Nhà Trọ Hoa Yêu

Chước Tử lắp bắp sợ hãi, không ngờ Thiển Thiển lại là người sắp chết. Trốn tránh
truy bắt của Hắc Bạch Vô Thường không chịu vào luân hồi, bảo sao lại nói là muốn nghịch thiên để cứu nàng ấy. Nàng dụi dụi vào người hắn, ngẫm
nghĩ hồi lâu rồi nói: “Nhưng mà, lão yêu quái kia lại muốn ăn thịt ta.
Không phải bọn họ chỉ cần trốn Hắc Bạch Vô Thường là được sao?”

Thư Sinh nói: “Hồn phách nàng ta vẫn còn đương nhiên vẫn là người thường, nếu ăn nàng thì có thể chữa thương nữa.”

Chước Tử nuốt khan: “Nàng ta còn bị thương hả?”

“Đúng thế!”

Chước Tử lắc đầu: “Không thể mềm lòng giúp bọn họ được, chúng ta chỉ mở nhà trọ thôi, không phải là y quán.”

Thư Sinh xoa đầu nàng: “Nếu hắn cứ cố chấp muốn ăn nàng thì dù thất bại một lần cũng sẽ tiếp tục tấn công, có khi đuổi hắn đi thôi.”

“Đừng mà,
vẫn còn bảy ngày cơ”. Chước Tử nhăn nhở: “Không phải hắn có ý với Thiển
cô nương sao, hơn nữa cũng không đánh lại chàng được. Vậy chàng theo dõi hắn, nếu hắn dám ăn ta thì chàng chén luôn Thiển cô nương kia đi.”

Mắt Thư Sinh giật liên tục, đây có phải Chước Tử ngây ngô xinh đẹp nhà hắn không?
Sao lại đầy bụng đen tối thế này? Suy nghĩ chán chê, bỗng thấy tràn đầy
cảm giác tội lỗi, liền cảm khái nói: “Chước Tử ơi, nàng bị ta dạy hư
rồi.”

Chước Tử
chẳng nghe ra thâm ý trong lời nói, đang cảm thấy buồn ngủ liền ngáp một cái, lăn lăn vào trong lòng hắn: “Thư Sinh đần ơi, đi ngủ đi.”

Thư Sinh lặng lẽ nhìn màn che, tay chân kia lại khua loạn lên rồi.

Một lúc sau, Chước Tử vỗ vào tay hắn: “Thư Sinh đần, không được sờ ta.”

Thư Sinh
xoay người nhìn nhìn, xoa xoa mặt nàng: “Chước Tử, nàng có nghiên cứ kỹ
mấy cuốn sách Tân Nương đưa cho nàng không thế?”

“Nàng ấy nói, xem mười trang đầu là được mà.”

Thư Sinh ân cần nói: “Vậy mai nàng nhìn cả đoạn sau nữa nhé.”

Chước Tử chẳng suy nghĩ đáp lời luôn: “Không được, Tân Nương dặn rồi, phải thành thân mới được xem.”

Thư Sinh bừng tỉnh: “Vậy chúng ta thành thân thôi.”

Chước Tử mơ
mơ màng màng, hất tay hắn ra: ‘Còn sờ nữa ta đánh chàng đấy. Ta thừa
biết thế nào là thành thân nhé, phải khua chiêng gõ trống, trải thảm đỏ
mười dặm. Nhưng thế phiền phức quá. Đừng lảm nhảm nữa, mau ngủ đi, nếu
không mai lại dậy trế đấy… Chàng lại giấu gậy trong người làm gì thế
hả?”


“Hự!”

Hôm sau, Thư Sinh lại không ngủ được, bởi vì Chước Tử cứ y như con bạch tuộc nằm úp
sấp trên người hắn. Hắn có thể trụ được là tốt lắm rồi. Hôm sau vác đôi
mắt thâm quầng ra giếng múc nước.

Lũ yêu sau
hậu viện đang khoan khoái tắm sương sớm, rôm rả trò chuyện, thấy Thư
Sinh, không nhịn được bèn hỏi: “Thư Sinh đại nhân, ngài lại không ngủ
được à?”

Thư Sinh đứng lại, cười nói: “Xin hỏi ai là Tân Nương thế?”

Tân Nương hai mắt chớp chớp, lau lau nước miếng, giơ tay: “Đây, đây!”

Thư Sinh ý vị thâm trường nhìn nàng ta, tóm lấy tay: “Tiểu sinh có chút chuyện cần trao đổi.”

Sau đó lũ
yêu nhìn Tân Nương hí ha hí hửng đi theo Thư Sinh. Một lúc sau thì Chước Tử ngáp ngắn ngáp dài đi tới, vẫy tay chào hỏi mọi người. Thả gàu xuống giếng múc nước, đang định dặn dò mọi người làm việc chăm chỉ hơn thì
bỗng ngửi thấy mùi khét, quay lại nhìn thấy khói bốc lên từ nhà bếp, tức giận hét lên: “Thư Sinh ngốc kia, chàng lại dám dùng Tam Vị Chân Hỏa
hả?”

Nói xong lập tức phi vào trong định xử hắn. Đi vào phòng bếp, khói nồng nặc, nói
không nên lời. Mơ hồ nghe thấy có người đang ho khan, đứng lại hỏi:
“Yêu, khụ, yêu quái tổ tông à?”

Âm thanh khó nhọc vì sặc khói: “Mau tới dập lửa, khụ khụ.”

Lúc Thư Sinh thấy khói chạy lại thì nhìn Yêu Bát cùng Chước Tử nhem nhuốc đang lò dò bước ra, Tân Nương chớp chớp mắt: “Ta thấy hai người bọn họ chính là
huynh muội ruột thịt, đều ngốc nghếch như nhau đấy.”

Thư Sinh im lặng, trong lòng thầm đồng ý.

Yêu Bát cự nự: “Sao ta lại cùng loại với tên tiểu yêu này được chứ!”

Chước Tử chọc chọc tay hắn: “Lão tổ tông à, chân thân của ngài là gì thế?”

“Không phải thảo yêu cây yêu là được.”

Cái giọng điệu làm người ta không thoải mái cho lắm! Thư Sinh giơ tay lau mặt nàng: “Hai người làm gì trong phòng bếp thế?”

Chước Tử chỉ vào kẻ kia: “Là lão tổ tông kia ban cho đấy, thiếu chút nữa đốt sạch cả phòng bếp. Hắn còn định chặt cánh tay ta đi nấu canh nữa chứ. Ta nói
cho ngươi hay nhé, ngươi ăn của ta bao nhiêu thì chưởng quầy của ta sẽ
chén Thiển Thiển bấy nhiêu mới dừng tay nhé.”

Sắc mặt Thư
Sinh càng lúc càng lạnh lẽo, bỗng nghe thấy “Chưởng quầy của ta”, mây mù lập tức biến tan. Thấy Yêu Bát định bỏ đi, giơ tay chặn hắn lại, cười
nói: “Xem ra phải nói chuyện nội quy khách điếm cho ngươi hay rồi.”

Yêu Bát lạnh mắt nhìn hắn: “Chúng ta không trả phòng đâu.”


“Ta không đuổi các ngươi đi, nhưng theo lời Chước Tử nói, nếu ngươi còn dám giở trò với nàng ấy… thì ta…”

Đợi lúc lâu không thấy hắn nói tiếp, Yêu Bát nhịn không được hỏi: “Người làm gì hử?”

Thư Sinh hàm ý cười khẽ, vẻ mặt thần bí khó lường: “Tự tưởng tượng đi.”

Yêu Bát tức giận giơ chân: “Đồ đen tối!”

Đợi lúc Yêu
Bát nổi giận đùng đùng bỏ đi, Thư Sinh cũng đi ra mở cửa khách điếm.
Chước Tử quay về dọn dẹp phòng bếp, Tân Nương cũng theo hỗ trợ, cầm khăn lau chùi một lúc rồi dừng lại, lo lắng nghĩ nghĩ, nói: “Lão Đại, sao ta cứ cảm thấy có gì đó không đúng lắm. Cô có phát hiện, từ lúc Thư Sinh
đại nhân tới đây, khách điếm cứ đón tiếp toàn những nhân vật kỳ lạ
không? Mà Lão Đại này, cô với Thư Sinh phát triển đến giai đoạn nào rồi, còn chưa có hỏi hắn là ai?”

Chước Tử nói: “Hắn bảo sau này mới nói, giờ phải xây dựng tình cảm đã.”

Tân Nương sờ sờ cằm: “Không hỏi được thân phận ít nhất cũng phải hỏi chuyện này chứ. Cho dù không liên quan đến hắn nhưng Thư Sinh lợi hại như vậy, chắc
cũng biết nguyên nhân chứ?”

Chước Tử
ngẫm nghĩ, hình như cũng có chút liên quan thật. Dọn dẹp sạch sẽ phòng
bếp, ra tiền đường, thấy Thư Sinh đang dựa vào cửa trước, ngũ quan tuấn
mỹ như điêu khắc, thực sự rất ưa nhìn. Với tay kéo áo hắn: “Thư Sinh
ngốc, từ sau khi chàng đến ấy, mấy kẻ kỳ quái cứ lũ lượt kéo đến khách
điếm này. Lúc gia gia còn làm chưởng quầy không có nhiều chuyện quỷ dị
thế này đâu.”

Thư Sinh nhíu mày: “Nàng nói lúc lão chưởng quầy còn ở đây, không hề có thần tiên hay yêu ma quỷ quái à?”

Chước Tử gật đầu: “Đúng vậy, nếu có nhiều thế thì ta sớm bị ăn thịt từ lâu rùi á!”.
Đột nhiên nàng nghiêm túc nói: “Chàng nói xem, có phải tại chàng phạm số đào hoa không hả?”

Thư Sinh bật cười, nhưng có chút đăm chiêu nói: “Khi ta mới tới tiểu trấn này, quả
thực thấy khách điếm này không giống mấy nơi khác, nhưng thấy nàng ở
đây, ta lại nghĩ là do nàng cơ. Giờ nghe nàng nói, hình như đúng là có
chút kỳ quặc thật!”

Chước Tử xém ôm chầm đùi hắn: “Thư Sinh ngốc, chàng nhất định phải tra rõ nguyên
nhân, nếu không sau này khách điếm không có ngày nào yên bình mất.”

Thư Sinh cúi đầu nhìn lại bản thân: “Có lẽ không phải tại ta đâu…”

Chước Tử lập tức lườm hắn: “Nếu thật là do chàng thì… Thư Sinh đần ơi, chàng chuyển
sang bên cạnh ở đi, tất cả vì khách điếm nha.”

Thư Sinh trừng mắt: “Tách, ra, ở, riêng?”, mà lại còn vì khách điếm mà tách ra nữa chứ! Cái đồ khách điếm tiểu tam!


Để có thể cùng chung chăn gối, nhất định phải mau chóng điều tra rõ nguyên nhân thôi!

Chước Tử thì thật sự không quá để tâm. Nàng bưng cơm trưa lên lâu, Thiên Thiển chạy
ra mở cửa, tuy sắc mặt vẫn tiều tụy nhưng ít ra có thể đứng dậy rồi.

Thiển Thiển ngó trái ngó phải, nghiêm túc: “Yêu Bát không có đây chứ?”

Chước Tử chớp chớp: “Hắn không ở bên cạnh cô à?”

Thiên Thiển
giảo hoạt nở nụ cười, Chước Tử lúc này mới phát hiện ra nàng ta đang cầm gói hành lý, bước ra cửa, rón ra rón rén đi được vài bước thì quay đầu
nói: “Không được nói cho hắn biết ta đi đâu nhé!”

Chước Tử hơi khớp một chút, rồi giơ tay túm nàng ta lại: “Đợt đã, chuyện này… nếu cô rời khỏi yêu quái tổ tông, không phải sẽ bị quỷ sai bắt đi sao?”

Thiển Thiển đứng lại: “Sao cô biết chuyện của ta? Yêu Bát nói à?”

“Không phải, không phải vậy, nhưng cô muốn đi chơi thì cũng phải chờ yêu quái tổ tông về đã chứ.”

“Ta muốn nhân lúc hắn không có ở đây để bỏ chạy ấy chứ”. Thiển Thiển rụt tay lại: “Được rồi, cứ vậy đi, ta đi đây.”

Chước Tử do
dự, không biết có nên kéo nàng ta về không thì Yêu Bát từ trên trời
giáng xuống, còn không thu hồi quyển trục, hắn đã lao ra, túm lấy tóc
Thiển Thiển: “Lại đây nào, ta tìm được thuốc tốt lắm, ngoan ngoãn ăn
đi.”

Chước Tử nhíu mày: “Buông tay ra, yêu quái thối này, ngươi làm đau ta đấy.”

Vừa nói xong đã bị Yêu Bát túm lấy, liền giãy dụa chân tay muốn trốn thoát nhưng vẫn bị trấn áp ngoan ngoãn. Chước Tử nhìn hai tên này, rốt cuộc là định
diễn tiết mục gì đây chứ?

Hôm sau, lúc Chước Tử nấu cơm trưa lại thấy Thiển Thiển toan bỏ trốn như hôm qua.
Nhưng chưa xuống đến lầu thì Yêu Bát bất thình lình xuất hiện tóm trở
lại.

Cứ lặp đi
lặp lại ba ngày như thế, Chước Tử cuối cùng cũng chịu không được, chờ
Yêu Bát bước ra cửa liền bưng cơm vào phòng Thiển Thiển, cười nói:
“Thiển Thiển cô nương à, sao cô cứ trốn tránh yêu quái tổ tông thế? Tuy
rằng hắn có chút ngang ngược, nhưng cô xem, cô có chửi mắng thế nào hắn
cũng không tức giận, thế nên hắn cũng không phải người xấu mà.”

Thiển Thiển
lăn ra bàn, xoay cái chén, lục tục một lúc mới nói: “Ai bảo hắn phải
nghĩ cách cứu ta đâu, đã bảy năm nay rồi… Mỗi tối đều phải lẩn trốn,
phiền chết được…”

“Hắn dồn mọi sức lực để giúp cô tránh né Hắc Bạch Vô Thường… Thế mà cô còn thấy
phiền phức, Thiển cô nương à, cái này thực sự không hiểu được mà.”

“Đúng thế đấy.”

Chước Tử
đang sắp sửa bàn ghế chuẩn bị nghe chuyện bát quái, ai ngờ lại bị chọc
tức mà bị đuổi đi, chẳng vui chút nào. Đang định hỏi tiếp thì thấy Yêu
Bát đi vào, hắn có chút kinh ngạc: “Sao hôm nay nàng không chạy trốn nữa à?”


Thiển Thiển trừng hắn: “Ngày mai tiếp tục.”

Yêu Bát bật cười, đặt gói giấy dầu trước mặt nàng ta: “Gà nướng nóng hổi mới ra lò đây!”

“Không mỡ quá chứ?”

“Đương nhiên rồi, ta xé đùi gà cho nàng nhé.”

“Nhớ bọc giấy dầu cẩn thận đấy.”

Chước Tử
nhìn hai người ở chung, thực sự thấy kỳ quái vô cùng. Cảm thấy có chút
nội tình gì đó nhưng nàng không thể rõ nó là cái gì.

Đi xuống lầu một lúc thì thấy Yêu Bát cũng xuống lấy đũa, Chước Tử cảm thấy áy náy:
“Lão yêu tổ tông à, khách điếm trong trấn Trạng Nguyên này nhiều lắm,
sao hai người lại đến đây?”

Yêu Bát đứng lại: “Thấy nơi này thuận mắt thôi.”

“Không phải có cái gì đặc biệt hấp dẫn ngươi à?”

“Hứ.”

Chước Tử
trán đầy hắc tuyến, hai cái kẻ này thực sự vừa kỳ quặc vừa kiêu căng quá mà! Chạy đến quầy tiền, trút giận: “Chưởng quầy, vừa rồi yêu quái tổ
tông nói thấy nơi này thuận mắt thì vào trọ lại, hỏi thêm một câu hắn
lại còn dùng ánh mắt khinh khỉnh nhìn ta, oánh hắn nhé?”

Thư Sinh bật cười, Chước Tử lại tiếp: “Này nhé, Thiển Thiển không sợ bị Hắc Bạch Vô
Thường tước đi mạng sống nhưng yêu quái tổ tông thì lại cực để ý đến
chuyện ấy. Thiển Thiển lại nói, bảy năm trốn tránh, nàng ấy thấy phiền
quá đi. Mấy ngày nay nàng ấy cứ tìm cách bỏ trốn, lại bị yêu quái tổ
tông dùng đủ mọi cách đem về, nhìn qua thôi cũng thấy có nhiều chuyện
rồi.”

Thư Sinh làm bộ suy ngẫm một lúc rồi trầm ngâm: “Phải tránh quỷ sai để bảo vệ một
người cũng không phải dễ dàng gì, theo lẽ thường thì yêu khí của Yêu Bát không yêu như bây giờ…”, hắn dừng một chút: “Chẳng lẽ…”

Chước Tử hỏi: “Sao thế?”

Thư Sinh lắc đầu cười cười: “Hắn đem yêu tâm cho Thiển Thiển, dùng yêu khí giúp nàng giấu đi mùi của người phàm, mới có thể tránh quỷ sai được bảy năm. Cho
nên yêu lực của hắn mới không mạnh nữa.”

“Sao ta vẫn thấy yêu quái tổ tông hiện giờ cũng rất mạnh mà…”

Thư Sinh trầm mặc: “Nhưng Thiển Thiển lại là con người. Suốt bảy năm, yêu tâm ở trong cơ thể không trách lại bị nội thương.”

Chước Tử
giật mình, gật đầu: “Cho nên thương thế của Thiển Thiển không phải do
người ngoài gây ra, mà là do yêu tâm. Bảo sao yêu quái tổ tông lại tìm
đủ mọi cách tìm bắt ta đi nấu canh, nếu là do yêu tâm gây ra, thì ta đây chính là thuốc tốt còn gì.”

Nói đến hai
chữ thuốc tôt, da đầu run cả lên, nhất định là bị quá nhiều người muốn
ăn thịt nàng tạo thành bóng ma trong lòng, đến chính mình cũng không
nhận ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận