Nhà tù nóng bỏng: Tổng giám đốc tha cho tôi đi

Phàm Ngự nhẹ nhàng phất qua phần tóc rơi trên trán, sau đó dựa vào cửa phòng tắm. Đôi mắt thâm thúy khóa mắt An Tuyết Thần, cô nhìn vẻ quyến rũ của anh, sau đó đứng phắt lên nói: "Ặc, cái đó, em biết anh tâm tình không được tốt, không muốn nhìn thấy em, cho nên em quyết định đi trước, a---" Thật ra cô vừa nói vừa đi tới cửa, nhưng còn chưa đụng tới cửa thì đã bị một bàn tay mạnh mẽ kéo trở lại.
Anh khép hờ đôi mắt, môi mỏng khẽ mím lại; đôi mắt thon dài, sắc nhọn nhìn chằm chằm vào gương mặt của cô, toàn thân tỏa anh ra hơi lạnh muốn bức người, ẩn dưới sự cô đơn là cường thế kiêu ngạo khắp trời đất. Cô không khỏi rùng mình một cái, cô nhìn anh, nhưng mà vô tình lại thành ra là đang chiêm ngưỡng, nuốt nước bọt, mở miệng: "Vậy…, anh nghỉ ngơi đi, anh cũng mệt rồi, em sẽ đóng cửa." Nói xong liền muốn trốn.
Lần này anh cũng không tha cho cô, nằm lên giường, nhìn bóng lưng cô, thanh âm lạnh như băng nói: "Tới đây."
Cô chỉ cảm thấy lưng mình lạnh buốt, nhiệt độ giảm mạnh, cứng ngắc, khẽ động khóe miệng, ngu ngơ xoay người lại, nhìn anh: "Có, có chuyện gì sao?"
Anh cầm lấy một điếu thuốc trên đầu giường, đốt lên, hút một hơi, sau đó từ từ nhả khói ra, động tác cực kỳ hấp dẫn. "Em đi đâu? Em không muốn ngủ sao? Đây là phòng của em mà."
Khóe miệng cô nhất thời cứng đơ, ý tứ của anh đã rất rõ ràng, chính là muốn mình ở lại, vậy mà bảo mình là quân tử cơ đấy. Cô lập tức đi vào phòng tắm, mở miệng: "A, đúng vậy, em tắm xong rồi ngủ." Nói xong liền đóng cửa lại. Anh nhìn cửa phòng tắm đóng chặt, khóe miệng hơi nhếch lên, mị hoặc có chút quyến rũ. Anh không vội.
Cô ngâm mình trong bồn nước tắm, nhắm mắt lại, suy nghĩ bây giờ phải làm gì để có thể bảo toàn thân thể đây. Nếu không a, tối nay thể nào cũng chết trên giường cho coi. Cô không bao giờ muốn mình trở thành người phụ nữ chết trên giường đâu. Hay là giả bộ không thoải mái đi? Cô ảo tưởng trong đầu mấy biện pháp, nhưng căn bản đối với anh cũng không có tác dụng gì. Lại nghĩ tiếp, nửa giờ trôi qua, cô đứng dậy, mặc áo choàng tắm, sau đó mở cửa he hé ra nhìn, thấy anh dường như đã ngủ thiếp đi, tâm trạng cô cũng dịu xuống bớt, mệt như vậy, nhất định sẽ ngủ. Lúc này cô mới rón rén bước ra ngoài, sau đó nhẹ nhàng trèo lên giường nằm bên cạnh anh. Nhìn anh hô hấp đều đều, anh cũng chỉ là một đứa trẻ lớn xác thôi. Đột nhiên hông cô bị một cánh tay kéo lại. "A---" Cô bị kéo về phía anh.
Cánh tay dài của anh chụp cô lại, liền kéo vào trong ngực mình, sau đó truyền hơi thở ấm nóng vào tai cô: "Nếu như em ở trong đó hơn nửa giờ, có lẽ anh đã ngủ rồi."
Cô cả kinh, cảm giác được bàn tay anh bắt đầu lộn xộn ngao du trên người mình, bên trong áo choàng tắm không có gì cả, anh có thể ra tay dễ dàng hơn rồi.
Hơn nữa da dẻ mới vừa tắm như nước trong veo, trơn mềm nhẵn mịn. Bàn tay anh vuốt ve nơi căng tròn của cô, một tay khác đùa bỡn nơi u cốc của cô. Cô thở gấp, sau đó nuốt nước bọ một cái rồi nói: "Cái này, tiểu Ngự, em có chút không thoải mái, anh xem."
Anh trèo qua thân thể của cô, nhìn cần cổ cô trắng nõn rồi dừng ở khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, thanh âm tà mị nói: "Không thoải mái? Lát nữa anh khẳng định em sẽ thoải mái đến chết được."
Cô cả kinh, nói: "Không, không cần, ngủ một giấc là được rồi, ha ha."
Anh nhìn cô, hai mắt nheo lại, xoay người để cô ở phía dưới: "Có cần hay không em không cần lo." Vừa nói vừa tiến vào cô.
Một trận hoan ái diễn ra đích thực là một cuộc đại chiến, âm thanh người con gái cầu xin tha thứ, cùng với âm thanh thở hổn hển của người đàn ông đang động đậy, tấu lên một giai điệu động lòng người trong màn đêm.
{Tác giả: Cứ như thế mà ~~, cảnh báo.}
Lại còn suốt đêm, cô hận chết anh, bây giờ, ngay cả giường cũng không xuống được, nghĩ đến lại buồn a. Người đàn ông này sao sinh khí dồi dào vậy a, làm cả vạn lần mà sáng sớm vẫn còn có sức đi làm? Phục thật.
Cô ngủ nhiều quá, khi tỉnh dậy thì trời đã tối. Cô đi rửa mặt rồi xuống dưới lầu. Sao mọi người đều có mặt ở đây? Phàm Kình Thiên, Mục Anh Lan, còn có Lý Nham và cha mẹ nữa. Tình huống gì thế này? Tiểu Niệm Ngự ngồi trong lòng Phàm Kình Thiên vừa ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên liền nhìn thấy cô, nhoẽn miệng cười la to lên: "Mama, mama xuống rồi, phải chờ một chút mới có cơm."
Cô nhìn con trai mình, sau đó cười cười, nhìn Phàm Ngự ở một bên, là anh ấy bày ra? Không có thời gian để suy nghĩ, cô đi xuống lầu, đến phòng khách, sau đó lạnh nhạt chào hỏi: "Chào mọi người."
Tiểu Niệm Ngự nhìn cô, vội vàng chạy về phía cô: "Mama, bế."
Cô ngồi xổm xuống, bế cậu lên, sau đó nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn, nói: "Con trai, gần đây con mập lên đấy, sao lại nặng như vậy?"
Tiểu Niệm Ngự bỉu môi. "Vậy ư, có lẽ là gần đây con ăn khá nhiều, nếu mama cảm thấy nặng thì để con xuống đi." Cậu bé vô cùng hiểu chuyện nói.
"Không đâu, mama thích bồng bảo bối mà." Mọi người đều đổ mắt về phía hai mẹ con này, đúng là tình mẹ con. Phàm Ngự nhìn cô, dịu dàng nói: "Tuyết Thần, tới ngồi bên cạnh anh."
Cô nhìn anh một cái, ngoan ngoãn đi tới ngồi bên cạnh anh, ôm con trai trong lòng, chơi với con, không muốn để ý tới bọn họ, làm sao tiểu Niệm Ngự không biết điều đó được, liền phối hợp với cô.
Phàm Ngự đột nhiên nói một câu, phá vỡ sự im lặng: "Bọn con chuẩn bị kết hôn."
Phàm Kình Thiên cũng không lấy làm ngạc nhiên, Mục Anh Lan hơi sửng sốt, nhưng chuyện đã qua rồi, dù sao cũng có con rồi. Còn An Tuyết Thần thì kinh ngạc nhìn anh.
Anh ôm cô, dựa vào ghế salon, sau đó nhàn nhạt mở miệng: "Con chỉ thông báo ọi người tới tham dự hôn lễ thôi."
Phàm Kình Thiên bưng tách cà phê nhấp một miếng. "Ừ, được, chúng ta về, kết hôn sớm một chút cũng tốt, để cho cháu trai bảo bối của ta có một danh phận quang minh chính đại."
An Tuyết Thần không ngờ Phàm Kình Thiên sẽ nói như vậy, lại càng thêm kinh ngạc, cũng không biết nói gì. Bây giờ cô còn chưa nghĩ tới việc kết hôn. Kết hôn? Cô bị hai chữ này đánh trúng. Bọn họ muốn kết hôn sao? Rất không thực tế? Chưa bao giờ cô nghĩ sẽ kết hôn với người đàn ông này.
Phàm Ngự liếc mắt nhìn cô, thấy vẻ mặt kinh ngạc của cô, hơi nhếch khóe miệng.
Phàm Kình Thiên dời tầm mắt lên người An Tuyết Thần, mở miệng: "Tuyết Thần à, con có ý kiến gì không?"
"A?" An Tuyết Thần còn đang hoang mang, đối với câu hỏi của ông, có chút không thích ứng kịp. Tiểu Niệm Ngự ngược lại, hưng phấn mở miệng: "Gia gia, mama không có ý kiến gì. Với lại hôm qua baba cũng nói tới, baba sẽ ama một hôn lễ vô cùng long trọng, mama rất thích." Tiểu Niệm Ngự nói rất thích thú, cô nghe mà trợn cả mắt, hả cả họng. Còn Phàm Ngự thì liếc mắt quan sát phản ứng vô cùng đáng yêu của cô, thay đổi nhanh chóng, vẻ mặt thật phong phú, anh vẫn còn chưa nhìn thấy cô biểu hiện nhiều vẻ mặt như vậy.
Một hồi thì kinh ngạc, một hồi thì đỏ mặt. Vẻ mặt phong phú như vậy, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu. Xem ra, tâm trạng của Phàm Ngự rất tốt a. Còn An Tuyết Thần thì như đi vào cõi tiên. Tiểu Niệm Ngự ngẩng đầu nhìn cô, vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ bé của cô, nói: "Mama, mama nói có phải không?"
"Ặc?" Lần đầu tiên cô rơi vào thế bị động, hơn nữa, lần đầu có cảm giác mình giống như một thằng hề vậy.
"Mama, có phải không?" Tiểu Niệm Ngự bày ra bộ mặt đáng thương, đôi mắt non nớt đầy sương. An Tuyết Thần nhìn thấy bộ dạng này của cậu, cho nên vô thức đáp ứng. Tình huống gì đây?
"A, ừ, đúng vậy." Nói xong chính cô còn thấy sửng sốt, mình mới vừa nói gì vậy? Vừa định giải thích thì nghe Phàm Kình Thiên cười sảng khoái. "Ha ha, tốt, tốt. Nếu người trong cuộc không có ý kiến, vậy thì chúng ta cứ thế mà làm đi ha. Ha ha."
Cô chỉ cảm thấy có một đám mây đen trên đầu, a--, không đúng, là một chùm đám mây đen. Cô cúi đầu, mặt xị ra, sao ông ấy lại định đoạt hôn nhân của mình, mình còn chưa đề xuất ý kiến mà. Cô định thần lại, sau đó tức giận nhìn Phàm Ngự, Phàm Ngự nhìn cô cười một tiếng, ý là: ‘Em tìm con ấy, anh không có liên quan.’ Cứ như vậy mà mọi người ăn xong bữa rối. Sau khi ăn xong, Phàm Ngự và Lý Nham cùng vào thư phòng.
Dáng vẻ Lý Nham nho nhã từ trên xuống dưới, nhưng nói ra lại làm cho người ta không đỡ được. "Cậu được đấy, tiểu tử này vậy mà chịu cùng chung chiến tuyến với cậu, hình như cậu có sở trường 'trâu già gặm cỏ non' thì phải."
Phàm Ngự lười biếng ngồi lên salon, hững hờ uống rượu vang, nói một câu khiến cho Lý Nham phải chạy ra ngoài: "Mẹ cháu để cháu ở công ty cậu thực tập, cháu xem, tìm việc gì lớn một chút để làm đi,Tổng Giám Đốc chẳng hạn."
Lý Nham vừa nghe liền đứng lên: "Được được, cháu đi."
Phàm Ngự cười cười nhìn Lý Nham. Tiểu tử này chỉ được cái lớn xác, không nói được lời nào tốt đẹp cả, nói với cháu thì lộ hết cả bí mật. Lúc này Tiểu Niệm Ngự đi vào phòng, đặt mông ngồi cạnh Phàm Ngự, tư thế ngồi giống nhau, đều bắt chéo chân. Một tay Phàm Ngự cầm ly rượu, một tay cố ý để trên đùi gõ gõ. Còn tiểu Niệm Ngự thì khoanh tay trên ngực, xoay đầu nhìn anh, nói: "Đã giải quyết tốt đẹp, ông đáp ứng tôi đi."
Anh nhìn cậu, cố tình trêu cậu: "Đáp ứng? Ta đáp ứng con cái gì?"
Tiểu Niệm Ngự trợn tròn mắt, lập tức nhảy xuống ghế, đối mặt với anh, thở hồng hộc, chỉ vào anh: "Ông, ông không giữ lời gì hết, không phải ông nói tôi giúp ông khiến mama quay lại thì ông sẽ đem tài sản chuyển qua cho tôi sao?"
Anh không hề để ý tới sự giận dữ của cậu bé, chỉ chớp mắt một cách vô tội, nhìn cậu. "Hình như chưa nói qua cái đó."
"Ông, tôi cho ông biết, nếu như ông không thực hiện lời hứa, tôi sẽ đi nói ama biết ngày đó ông bị tập kích là giả, thật ra đều là người của ông cả." Cậu bắt đầu uy hiếp anh.
Nhưng họ không biết, An Tuyết Thần vốn định tìm Phàm Ngự thương lượng, thấy Lý Nham đi xuống, cô liền đi lên, không ngờ lại nghe thấy hai cha con nói chuyện. Hai tay cô nắm chặt thành đấm, đá văng cửa, căm tức nhìn hai cha con họ. Hai người trong phòng cũng giật mình. Phàm Ngự nhìn vẻ mặt như muốn ăn tươi nuốt sống của cô, anh liền thay đổi sắc mặt, biết cô nghe hết rồi. Tiểu Niệm Ngự dù sao cũng là một đứa trẻ dĩ nhiên cũng bị dọa, kinh sợ nói: "Mama, mama."
An Tuyết Thần đi tới chỗ hai người, cố nén lửa giận trong người, hạ giọng nói: "Hai người vừa nói gì, chuyện lần trước là một tay anh sắp xếp?"
Phàm Ngự vội vàng đứng lên, sau đó nhìn cô, gương mặt anh dịu dàng, nói: "Bảo bối, đúng. Anh thừa nhận là anh sắp xếp, nhưng cũng vì anh quá yêu em, cho nên mới bày ra hạ sách này, cách này là con trai chúng ta nghĩ ra." Đến nước này rồi nhưng anh cũng nhất định kéo theo tiểu tử này, biết cô đau lòng nhất là tiểu tử này. Cô càng không thể tin, hoàn toàn không nghĩ tới con trai mình lại nghĩ tới loại biện pháp này.
Tiểu Niệm Ngự nhìn cô, khóc lóc, nói: "Mama, mama tha thứ cho con đi, đó là bởi vì, bởi vì baba quá yêu mama, sợ mama không tha thứ cho nên mới như vậy. Mama ghĩ xem, baba cam tâm tình nguyện chịu một phát súng như vậy mà. Đúng, là tập kích giả, nhưng mà bị thương là thật, nói thế nào thì cũng là vì mama, lúc đầu chỉ có ý giữ lại mama, con cũng vậy, con cũng muốn có một gia đình đầy đủ cho nên mới giúp baba."
Cô nghe cậu giải thích, không thể nói không có lý, nhưng nghĩ tới việc mình bị hai cha con đùa giỡn, thật tức mà. Cô nhìn anh, quát: "Phàm Ngự, anh muốn hết hôn ư, tìm người khác đi, tôi không làm nữa." Nói xong liền rời đi, để lại hai cha con đang trừng mắt nhìn nhau.
Phàm Ngự nhìn chằm chằm tiểu Niệm Ngự, "Con nói phải làm sao bây giờ? Lần này thì không xong rồi, con cứ nhắc chuyện này hết lần này tới lần khác, vốn là đã viên mãn rồi, lại bị con làm thành ra như vậy, làm sao bây giờ? Ta cho con biết, tiểu tử, con phụ trách việc cứu vãn cuộc hôn nhân của ta, nếu không con dám ra ngoài xem."
Cậu ủy khuất không nói, cũng trở thành mặt heo rồi. "Trông chờ vào con làm gì, nếu không phải tại người ăn vạ thì làm sao con cẩu cấp khiêu tường nói ra (tức nước vỡ bờ), nơn nữa, ai biết mama đang ở ngoài cửa chứ."
Anh liếc cậu một cái, "Được rồi, nói xem, làm sao bây giờ." Nếu là ngày trước thì anh đã buộc cô phải kết hôn rồi. Bây giờ, phương án cực đoan đó không thể thực hiện được.
"Con cũng không biết, để con nghĩ đã." Cứ như vậy, hai cha con bắt đầu kế hoạch hợp tác. Còn An Tuyết Thần thì trở về phòng, ngồi trên giường lớn, suy nghĩ một chút cũng nín thở. Con trai của mình vậy mà đi giúp người ngoài? A, không đúng, không phải người ngoài, vậy mà giúp đỡ cha nó, lừa mẹ. Cô nhìn chằm chằm vào tủ quần áo, mở cửa tủ, cầm đồ của Phàm Ngự, đi xuống lầu, miễn là đồ của anh thì cô ném hết, cũng không màng người khác khuyên như thế nào, nổi trận lôi đình. Lần đầu thấy cô như vậy, không ai dám ngăn cản. Vú Trương thấy thế liền gọi vào thư phòng.
Reng reng--------
Phàm Ngự không nhịn được nhấc máy: "Alo, nói."
"Thiếu gia, Tuyết Thần không hiểu sao nổi giận, ném hết đồ của cậu ra ngoài, chúng tôi khuyên thế nào cũng không được." Thanh âm gấp gáp của bà truyền vào tai anh, mắt anh đen lại, người phụ nữ chết tiệt. Cúp máy, đi tới phòng ngủ, anh liền nhìn thấy đồ của mình rơi đầy trên sàn, người làm vừa dọn, cô ở trên lại ném xuống.
Anh sải bước tới phòng ngủ của mình, liền bị cô hắt nước. Gương mặt anh trở nên lạnh lẽo, hình như muốn nổi giận nhưng lại không thể cứng rắn với cô được. Cô chỉ tay vào anh mắng, cũng không màng có người hay không: "Phàm Ngự, tôi cho anh biết, sau này anh đừng hòng vào đây. Cút cho tôi." Cái gì? Bảo anh cút đi, đây là biệt thự của anh, phòng của anh, bảo anh cút? Phàm Ngự có chút nổi giận, thanh âm đề cao gấp mấy lần: "Đây là biệt thự của anh, phòng của anh, tại sao anh phải cút!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui