Một đêm này, Lạc Trạch không có lúc nào là đòi lấy, khiến Giang Lệ Lệ hoàn toàn ngất xỉu. Khi tỉnh lại mới phát hiện, thì ra là mình đang ở trên máy bay tư nhân của anh. e Giang Lệ Lệ cười. 2a Bi thảm như vậy. Nụ cười khổ sở lại làm cho Lạc Trạch ở một bên thu hết toàn bộ vào đáy mắt.
Lạc Trạch quay mặt của cô qua, một đôi mắt chim ưng tập trung vào cô: "Em và anh ta, đã làm chưa?"
Giang Lệ Lệ nhìn ánh mắt Lạc Trạch khẽ động, khóe miệng đột nhiên kéo ra nụ cười: "Nếu như mà tôi nói, chúng tôi đã làm rồi?"
Quả nhiên, bàn tay to nắm cằm cô dùng thêm sức, sức lực to lớn như thế, bóp cằm cô cũng sắp bể nát, nhưng chính là không nháy mắt một cái, cũng không hừ một tiếng.
Đôi mắt chim ưng của Lạc Trạch thay đổi sắc bén thành sương mù. Thanh âm trầm thấp: "Nói, làm mấy lần. Nói."
Giang Lệ Lệ cảm thấy Lạc Trạch cơ hồ là cắn răng nghiến lợi nói ra, nhưng anh ghen sao? Trong lòng anh, cô chẳng qua chỉ là chiến lợi phẩm mà thôi, cùng người khác lên giường, anh sẽ quan tâm sao? Nghĩ tới đây, khóe miệng kéo ra nụ cười chua xót sau đó nhàn nhạt mở miệng: "Anh, quan tâm ư, hoặc là, quan tâm qua sao?"
Bàn tay Lạc Trạch vốn dùng sức từ từ buông lỏng. 6 Giang Lệ Lệ cảm giác anh buông lỏng sức lực của mình, nhưng ngẫu nhiên nhân cơ hội quay đầu, nhìn phía ngoài cửa sổ cũng không nhìn anh.
Bàn tay Lạc Trạch cứng ngắc giữa không trung, trong đầu vẫn thích hồi tưởng câu nói của vị kia, quan tâm sao? Hoặc là quan tâm qua sao? Mình có sao? Chẳng qua là khi nghe cô nói đã cùng người đàn ông khác ngủ qua, cô có dáng vẻ thẹn thùng nằm ở phía dưới người đàn ông khác thở dốc, anh liền tức giận muốn giết người. 0 Đây là đang ghen sao? Đó là bắt đầu từ lúc nào.
Lạc Trạch thu hồi tay của mình nhìn Giang Lệ Lệ yên tĩnh, hồi tưởng một chút, lấy tính tình của cô cũng sẽ không cho đàn ông đụng. Lạc Trạch cứ như vậy nhìn Giang Lệ Lệ. Giang Lệ Lệ cứ như vậy nhìn ngoài cửa sổ, mình cứ như vậy đi về. Thật là buồn cười, ban đầu mình hao tổn tâm cơ như vậy để chạy trốn, cuối cùng vẫn để cho anh bắt trở về. 50 Là nghiệt duyên sao?
Cũng trong lúc đó, bên trong phòng khách sạn, người đàn ông nhìn một nửa hình ảnh trên màn ảnh, khóe miệng khẽ giơ lên, trầm giọng nói: "Cô gái, cho rằng em trở về Trung Quốc tôi liền sẽ bỏ qua cho em sao? Em cứ đợi đi"
Nói qua người đàn ông tắt màn ảnh lớn đi tới ban công nhìn chỗ cô hay đứng mỗi tối muộn, khóe miệng tà tứ mị hoặc nâng lên nụ cười thật sâu.
"Cô gái nhỏ, tôi tin tưởng chúng ta rất nhanh lại gặp mặt."
Tuyến phân cách ——
Máy bay hạ cánh lại trở về nơi này, nhìn biệt thự nguy nga trước mắt, cảm giác thế nào giống như du ngoạn vậy. Thật đúng là bi ai. Lạc Trạch nhìn vẻ mặt ưu sầu của Giang Lệ Lệ, chân mày anh chau chặt, chẳng lẽ cô không muốn trở lại sao? Giang Lệ Lệ xoay thân thể lại nhìn Lạc Trạch nói: "Rốt cuộc anh muốn đem tôi nuôi nhốt tới khi nào?"
Lạc Trạch chau chặt chân mày nhìn cô, anh đối với cô mà nói là nuôi nhốt sao? Giang Lệ Lệ như nhìn ra nghi vấn của Lạc Trạch sau đó sải bước đi vào, lưu lại một câu: "Về sau trên người dính hơi thở của cô gái khác, vậy anh cũng không cần trở lại, nếu không tôi cũng sẽ rời đi, mặc cho chính anh có thể sẽ bắt tôi trở lại."
Lạc Trạch nhìn bóng lưng kiên quyết của Giang Lệ Lệ, trong lòng có chút không có cảm giác, ý của cô là cô ghét bỏ hơi thở của cô gái khác trên người mình sao? Cô đang ghen sao? Nghĩ tới đây, khóe miệng Lạc Trạch khẽ giơ lên.
Giang Lệ Lệ trở lại gian phòng quen thuộc, lúc đi lấy đi một đống, lúc trở lại lại là một người, cô kéo tủ treo quần áo ra, nhìn y phục mới tinh bên trong, cùng tất cả dụng cụ, Giang Lệ Lệ đột nhiên thật muốn cười. a Lẩm bẩm: "Ha ha, thật đúng là Hoàng Yến trong lồng giam? Thế nào càng nghĩ càng nghĩ giống tiểu thuyết đây?"
Lạc Trạch lười biếng dựa vào trên bậc cửa, nhìn cô gái lầm bầm lầu bầu."Như thế nào? Thích không?"
Giang Lệ Lệ đóng cửa tủ, thanh âm tẻ nhạt: "Không có gì là có thích hay không, đây không phải là đồ của tôi, cũng không thuộc về tôi, chỉ là tạm thời mà thôi."
Giang Lệ Lệ không nóng không lạnh nói khiến Lạc Trạch có điểm không vui mừng, còn có lời của cô..., cái gì gọi là tạm thời?
"Tại sao nói như vậy?"
Giang Lệ Lệ ngồi ở trên giường lớn, cởi áo khoác của mình xuống, thanh âm lạnh nhạt nói: "Chẳng lẽ anh không kết hôn sao? Người mẹ khó dây dưa của anh thế nhưng rất vội."
Lạc Trạch đi tới phía sau cô, vòng chắc cô, ngửi mùi hương trên tóc của cô, cái loại mùi hương quen thuộc đó, loại mùi thơm quấn quanh lòng anh. Từng tia một vây quanh.
"Không muốn."
Giang Lệ Lệ cũng không để ý tới anh, hiện tại cô không biết đối mặt ra sao với anh, cô thừa nhận, cô đã thừa nhận cảm tình đối với anh rồi.
Giang Lệ Lệ xoay thân thể lại nhìn Lạc Trạch sau đó nói: "Lạc Trạch, tôi muốn kết hôn."
Thân thể Lạc Trạch sửng sốt, nhìn Giang Lệ Lệ, nhíu mày, ý bảo cô nói tiếp.
"Tôi nói tôi muốn kết hôn, anh không thể giam cầm tôi như vậy được, anh có thể lấy tôi sao? Nếu như không thể, Lạc Trạch, sao anh không buông tha cho tôi, chúng ta đều tan hợp rồi, có thể hay không." Nét mặt Giang Lệ Lệ khẽ thay đổi, trên mặt của cô có cầu khẩn.
Lạc Trạch nhìn Giang Lệ Lệ hồi lâu không nói gì, sau đó ôm cô vào trong ngực. Sau đó vuốt ve mái tóc dài của cô, môi mỏng nương tựa vành tai của cô, thanh âm dịu dàng nói: "Ngoan, trước tắm, sau đó nghỉ ngơi, cơm tối xong thì anh sẽ gọi em."
Giang Lệ Lệ tựa đầu trên bờ vai Lạc Trạch, cuối cùng vô lực nhắm mắt lại, mình rốt cuộc phải làm sao đây? Ai có thể nói cho cô biết, chẳng lẽ nhất định áp dụng phương pháp cực đoan nhất sao? Một đạo khó khăn nhất nhất định phải như vậy ư?
Giang Lệ Lệ đẩy Lạc Trạch ra, cuối cùng đi vào phòng tắm, Lạc Trạch nhìn bóng lưng Giang Lệ Lệ đi tới phòng tắm, chau chặt lông mày, rốt cuộc bảo anh làm như thế nào, anh chính là không muốn buông cô ra. Nghĩ tới đây, Lạc Trạch liền cầm điện thoại lên, trượt ra ngoài.
"Ngự, gặp ở Đế Vương "
Cuối cùng liếc mắt nhìn cánh đóng chặt sau đó đi ra ngoài. Tiến về phía Đế Vương.
Đế Vương, Lạc Trạch đẩy cửa vào, đã nhìn thấy Phàm Ngự một thân trang phục hưu nhàn, lười biếng dựa vào ghế sofa, tự nhiên uống rượu đỏ trong tay.
Phàm Ngự liếc Lạc Trạch một cái sau đó nhẹ nhàng mở miệng nói: "Trạch, để cho Reynold coi trọng Giang Lệ Lệ rồi, chính cậu cẩn thận một chút."
Lạc Trạch cũng rất tùy ý tán mạn ngồi ở trên sô pha, thân hình phóng đãng không kiềm chế được cùng gương mặt tuấn tú cương nghị. f Thật làm cho cô gái động lòng.
"Thử một chút xem, tôi còn không có đồng ý để cô ấy đi, ai cũng đừng nghĩ cướp cô ấy đi từ bên cạnh tớ." Lạc Trạch lười biếng nói, nhưng mà trong lòng đã bắt đầu tìm kế sách.
Phàm Ngự liếc anh một cái, người anh em này, mình rõ ràng nhất, chỉ là chết vì sĩ diện, khổ thân.
"Trạch, thai thứ hai của vợ tôi cũng sắp sinh, có phải cậu cũng nên bán một chút lực hay không."
Lạc Trạch liếc Phàm Ngự một cái, sau đó mới lên tiếng: "Ngự, ban đầu tại sao cậu lại nhốt An Tuyết Thần. bd Chỉ bởi vì tham muốn giữ lấy của người đàn ông sao?"
Phàm Ngự khẽ động khóe miệng cùng khẽ mỉm cười: "Vừa mới bắt đầu đúng là như vậy, liền muốn cô gái này có chút không biết suy xét, coi trọng cô ấy là tay sai, nhưng sau khi tiếp xúc một thời gian ngắn, phát hiện cô ấy không giống như những cô gái khác. Cô ấy chỉ muốn rời khỏi tớ, điều này làm cho tớ rất thất bại, cho nên liền làm chuyện không tốt với cô ấy, nhưng cuối cùng mới phát hiện, thì ra là đều bởi vì cô ấy không coi tớ là quan trọng, cho nên tớ mới có thể tức giận, mới có thể đối với cô ấy như vậy, chính là không muốn để cô ấy đi, coi như cô ấy chạy tớ cũng muốn đoạt cô ấy về, mới phát hiện đó là yêu, bất tri bất giác đã thừa nhận Tuyết Thần trong lòng của tớ, không nhìn thấy cô ấy tim đau, sẽ trống vắng. 75 Cũng chính là loại cảm giác này đi?" Phàm Ngự nhìn Lạc Trạch nói xong, nếu không phải là bởi vì cậu là Lạc Trạch, Phàm Ngự sẽ đâu nói nhiều lời như vậy.
Lạc Trạch nghe xong cau mày thật chặt, loại cảm giác này không phải là cảm giác bây giờ của mình sao? Chẳng lẽ mình yêu cô ấy rồi? Lạc Trạch lâm vào trong trầm tư.
Phàm Ngự hạ khóe miệng nhàn nhạt mở miệng: "Có muốn hay không, tớ giúp cậu thử tâm ý của cậu một chút, miễn phí." Hiểu rõ nội tâm.
Lạc Trạch nhạo báng Phàm Ngự, thưởng cho anh một cái mắt lạnh. Cuối cùng lại nhìn Phàm Ngự, cứ có cảm giác anh muốn làm cái gì vậy?
Phàm Ngự nhìn Lạc Trạch sau đó trêu đùa nói: "Đừng nhìn tớ như vậy, tớ không thích đàn ông."
Lạc Trạch trừng mắt liếc anh một cái sau đó rót một ly Brandy ngửa đầu mà uống. Hiện tại trong lòng anh rất phiền. Thật ra thì anh thật nhớ cô gái ở nhà kia, thích ôm cô ngủ, cô không biết. Ba tháng này, mỗi lần cánh tay dài vừa sờ chính là không khí, thế mới biết cô đã rời đi rồi. 67 Hiện tại anh thật nhớ cảm giác ôm cô ngủ.
Biệt thự, Giang Lệ Lệ ở dưới lầu dùng cơm, cửa biệt thự đột nhiên bị đẩy ra, một người phụ nữ cao nhã đi tới, một thân đồ công sở vàng nhạt, tóc dài rất chỉnh tề búi sau ót, tay phải khoác một cái túi xách Chanel màu trắng, chỉ là nét mặt phụ nhân cũng rất không hữu nghị.
Đây chính là mẹ Lạc Trạch. Trương Hải Cầm. 2a Phu nhân Lạc gia. 87 Giang Lệ Lệ cũng không phải là lần đầu tiên giao thiệp cùng bà. f Giang Lệ Lệ nhìn Trương Hải Cầm sau đó đứng lên, đi về phía bà.
"Lạc phu nhân." Giang Lệ Lệ rất lễ phép chào hỏi. Mặc dù bà rất ghét cô.
Trương Hải Cầm quan sát Giang Lệ Lệ, cuối cùng lắc đầu một cái, "Tiểu Trạch đâu? Gọi nó ra ngoài, tối nay uống ở nhà cũ, biết một chút về thiên kim tiểu thư Vương gia."
Giang Lệ Lệ cũng không di động, chỉ nhàn nhạt đáp lại nói: "Anh ấy đi ra ngoài, còn chưa có trở lại, nếu không ngài gọi điện thoại cho anh đi."
Trương Hải Cầm nhìn Giang Lệ Lệ, sau đó đi về phía cô, giơ một bàn tay của mình lên.
Bốp —— một cái tát vang dội. 4 Đầu Giang Lệ Lệ cũng bị đánh nghiên. 9 Gương mặt trong nháy mắt xuất hiện năm dấu tay, da Giang Lệ Lệ vốn trắng noãn, tại sao có thể chịu đựng tàn phá như vậy đây?
Vú Lưu một bên thấy thế liền vội vàng tiến lên ngăn cản. "Phu nhân, thiếu gia thật không có ở trong biệt thự." Vú Lưu nhìn gò má của Giang Lệ Lệ sưng đỏ. Gương mặt không đành lòng.
Trương Hải Cầm liếc về phí quản gia chăm sóc Lạc Trạch từ nhỏ, sau đó căm tức nhìn Giang Lệ Lệ nói: "Tiện nhân, tôi cho cô biết, mau chóng tránh xa Tiểu Trạch cho tôi. 4 Hạng người như cô vĩnh viễn đừng nghĩ vào cửa."
Giang Lệ Lệ nghe Trương Hải Cầm nói ác liệt như vậy, sau đó quay đầu nhìn Trương Hải Cầm nói: "Phu nhân, bà quản tốt con trai của bà là tốt rồi, về phần tôi, bà còn chưa có tư cách dạy dỗ. 1Nếu như có thể, tôi cũng muốn rời đi, vậy thì phu nhân đem con trai bảo bối của mình mang về nhà cũ, tốt cho tôi có thời gian rời đi."
Trương Hải Cầm nghe Giang Lệ Lệ nói, gương mặt tức giận cũng rút gân, cái gì, cô gái này lại vẫn dám giáo huấn mình. 4 Thật là tức chết bà, giơ tay liền muốn ột cái tát, nguyện bản một cái tát này cũng không đụng tới Giang Lệ Lệ, nhưng còn vung xuống, cửa liền truyền đến tiếng trách giận.
"Mẹ, mẹ làm cái gì thế?" Lạc Trạch nhìn một màn sẽ phải xảy ra trước mắt, đối thoại mới vừa rồi giữa bọn họ anh nghe vô cùng rõ ràng, bao gồm cả lời nói của Giang Lệ Lệ. Trong lòng anh rất phẫn giận. Một đôi mắt chim ưng nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn sưng đỏ của Giang Lệ Lệ, rõ ràng đã bị đánh rồi. Nhưng nhìn ánh mắt cô quật cường, anh đột nhiên chán ghét.
Trương Hải Cầm nhìn con trai mình, sau đó để tay dừng ở trong không trung xuống, Lạc Trạch đồng thời cũng đi về phía hai người, Giang Lệ Lệ nhìn cũng chưa từng nhìn Lạc Trạch một cái, giống như tất cả vừa mới xảy ra đều không có quan hệ với cô.
Lạc Trạch nhìn mẹ mình sau đó âm thanh khàn khàn nói, bởi vì nguyên nhân uống rất nhiều rượu, nghe rất mị hoặc.
"Mẹ, mẹ tới có chuyện gì sao?"
Trương Hải Cầm gắt gao trừng mắt liếc Giang Lệ Lệ sau đó nhìn con trai của mình nói: "Tối nay về nhà cùng mẹ, mẹ giúp con sắp xếp xem mắt, con đi xem một chút, nếu như không hài lòng, mẹ tự tìm cho con cho đến khi hài lòng mới thôi, năm nay con phải kết hôn."
"Mẹ, chính mẹ trở về đi thôi, con không trở về, hôn nhân tự con định đoạt." Lạc Trạch nhìn mẹ mình nói.
Trương Hải Cầm nhìn thế thôi, cho rằng anh như vậy tất cả đều bởi vì Giang Lệ Lệ, liền đem lỗi đổ lên trên người của Giang Lệ Lệ.
"Đều do con tiện nhân này, mẹ không nhìn ra, con tiện nhân này có điểm gì tốt, cho nên để cho nó ở nơi này năm năm. 4 Con chơi đùa thế nào mẹ mặc kệ, nhưng vấn đề kết hôn phải nghe mẹ." Trương Hải Cầm hung tợn nhìn Giang Lệ Lệ nói.
Giang Lệ Lệ khẽ động khóe miệng, sau đó nhìn Trương Hải Cầm nói: "Phu nhân, bà quá xem trọng tôi rồi, tôi chỉ là một người tình tầm thường, chớ đem tôi nói thành Yêu Tinh, giống như dụ hoặc lấy con của bà. Mẹ con các người cứ từ từ tán gẫu, tôi lên lầu nghỉ ngơi trước." Nói qua cũng không quản Trương Hải Cầm có vẻ mặt gì, nhưng Giang Lệ Lệ bảo đảm nhất định là màu gan heo.
Trương Hải Cầm nhìn bộ dạng Giang Lệ Lệ phách lối, tức giận thẳng che đầu của mình, nhìn Lạc Trạch nói: "Con xem đi, con mau xem đi, con tìm phụ nữ kiểu gì, thật không có nuôi dạy rồi, mẹ quyết không cho phép cô ta vào cửa. Con theo mẹ trở về."
Lạc Trạch dìu Trương Hải Cầm sau đó nhìn Vú Lưu nói: "Vú Lưu, đưa phu nhân trở về." Nói qua liền bước thật nhanh lên lầu. Trương Hải Cầm nhìn con trai mình tức giận.
"Tiểu Trạch, Tiểu Trạch."
Trên lầu, Giang Lệ Lệ nằm ở trên giường, chơi Laptop, sau đó nhìn hình của mình ở nước Pháp phát lên trên web chia sẻ.
Mỗi một bức ảnh đều rất đẹp mắt, cười thật ngọt ngào, quả thật cô rất vui vẻ.
Lạc Trạch đẩy cửa vào, Giang Lệ Lệ cũng không để ý tới anh, tiếp tục xem mấy tấm hình của mình. 4 Gương mặt Lạc Trạch sương mù. Đi tới bên giường, sau đó từ trên cao nhìn xuống nói với Giang Lệ Lệ: "Mới vừa rồi sao em nói chuyện như vậy cùng mẹ anh?"
Giang Lệ Lệ dừng lại động tác trong tay sau đó nhìn Lạc Trạch nói: "Sao tôi không thể, hơn nữa bà ấy động thủ trước, cũng không phải là tôi? Tôi nhất định phải đứng ở đó cho bà ấy vũ nhục ư, Lạc Trạch, làm người tình của anh cũng không có nói qua với tôi là còn phải xem sắc mặt của mẹ anh." Giang Lệ Lệ nói ngay ngắn rõ ràng, khiến Lạc Trạch không tìm được cơ hội có thể bác bỏ.
Lạc Trạch đưa tay liền kéo ảnh qua, Giang Lệ Lệ bị buộc đứng người lên, một đôi mắt quật cường nhìn Lạc Trạch, tuyệt không thối lui: "Lạc Trạch, mau đi về xem mắt đi, chớ lãng phí thời gian ở trên người tôi. Không dùng được."
Lạc Trạch bị Giang Lệ Lệ sảng khoái không sao cả nói hoàn toàn chọc giận, anh gắt gao đem lấy cô đặt trên giường lớn phủ ga tơ tằm, một đôi mắt chim ưng nguy hiểm nửa hí.
"Em cứ như vậy không sao cả, vô tư như vậy sao?" Người Lạc Trạch đầy mùi rượu, Giang Lệ Lệ biết anh uống rất nhiều, không khỏi chau mày, nhưng cô thấy một ít động tác ở trong mắt Lạc Trạch có một loại tư vị khác. c Anh cho là ghét bỏ anh. Anh hoàn toàn tức giận, anh không cho phép cô không nhìn anh, không cho phép anh.
Nói qua liền dùng bàn tay xé toang y phục trên người cô, Giang Lệ Lệ cả kinh kêu to: "Lạc Trạch, anh nổi điên cái gì, cút ngay."
Lạc Trạch kéo tóc Giang Lệ Lệ, bởi vì tác dụng của rượu cồn, anh có chút bất tỉnh. 86 Nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn quật cường của Giang Lệ Lệ, cuối cùng liếc máy vi tính một cái, cô cười vui vẻ như vậy, còn lộ khuôn mặt tươi cười với người khác.
"Tại sao em không cười với anh" Lạc Trạch thình lình nói, khiến Giang Lệ Lệ quên giãy giụa. Cô không có cười với anh sao?
Giang Lệ Lệ sững sờ nhìn Lạc Trạch, ánh mắt kia mới vừa rồi là ánh mắt bị thương sao? Anh đang khổ sở sao? Mình không có nhìn lầm chứ? Nhưng động tác kế tiếp của Lạc Trạch đã chứng minh cô nhìn lầm rồi.
"A" Lạc Trạch thừa dịp Giang Lệ Lệ sắp mất hồn, nâng eo của cô lên hung hăng đâm vào. Giang Lệ Lệ không hề chuẩn bị tiếp nhận anh kêu đau thành tiếng.
chà, sắc nha
Lại đổi lấy động tác thô lỗ hơn của Lạc Trạch, mỗi một cái của anh đều đâm vào chỗ sâu nhất. Giang Lệ Lệ khổ sở ngước đầu, Lạc Trạch ở bên tai cô nhẹ giọng hà hơi, ngôn ngữ cũng cực kỳ bá đạo.
"Lệ Lệ, Lệ Lệ, em là của anh, em chỉ có thể cười với anh, về sau cũng chỉ có thể cười với anh. Lệ Lệ." Một lần nói qua liền hôn vành tai của cô, mắt của cô, chóp mũi của cô, môi của cô, cùng với xương quai xanh. bb Hôn dịu dàng như vậy, nhưng mà phía dưới lại kịch liệt co rúm như vậy, sức lực giống như muốn đâm thủng cô vậy.
Giang Lệ Lệ nắm thật chặt bả vai Lạc Trạch, chịu đựng anh kịch liệt va chạm, thân thể từng cái từng cái ngửa ra sau, nếu như không lôi kéo anh, anh thật có thể đánh bay cô ra ngoài.
"Ừ, a" Ngược lại nhịn không được, cô không chịu nổi, cô kêu thành tiếng, trong khổ sở cất giấu nhè nhẹ hưng phấn cùng vui vẻ.
Nghe phía dưới người rên rỉ, Lạc Trạch càng thêm mất khống chế, ác ngoan muốn cô hơn, cô rên rỉ ấy sao dễ nghe thế, anh coi như nghe cả đời cũng sẽ không ngán.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Giang Lệ Lệ đỏ hồng, cô thẹn cáu giận, cô có cảm giác đối với người đàn ông này, mỗi lần cũng chịu không được quyến rũ cùng tàn phá của anh, cuối cùng vẫn sẽ ngoan ngoãn phối hợp với anh. 7Cô ghét loại cảm giác này.
Tuyến phân cách ——
Mặt trời mới vừa thức dậy, tinh thần phấn chấn, ánh sáng bốn phía, đem toàn bộ thế giới chiếu lên sáng trưng.
Sáng sớm, con gà cất tiếng thúc giục dưới ánh mặt trời, lười biếng duỗi duỗi cánh tay, mỉm cười bắn ra luồng chói lọi. 6 Đạo ánh sáng vàng kim kia, ấm áp chiếu vào gian phòng, đem cả căn phòng ánh thành màu vàng kim. Đó là một mảnh màu sắc làm cho hai mắt người ta tỏa sáng, sáng sớm tinh thần phấn chấn, cũng từ đó mà đến.
Giang Lệ Lệ mở hai mắt ra nhìn bàn tay Lạc Trạch nắm eo ếch của mình, anh ngủ say, giống như một đứa trẻ lớn tướng đang ngủ. Dáng dấp anh rất tuấn mỹ. Thật rất đẹp mắt.
Giang Lệ Lệ không nhịn được duỗi ngón tay ra trên không trung ưu hóa hình dáng của anh.
Khuôn mặt tuấn mị cao ngạo, con ngươi đêm đông hàn tinh, ánh mắt lạnh như băng sáng rõ, lộ ra một cỗ hơi thở quý tộc kiêu ngạo không thể kháng cự. ae Hơn nữa một đầu tóc bạch kim thật dài phất phơ ở khuôn mặt của cô, thái dương bóng loáng, giống như đang bắn ra phiếm vàng óng ánh sáng bóng, hồn không tựa như người thật.
Mặt như quan ngọc, lại có một đôi tròng mắt đen nửa đêm hàn tinh, sống mũi cao thẳng thẳng tắp cho thấy phái nam mới vừa đẹp khí.
Khuôn mặt lãnh tuấn cao ngạo, tròng mắt nửa đêm hàn tinh, ngoài mặt dịu dàng bình tĩnh, sau lưng lại cất giấu quật cường, thậm chí mơ hồ xen lẫn nhàn nhạt u buồn, giữa ánh mắt lạnh lẽo hơi dịu dàng, giống như là một tác phẩm nghệ thuật trong viện bảo tàng Italy, để cho nhìn thấy giống như say, thật lâu đều không thể dời tầm mắt đi nữa.
Chỉ là, đến gần người đàn ông hoàn mỹ như vậy, anh không có tâm, không có tình yêu. 9e Một tình yêu từ tận trái tim. Chỉ có hoa tâm thối nát. Nghĩ tới đây, Giang Lệ Lệ để điện thoại di động xuống, sau đó chui ra khỏi chăn, đi vào phòng tắm.
Lạc Trạch mở mắt, không có hơi thở của cô nữa anh lập tức sẽ thức tỉnh. Lạc Trạch mở ánh mắt hẹp dài mông lung ra, nhìn cửa phòng tắm đóng chặt, rơi vào trầm tư. Khi nào thì mình lệ thuộc vào cô như vậy. Lại hồn nhiên không biết.
Chờ Giang Lệ Lệ rửa mặt đi ra, Lạc Trạch đã tỉnh rồi, anh nửa hí mắt, ngón tay đang kẹp một cây thuốc lá, hút vào thật sâu, sau đó từ từ khạc ra, gương mặt tuấn tú của anh, ở trong sương khói có vẻ cực kỳ tà mị. Câu tâm phách người, người đàn ông này tuyệt đối là yêu nghiệt, Giang Lệ Lệ nghĩ như vậy.
Giang Lệ Lệ ho khan một cái, sau đó lấy ra một ly sữa tươi ở trong tủ lạnh, ừng ực ừng ực uống vào. b Choáng nha, người đàn ông này đời trước là Phan Kim Liên thôi. 8 Không có gì chính xác.
Lạc Trạch nhìn Giang Lệ Lệ sau đó âm thanh khàn khàn mở miệng: "Cô gái, không phải em đang suy nghĩ anh chứ."
Phốc
Quả nhiên Giang Lệ Lệ phun, cô phun một nửa sữa tươi ra ngoài, làm sao anh biết tôi đang suy nghĩ anh. Giang Lệ Lệ lau lau khóe miệng sau đó căm tức nhìn Lạc Trạch như yêu nghiệt, nói: "Đang suy nghĩ anh, đời trước phải là Phan Kim Liên."
Phan Kim Liên? Ánh mắt của Lạc Trạch híp càng chặt, vứt bỏ tàn thuốc trong tay, ** thân thể giống như hướng Giang Lệ Lệ đi tới.
Giang Lệ Lệ cầm sữa tươi trong tay cảnh giác nhìn Lạc Trạch nguy hiểm như thế, sau đó thân thể lui về phía sau.
"Lạc Trạch, anh, anh làm, anh làm gì thế, tôi cho anh biết, cách xa tôi một chút." Giang Lệ Lệ vừa lui về phía sau vừa nhìn Lạc Trạch cảnh cáo nói.
Lạc Trạch quả nhiên dừng lại, mặt đùa giỡn nhìn Giang Lệ Lệ, sau đó xoay người, trong nháy mắt Giang Lệ Lệ mở to hai mắt, không thể tin nhìn Lạc Trạch dựng đứng từng đạo tia máu. Đó là vật gì.
Lạc Trạch xoay thân thể lại nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Giang Lệ Lệ, sau đó gương mặt tuấn tú hiện lên một tia tà mị, cười, từng bước một tiến tới gần Giang Lệ Lệ, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn kinh ngạc của cô.
Giang Lệ Lệ chạy tới trước mắt Lạc Trạch, mắt liếc đi xuống một cái, vật kia lại thức tỉnh. Giang Lệ Lệ sợ hãi kêu lên tiếng: "À anh" Giang Lệ Lệ dẫn theo không dám nói ra một câu. 4 Một khuôn mặt nhỏ nhắn trong nháy mắt đỏ bừng.
Lạc Trạch hiếm khi nhìn thấy cô có một mặt như vậy, anh đột nhiên rất muốn trêu đùa cô. Anh nâng khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của Giang Lệ Lệ lên sau đó nhàn nhạt dùng hơi thở đầy mùi thuốc lá phả vào mặt cô.
"Vật nhỏ, em xem một chút tối hôm qua em kịch liệt cỡ nào, sau lưng cũng bị em ngược thành ra như vậy rồi." Giọng nói Lạc Trạch tràn đầy tư vị **.
"Tôi, tôi, tôi không phải cố ý, tôi, anh, tất nhiên, hay là anh, cái đó." Nói nửa ngày cũng không nói ra cái gì, chỉ nghe được một câu không phải cố ý.
Lạc Trạch gần sát cô, môi mỏng dán chặt môi anh đào của cô, giọng nói vô cùng mập mờ: "Không phải cố ý? Anh biết rõ em không phải là cố ý, đó là yêu tích lúc em động tình lưu lại."
"Anh, anh, anh, anh nói, nói, nói gì?" Giang Lệ Lệ muốn lui về phía sau, nhưng lại bị Lạc Trạch vòng chắc eo ếch. b Phòng ngừa cô lui về phía sau.
Khóe miệng Lạc Trạch khẽ giơ lên, nhìn dáng vẻ thẹn thùng tức giận của Giang Lệ Lệ, anh thật muốn ăn hết cô, nghĩ tới đây anh thế nhưng cắn gương mặt của cô.
Quả nhiên, Giang Lệ Lệ hiểu rõ, thân thể trong nháy mắt cũng như thiêu như đốt rồi, mắt mở thật to, anh đây là đang trêu đùa cô sao?
"Lạc Trạch, anh cút cho tôi." Giang Lệ Lệ phát ra giọng mũi nghiêm trọng, cắn răng nghiến lợi nói, tay nhỏ bé hai bên đã sớm nắm quyền, thật muốn đánh qua.
Lạc Trạch cắn gương mặt của cô, cảm giác thấy nóng rực cũng liền buông gương mặt cô ra, thật non mềm. 8 Lạc Trạch nhìn dáng vẻ kia của Giang Lệ Lệ, sau đó đi tới phòng tắm. a Nhìn Giang Lệ Lệ sau đó khuôn mặt tà khí: "Bảo bối, muốn tắm cùng nhau sao? Vừa đúng lúc em trai của anh giống như cũng rất nhớ nhung mùi vị của em, nếu không thì cùng đi thôi."
Giang Lệ Lệ gắt gao lườm anh một cái sau đó dậm chân cầm chén nước ra khỏi phòng.
Ầm——
Cửa phòng bị Giang Lệ Lệ hung hăng đóng, Lạc Trạch cười đi vào phòng tắm, cuộc sống như thế anh rất ưa thích, anh vẫn rất muốn cuộc sống như vậy.
Giang Lệ Lệ đi xuống cầu thang nghĩ tới anh mới vừa đùa giỡn mình, nghĩ đến vết ma trảo phía sau lưng anh, cô liền muốn cắn rụng móng tay của mình, rất là đáng ghét, đáng ghét chí cực. Đáng ghét.