mau vào nhà!” Tống Tuyết Ngưng lập tức kéo Văn Du Linh vào nhà, đóng cửa lại, nói:” Cậu bị làm sao? Toàn thân sao lại run rẩy như vậy? Con bé bị gì à?”
Sau khi tiến vào phòng khách, Cảnh Thần cũng vừa ra, thấy là Văn Du Linh, nên mừng rỡ nói:” Du Linh chịu tới rồi à, Tuyết Ngưng cứ nhắc em suốt này.”
Bỗng nhiên, Văn Du Linh ôm lấy con gái, bất chợt quỳ xuống!
Hành động này khiến cho vợ chồng Cảnh Thần và Tuyết Ngưng hết sức kinh hoảng!
“ Du Linh, cậu, cậu làm gì vậy hả...”
“ Cầu xin cậu!” Văn Du Linh tuôn trào nước mắt, nói:” Cầu xin cậu... cầu xin cậu nhận nuôi con gái của tớ! Hai vợ chồng tớ, hiện tại căn bản không có cách nào chăm sóc cho nó được! Xin lỗi cậu, Tuyết Ngưng, tớ biết yêu cầu này rất quá đáng, nhưng mà tớ thật sự hết cách rồi. Hai vợ chồng tớ đều không có thân nhân, nghĩ tới ngĩ lui, trừ cậu ra, tớ thật sự không biết phải phó thác chuyện này cho ai nữa cả! Cầu xin cậu, chỉ cần cậu chăm sóc nó, kiếp sau tớ sẽ làm trâu làm ngựa báo đáp cậu!”
Tuyết Ngưng bị sốc, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Còn Cảnh Thần thì vội vàng đỡ cô ấy đứng dậy, nói:” Du Linh em nói đùa gì vậy! Rốt cuộc vợ chồng em đã xảy ra chuyện gì? Có người gây khó dễ bọn em hả? Hay là...”
“ Em không biết nói thế nào... Chuyện xảy ra với em, ngay cả bản thân em cũng không thể giải thích... nhưng cho dù là Tuyết Ngưng, nhất định cũng sẽ không tin những lời mà em nói đâu. Hai vợ chồng em, đã tiến vào một nhà trọ không nên vào... Sau đó chúng em không còn cách nào rời khỏi đó nữa. Thôi, có nói anh cũng không hiểu. May là đứa nhỏ này còn ở bên ngoài, cho nên em phải đem nó gửi gắm cho người khác. Em cũng không biết hai vợ chồng em còn sống được bao lâu, nếu như bọn em có thể sống sót được mười lần, có lẽ tương lai sẽ có cơ hội quay lại đón nó đi, nhưng mà... ít nhất lúc này, Tuyết Ngưng, xin cậu chăm sóc tốt cho nó!
“ Nhà trọ”? Là ý gì vậy?
Cô nhất thời nghi ngờ tinh thần của Du Linh có vấn đề. Bình thường cô ấy là người có suy nghĩ rất mạch lạc và rõ ràng, bây giờ sao lại ăn nói lộn xộn thế này? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
“ Tớ van hai người! Nhờ hai người chiếu cố nó! Tớ, đến tên cũng chưa kịp đặt cho con gái của mình, đành phải phó thác cho hai người rồi! Nếu như tớ, còn sống ly khai nơi đó, nhất định sẽ quay trở lại đón nó đi. Nếu hai vợ chồng tớ đều chết hết... xin, xin hai người nuôi nấng nó trưởng thành... van xin hai người!”
Nói đến đây, cô ấy liên tục dập mạnh đầu xuống nền đất, nước mắt tuôn như mưa!
“ Đứng lên, Du Linh... Cậu... Cậu đừng làm vậy mà.” Tuyết Ngưng vội vàng kéo Du Linh đứng lên, thế nhưng mà kéo thế nào cô ấy cũng không chịu đứng dậy, chỉ liên tục dập đầu.
Tuy là bạn bè vô cùng thân thiết, nhưng mà đem con gái ruột thịt của mình phó thác cho cô nuôi nấng đến trưởng thành, mà một cái lý do cũng không nói, Tuyết Ngưng nhất thời không biết phải phản ứng thế nào.
Đúng lúc này, Du Linh đem đứa con gái đang ôm trong lòng đưa cho Tuyết Ngưng, nói:” Xin cậu Tuyết Ngưng... xin cậu chiếu cố nó! Cứ xem như vì giao tình hai mươi năm của chúng ta đi... Cũng đừng nói tớ là mẹ ruột của nó, cậu cứ để nó xem cậu là mẹ ruột đi... Tớ, tớ phải đi rồi. Tuyết Ngưng, đại ân đại đức của cậu, vĩnh viễn, vĩnh viễn tớ không bao giờ quên đâu!”
Tiếp theo, cô ấy bất chấp sự ngăn trở của Tuyết Ngưng, chạy ra khỏi cửa!
Cảnh Thần và Tuyết Ngưng cùng đuổi theo, nhưng mà đã không còn thấy Văn Du Linh nữa rồi.
Đến nước này, Tuyết Ngưng chỉ đành phải đặt đứa con gái bé bỏng vừa mới tròn tháng của Văn Du Linh, vào cùng một chỗ với con của mình. Hai đứa nhỏ này rất hợp nhau, ngủ cùng một cái nôi, vậy mà lại không có gây khóc ồn ào, chỉ tròn mắt nhìn nhau, bộ dáng hình như là rất ngạc nhiên.
Sau đó, vợ chồng Cảnh Thần đi tìm Văn Du Linh, mới phát hiện vợ chồng cô ấy sớm đã bán nhà, rốt cuộc không còn cách nào liên lạc với cô ấy nữa.
Sau đó mấy tháng, vợ chồng hai người đã hoàn toàn khẳng định, tạm thời không thể tìm thấy vợ chồn bọn họ. Tuy đã báo cảnh sát, nhưng thủy chung vẫn không có tin tức gì.
Chẳng lẽ thật sự đã gặp bất trắc?
“ Chúng ta nên làm gì đây?” Cảnh Thần nhìn hai đứa bé ngủ say ở trong nôi, nói:” Chẳng lẽ thật sự phải giúp Du Linh nuôi đứa bé này đến lớn?”
“ Còn biết làm sao nữa?” Tuyết Ngưng thở dài nói:” Dù sao con bé cũng là con của Du Linh, cho dù gửi vào cô nhi viện em cũng không an tâm ah. Thôi, coi như chúng ta có thêm đứa con gái vậy, có lẽ qua vài năm Du linh sẽ tới đón con bé về.”
“ Em nha... anh biết ngay em sẽ nói như vậy. Thôi, mấy hôm nữa anh sẽ đi làm hộ khẩu cho con bé. Mà này... nên đặt tên cho nó trước a.”
“ Ừ... đúng rồi ha. Nếu là nguyện vọng của Du Linh, chúng ta cứ xem đứa bé này là con gái ruột mà nuôi dưỡng vậy, cũng không cần nói gì với người ngoài, cứ nói với bọn họ là song thai là được rồi. Đúng rồi, cứ nói là song thai khác trứng, em nghe nói song thai thì dung mạo cũng không nhất định phải giống nhau đâu. Về phần tên của nó thì...”
Nhìn bé gái vô cùng đáng yêu, Tuyết Ngưng cẩn thận suy nghĩ một hồi lâu, mới nói:” Vậy gọi là... Ngân Vũ đi. Kha Ngân Vũ, cái tên này anh thấy sao? Cũng giống như Ngân Dạ của chúng ta, đều lót chữ Ngân, Vũ là lông vũ.”
Kha Cảnh Thần đứng bên cạnh, nhẩm một lần cái tên này, nói:” Ngân Vũ, ừm, cái tên này rất đẹp, vậy cứ đặt cái tên này đi a.”
Ngân Vũ đến, đối với Kha gia mà nói quả thực giống như được ông trời ban phước lành vậy.
Nuôi dưỡng con gái của bằng hữu, Kha Cảnh Thần không phải là không có băn khoăn. Nhưng mà, y hiểu rõ tính cách của thê tử mình, cô ấy là một người rất xem trọng tình nghĩa bạn bè, cũng chính vì sự thâm tình này của vợ, mới thực sự thuyết phục y.
Huống chi, Ngân Dạ vừa mới sinh ra, nên y có thể hiểu được tình cảm của người làm cha làm mẹ. Mà thê tử, lại là bạn thân với Du Linh, nên y đối với Ngân Vũ cũng xem như là con mình.
Mà đứa nhỏ này cũng vô cùng hợp ý với Ngân Dạ, bọn nó thật sự xem nhau là anh em song sinh. Tuy rất nhiều người thân biết rõ chuyện này, nhưng vẫn để trong lòng không nói ra.
Ngân Vũ là một đứa nhỏ vô cùng hiểu chuyện và biết nghe lời, cũng vô cùng thông minh, lúc còn nhỏ nó và Ngân Dạ đều được khen là “thần đồng”, lúc đó không ít người thực sự tin rằng bọn nó thực sự là anh em song sinh đấy. Ngân Dạ và Ngân Vũ rất thân thiết với nhau, tuy sở thích hai đứa bất đồng, tính cách cũng khác xa nhau, nhưng đều rất thích nghiên cứu khám phá, hơn nữa cũng rất siêng năng học tập. Những đứa trẻ cùng tuổi đều thích xem truyện tranh, truyện cổ tích, nhưng bọn chúng lại rất ít đụng đến, trên giá sách phần lớn là sách báo khoa học phổ thông, hơn nữa đề tài cũng rất phong phú.
Năng lực học tập của cả hai vô cùng cao, cho nên lúc nào cũng có sự cạnh tranh với nhau, nhưng thủy chung không có bất cứ xích mích nào. Theo thời gian trôi đi, tình cảm của cả hai vô cùng tốt, có lúc khiến cho chính mình và thể tử có cảm giác, chúng nó thật sự là hai anh em ruột thịt.
Bởi vì trên danh nghĩa bọn chúng là anh em song sinh, cho nên sinh nhật của cả hai cũng trở thành một ngày, ngày sinh của Ngân Vũ trong sổ hộ khẩu được chỉnh sửa lại trùng với ngày sinh của Ngân Dạ. Hàng năm đến ngày sinh nhật của chúng, hai người họ rất tâm lý, mỗi đứa đều có một món quà, nhưng mỗi khi làm sinh nhật cho bọn chúng, trong lòng hai người cũng có rất nhiều cảm xúc... Cha mẹ ruột của Ngân Vũ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi?
Rốt cục, thời điểm Ngân Vũ năm tuổi... Cuối cùng cũng đã có tin tức của vợ chồng Du Linh.
Tại một tòa cao ốc vốn chuẩn bị giải tỏa ở thành phố K, một ngày sau khi tòa cao ốc bị phá sập, người ta phát hiện ở trong đó có rất nhiều hài cốt bị thiêu đốt thành than cốc. Tư thế hài cốt vô cùng quỷ dị, những bộ hài cốt đã bị cháy thành than này liên kết với nhau, không ngờ lại tạo thành hình dạng một cái đầu lâu!
Sau khi trải qua xét nghiệm thi thể, đối chiếu với hồ sơ mất tích, đã xác định, trong đó có hai bộ hài cốt, là Văn Du Linh và trượng phu của mình.
Cha mẹ đẻ của Ngân Vũ, rõ ràng đều đã chết thảm!
Ngày đó, Kha Cảnh Thần đưa Tống Tuyết Ngưng đi nhận lấy di cốt của hai người họ đem trở về.
Y nhớ rõ, Tuyết Ngưng khóc rất thương tâm, không chỉ vì mất một người bạn thân, mà còn là vì Ngân Vũ đã mất đi cha mẹ ruột của mình, đã trở thành cô nhi.
Đêm hôm đó, cô ngủ cùng một chỗ với Ngân Vũ, một mực ôm chặt lấy con bé.
“ Đứa bé Ngân Vũ này quá đáng thương. Một đứa nhỏ tốt như vậy, sao lại phải gặp chuyện thế này.”
“ Không sao.” Kha Cảnh Thần kiên định nói:” Chúng ta sẽ xem nó như con gái ruột, chăm sóc nó thật tốt. Nó, chính là con gái chúng ta. Một ngày nào đó nó trưởng thành, mới đem chuyện cha mẹ nó nói cho nó nghe a. Dù sao, chuyện này cũng không thể vĩnh viễn che giấu nó.”
Thời gian cực nhanh, Ngân Dạ và Ngân Vũ rốt cục đã được mười tám tuổi.
Vào buổi tiệc sinh nhật lần thứ mười tám của Ngân Dạ và Ngân Vũ, vợ chồng Kha Cảnh Thần đã nói cho Ngân Vũ biết thân thế thực sự của mình. Ngân Vũ rất sốc khi biết mình không phải là con ruột của cha mẹ, nhưng mà, đối với cô mà nói, cho dù không có huyết thống, cha mẹ vẫn cứ là cha mẹ, công ơn nuôi dưỡng vĩnh viễn không thể xóa nhòa, còn đối với cha mẹ đẻ đã bỏ rơi mình, thật sự cô không biết phải dùng tình cảm gì để đối mặt.
Ngân Dạ thế nào cũng không ngờ được, Ngân Vũ căn bản lại không phải là muội muội ruột thịt của mình. Sau chuyện này, y đã không còn cách nào xem Ngân Vũ là “muội muội” của mình nữa, cô trong mắt y, so với quá khứ đã hoàn toàn khác rồi. Sống chung dưới một mái nhà, thời gian dần trôi, Ngân Dạ phát hiện tình cảm mình dành cho Ngân Vũ, đang dần chuyển từ tình huynh muội, sang tình yêu nam nữ.
Nhưng, ở trước mặt Ngân Vũ, Ngân Dạ vẫn giữ thái độ trầm mặc ít nói, lời nói luôn tỏ ra mình là một huynh trưởng, có lúc còn đối chọi gay gắt trong những vấn đề mà hai anh em bất đồng quan điểm, nhưng mỗi khi y nhìn vào mắt cô, đều chứa chan tình cảm sâu nặng. Ngân Vũ, cũng dần dần nhận ra thứ tình cảm này. Nhưng mà, cô không thể đón nhận tình cảm này của ca ca. Cho dù, bọn họ hoàn toàn không hề có chung huyết thống.
Kha Cảnh Thần và Tống Tuyết Ngưng bởi vì mở rộng quy mô kinh doanh ra nước ngoài, cho nên quyết định di dân sang Châu Âu định cư.
Cuộc sống của hai huynh muội ở trong nước, cũng thoải mái không có gì phải lo lắng.
Mà Ngân Vũ và A Thần, chính là sau thời gian đó không lâu đã gặp nhau đấy.
Lần đầu tiên hai người gặp mặt, là trong một tiệm sách. Lúc đó A Thần là sinh viên y khoa mới đi du học trở về, phong độ đẹp trai, thư sinh nho nhã, học rộng tài cao, hơn nữa còn khéo ăn nói, đối xử với mọi người ôn hòa, ở cùng một chỗ với hắn, rất có cảm giác an toàn, cũng rất thú vị. Ánh mắt của hắn giống như biết nói, giọng nói cuốn hút, làm cho người ta mê mẫn. Cùng nói chuyện phiếm với hắn, Ngân Vũ vô cùng vui vẻ, càng không cảm thấy thời gian trôi đi.
Không được bao lâu, hai người đã xác lập quan hệ yêu đương. Sau đó, cô lập tức đem chuyện này nói với Ngân Dạ. Từ lúc nghe Ngân Vũ nói, đã tìm được người yêu, Ngân Dạ đã âm thầm đau khổ mất một đoạn thời gian đấy. Nhưng ở trước mặt muội muội, y vẫn tỏ ra thành tâm chúc phúc bọn họ.
Thế nhưng mà, mỗi lần đối mặt Ngân Vũ, tình yêu luôn phải cố gắng chôn chặt ở trong lòng kia, đúng là càng lúc càng khó có thể áp chế. Cho nên y đã đề nghị với phụ thân, muốn ra nước ngoài du học. Chỉ với học vị tiến sĩ hiện tại của y, nếu muốn tiếp tục học chuyên sâu thêm nữa, thì sớm hay muộn cũng sẽ có tên trong danh sách du học nước ngoài. Nhưng bởi vì y thực sự khó có thể tiếp tục bình thản đối mặt với Ngân Vũ nữa, nên y hy vọng có thể nhanh chóng xuất ngoại, chẳng qua, y hứa vào ngày muội muội kết hôn, mình nhất định về nước tham dự.
Ngân Dạ cũng không ngờ, tình cảm của mình đối với Ngân Vũ đã sâu đậm đến như vậy.
Bất quá, y lại hoàn toàn không thể ngờ được, mẫu thân người yêu Ngân Vũ, lại là chủ tịch công ty dược phẩm Ninh An Đường, còn phụ thân thì là một quan chức chính phủ.
“ A Thần đã có học vị tiến sĩ y khoa, anh ấy và em giống nhau đều xem trọng tây y,” Ngân Vũ cười một tiếng nói:” Mà ca ca này, anh đó, hy vọng sau này anh đừng có đem vấn đề Trung y của anh hay Tây y của anh ấy ưu việt hơn ra mà tranh luận nhé.”
Lúc đó Ngân Dạ hỏi:” Em... không có áp lực sao? Ở chung với một gia đình hiển hách như vậy.”
“ Không có a..., A Thần nói với em, cuối tuần này, sẽ dẫn em về ra mắt cha mẹ... Thật hồi hộp quá đi.”
Trước đó, A Thần đã đến thăm Kha gia, cha mẹ đều có ấn tượng không tệ với hắn, bề ngoài chỉn chu, khá chững chạc, ăn nói nho nhã lễ độ, đối xử với mọi người vô cùng ôn hòa. Cũng khó trách Ngân Vũ thích hắn.
Hắn lại còn giống với Ngân Vũ, đối với văn hóa và y học Tây phương cảm thấy vô cùng hứng thú, hơn nữa hình như còn có chút tường tận hơn cả Ngân Vũ. Cũng khó trách, nói chuyện với Ngân Vũ hợp ý như vậy.
Ngân Dạ nhìn ra được, người này mới là người hoàn hảo để chăm sóc tốt Ngân Vũ, cho cô ấy hạnh phúc.
Nhưng mà, không bao lâu sau khi Ngân Vũ tiễn A Thần rời khỏi nhà của mình, mẫu thân A Thần – Chủ tịch Ninh An Đường, Khâu Tú Phượng, lại cực lực phản đối đối với mối quan hệ tình cảm yêu đương của hai người này. Nhưng mà, A Thần luôn nói, hắn yêu Ngân Vũ cực kỳ sâu đậm, cho nên, bất luận thế nào, cũng không thể chia tay. Đồng thời, nhiều lần ở trước mặt Ngân Vũ cam đoan, tuyệt đối không bao giờ rời xa cô. Nhưng mà, mẫu thân của A Thần cực kỳ cố chấp, không chịu nhượng bộ thay đổi lập trường.
Nguyên nhân chủ yếu mà bà phản đối, là vì qua điều tra, đã hiểu rõ thân thế của Ngân Vũ. Đối với cái chết không minh bạch của cha mẹ đẻ Ngân Vũ, vô cùng không hài lòng, thậm chí nhiều lần cương quyết yêu cầu Ngân Vũ chia tay A Thần.
Ngân Vũ đương nhiên không có đáp ứng. Tuy chưa bao giờ gặp qua cha mẹ đẻ, nhưng Ngân Vũ tuyệt đối tin tưởng bọn họ có nỗi khổ tâm bất đắc dĩ. Nhiều năm qua cô đã cố gắng điều tra nguyên nhân cái chết của cha mẹ, nhưng đến nay vẫn chưa tra ra hung thủ giết chết cha mẹ là ai.
Nhưng mà, sao lại vì vậy mà bị kỳ thị? Vì vậy... mà không được sống chung với A Thần?
Bất luận nói thế nào Ngân Vũ cũng không có cách nào chấp nhận!
Thế nhưng mà, nhìn thái độ cương quyết của mẫu thân A Thần thì, muốn được bà ấy ủng hộ, thật đúng là chuyện xa vời viễn vông.
Mà bi kịch... cũng chính là sau lúc đó không bao lâu thì xảy ra đấy.
Có một ngày, Ngân Vũ nhận được một bó hoa hồng. Trong bó hoa còn có một tấm thiệp thơm, trên tấm thiệp viết:” Ngân Vũ: hẹn em hai giờ chiều ngày mai, tại đường xx gặp nhau ở ngõ hẻm đối diện cư xá số 1. A Thần”
Ngân Vũ cười một tiếng, tuy cảm thấy hẹn hò trong một ngõ hẻm có gì đó là lạ, nhưng cô chợt nghĩ chắc là A Thần muốn bày trò lãng mạn gì đây mà. Cô cảm thấy rất mong chờ.
Ngày hôm sau, cô trang điểm một chút, đúng hẹn đến nơi.
Khu cư xá đó, sau khi đi vào không bao lâu, thì đã thấy được ngõ hẻm đó. Thoạt nhìn nó rất hẹp, mà sau khi đi vào, thì thấy chỗ này thật sự rất vắng vẻ.
Tiếp theo, cô đợi hơn nửa giờ đồng hồ, Ngân Vũ bắt đầu cảm thấy bất an, vì vậy gọi điện cho A Thần.
“ Cái gì? Hoa?” A Thần ở đầu dây bên kia nghi hoặc nói:” Anh... Không có tặng hoa cho em a....”
“ Hả? Không thể nào? Vậy, chắc em nhầm rồi.”
Là ai lại dám giở trò trêu chọc mình vậy? Ngân Vũ đang cảm thấy kỳ quặc, cô bỗng phát hiện, mặt trời chiếu xuống, cái bóng của mình, không ngờ lại bắt đầu chuyển động, ở trên mặt đất lướt ra xa! Hiện tượng kinh khủng khác thường này, cô hoàn toàn không thể hiểu nổi, chỉ biết lập tức truy đuổi.
Tiếp theo... Cô ra khỏi ngõ hẻm, nhìn thấy...
Một tòa nhà trọ không có cái bóng.
Đi qua cánh cửa xoay, nhìn thấy cái bóng lướt vào thang máy. Cũng giống như những chủ hộ khác, cô, đã bị nhà trọ này chọn trúng.
“ Cô là...”
Thời điểm tiến vào thang máy, cô nhìn thấy hai thanh niên trẻ tuổi. Hai người đó, chính là Hạ Uyên và Lý Ẩn. Lúc đó, Lý Ẩn mới gia nhập nhà trọ không bao lâu.
Đó chính là toàn bộ quá trình Ngân Vũ tiến vào nhà trọ.
Đến chỗ ở của Hạ Uyên ở lầu mười, sau khi nghe y nói rõ toàn bộ chân tướng liên quan đến nhà trọ này, Ngân Vũ cảm thấy không thể tin nổi, sau đó...
Cô cũng không thể không chấp nhận sự tồn tại của tòa nhà trọ khủng bố này là sự thật.
“ Mười lần huyết tự... Có thể rời khỏi nhà trọ này?”
“ Ừ.” Hạ Uyên gật đầu, nói:” Điểm này có thể khẳng định, lịch sử tồn tại của nhà trọ đã rất lâu rồi, cho nên đã có chủ hộ chứng minh đúng là khi vượt qua mười lần huyết tự chỉ thị thì có thể sống sót ly khai nhà trọ.”
“ Mười lần.”
“ Ừ... Nhà trọ thông báo huyết tự, thông thường chừng một tháng thông báo một lần, lâu một chút thì chừng hai tháng, bất quá không có chuyện qua nửa năm mà không thông báo huyết tự nào. Nhưng mà đối với các chủ hộ thì, càng về sau thì khoảng cách thời gian nhận được huyết tự càng lúc càng dài, có khả năng một năm mới nhận được một lần huyết tự, tóm lại trước tiên cô cứ yên tâm đến đây sống đi, tuy thời điểm diễn ra huyết tự quả thực vô cùng khủng bố, nhưng nếu như nắm được bí quyết, hy vọng sống sót vẫn rất lớn đấy.”
Như vậy...
Tiếp theo mình phải làm gì đây?
Đột nhiên trải qua chuyện khủng bố quỷ dị như vậy, khiến Ngân Vũ gần như suy sụp. Mà cô càng không thể tin được chính là, rất nhiều sự tình trong nhà trọ này, lại vô cùng trùng khớp với những “câu nói hàm hồ” của mẫu thân khi xưa lúc ủy thác nuôi nấng mình!
Chẳng lẽ... lúc trước cha mẹ cũng là một chủ hộ trong nhà trọ sao? Nếu thật là như thế, thì đúng là số mạng đáng thương!
Đến tột cùng, nên làm gì bây giờ? Mười lần huyết tự, đoán chừng cũng phải mất thời gian năm sáu năm mới có thể hoàn tất, thậm chí dài hơn nữa.
Mà có khi mình đã chết trước đó rồi cũng nên.
A Thần phải làm sao đây?
Cô bắt đầu căm hận cái người đã tặng hoa ình. Thế nhưng, là ai tặng hoa? Cô căn bản không có đầu mối.
“ Cô muốn biết lai lịch của nhà trọ? Chúng tôi cũng đã cẩn thận điều tra qua rồi.”
Ngày thứ hai, sau khi chính thức chuyển vào nhà trọ, đối với vấn đề Ngân Vũ hỏi, Hạ Uyên tiếp tục giải đáp:” Đầu tiên là về khu cư xá này. Lịch sử khu cư xá này cũng có thể gọi là lâu đời, bất quá bởi vì địa thế không tốt, nên giá đất và giá nhà đều rất rẻ. Trên thực tế, bởi vì thường xuyên có tin đồn ma quỷ, cho nên công ty chủ sở hữu khu cư xá này cũng đã nhiều lần thay đổi, cuối cùng cơ quan quản lý bất động sản không còn cách nào, đành phải dùng cái giá cực rẻ đem khu cư xá đi đấu giá. Đến giờ không biết đã thay đổi bao nhiêu công ty chủ sở hữu rồi. Cư dân ở trong khu cư xá này cũng rất ít, rất nhiều căn nhà cho thuê với giá rẻ mạt vẫn không có người thuê, chính là vì nguyên nhân tin đồn ma quỷ mà ra cả. Cho nên công ty chủ sở hữu hiện tại khẳng định không có khả năng biết rõ sự tồn tại của nhà trọ. Về chuyện khu cư xá này lúc ban đầu được xây dựng như thế nào, thì không tra ra được.”
“ Tin đồn ma quỷ? Nhiều lắm sao?”
“ Không phải là quá nhiều. Nhưng mà khoảng thời gian mới giải phóng, tuy chuyện mê tín phong kiến đã bị đả kích rất nhiều, nhưng những tin đồn truyền miệng trên phố cũng không thể nào hoàn toàn ngăn chặn, hơn nữa càng về sau những câu chuyện ma quỷ càng đồn càng đáng sợ. Nếu nghĩ kỹ, thì những tin đồn này rất có thể là vào thời điểm các chủ hộ trốn chạy về nhà trọ, quỷ hồn đã xuất hiện a. Cũng thường hay có thông tin, rất nhiều người lai lịch không rõ ràng thường xuyên ra vào cư xá, chẳng qua công ty chủ sở hữu cũng được, hay cơ quan quản lý bất động sản cũng vậy đều không ai đi quan tâm, dù sao cư dân cũng không có bao nhiêu.”
“ Như vậy à...”
Vì sao... người tặng hoa kia lại chọn địa phương này hẹn gặp mình? Lựa một nơi... có nhiều truyền thuyết ma quỷ như khu cư xá này?
Là ngẫu nhiên sao?
Hay là...
Nhưng mà, cho đến hôm nay, Ngân Vũ vẫn không thể biết, người năm xưa dùng danh nghĩa A Thần tặng hoa ình, là ai. Thời điểm đi điều tra, cửa hàng bán hoa nói là một người có giọng nói khàn khàn gọi tới đặt hoa. Điều tra sâu thêm một chút về điện thoại, thì lại càng khiến người ta thất vọng, đó căn bản chỉ là điện thoại công cộng, tiền thanh toán bằng chuyển khoản ngân hàng, nhưng cũng không thể tra ra tài khoản tiền gửi.
Cuối cùng, Ngân Vũ chỉ có thể kết luận, là một người nào đó cố tình trêu chọc mình, vô tình khiến ình giống như cha mẹ khi xưa tiến vào cái nhà trọ đáng sợ này.
Ngày đó, Ngân Vũ đột nhiên về nhà nói, muốn chuyển ra ngoài sống một thời gian, y cảm thấy cô có gì đó kỳ quái. Tiếp theo, Ngân Vũ đột nhiên, nhào vào lòng y khóc rống.
“ Ca... Em, em phải làm gì bây giờ, em...”
Sau đó, Ngân Vũ, nói ra tất cả những chuyện liên quan đến nhà trọ.
“ Ca... Em, không thể ở cùng một chỗ với A Thần rồi, em không muốn anh ấy bị cuốn vào những thứ liên quan đến tòa nhà trọ khủng bố này. Thực xin lỗi... Ca, có lẽ em không còn cơ hội để báo đáp, công ơn nuôi dưỡng của cha mẹ và ca ca nữa rồi...”
Lúc đó nhìn thấy Ngân Vũ bất lực thương tâm, ánh mắt tang thương, Ngân Dạ đã ra một quyết định. Đi theo cô... bảo vệ cô.
Vì vậy... Y chủ động lựa chọn, tiến vào cái nhà trọ này.
Cái bóng của Ngân Dạ dưới ánh mặt trời, cuối cùng cũng phát sinh dị biến, rốt cục y đã thấy được tòa nhà trọ đó.
Vậy đó... Nhất định mình phải liều cả tánh mạng để chiến đấu giành lấy sự sống.
Giờ phút này, Ngân Dạ rốt cục đã xông vào bên trong nhà trọ, thân thể lập tức cảm thấy không còn sức chống đỡ nữa, ngã ngay xuống mặt đất. Mấy ngày liên tục đợi thông xe, bởi vì không có cách nào liên hệ với Ngân Vũ, nên mỗi ngày y đều trải qua trong tâm trạng lo lắng và bất an, cũng không ăn được bao nhiêu, giờ phút này buông lỏng, ngược lại toàn thân thoát lực.
Khi y quay đầu lại, nhìn Ngân Vũ đang mở to mắt, vui mừng cười cười, trước mắt bỗng tối sầm, hôn mê bất tỉnh.
Ngân Vũ, em hỏi anh, vì sao lại phải tiến vào nhà trọ này? Đáp án rất đơn giản.
Bởi vì em ở trong nhà trọ này.
Bởi vì, em đấy...