Nhà tù nóng bỏng: Tổng giám đốc tha cho tôi đi

Cả người Phàm Ngự ** đều bị người con gái trước mắt sờ, không một chút dư thừa. Giờ khắc này, cũng chỉ có giờ khắc này đầu óc hắn lộ ra vẻ ngẩn ngơ. Thấy người trước mắt phá cửa là An Tuyết Thần thật có chút không ngờ. Trong lúc lờ mờ khiến hắn như kẻ ngu ngốc. Nhưng đợi đến khi hắn kịp thời phản ứng, thì người con gái trước mắt đã sớm rời đi.
Lạc trạch nhìn tất cả cũng như thế dừng lại vài giây. Sau đó nhìn vẻ mặt ngẩn ngơ của Phàm Ngự.

Lạc Trạch cố ý cười tà mị. Tốt bụng nhắc nhở.
Phàm Ngự nghe hắn nói vậy, hình như là có chuyện này. Đẩy cô gái phía dưới ra, nhìn bóng người biến mất sau cửa, khuôn mặt tuấn tú – quỷ mị đã hiện đầy vạch đen. Hắn bị cô giăng bẫy.
An Tuyết Thần nắm máy chụp hình trong tay, chạy thục mạng. An Tuyết Thần qua cửa sổ lại thấy Phàm Ngự lái xe đi ra ngoài, ngay sau đó cô bắt một chiếc taxi đuổi theo. Lại nhận được thu hoạch ngoài ý muốn.
An Tuyết Thần chạy đến mức thở không ra hơi, chạy đến một internet gần đó. Đem mấy tấm hình phát tán. Đặt một cái tiêu đề, nhìn tác phẩm của chính mình, An Tuyết Thần mỉm cười hài lòng. Vì để Phàm Ngự không tìm được cô, cô không ngừng đổi các quán internet khác nhau.
Đợi đến sáng ngày hôm sau. Đây chính là tự tay cô viết sao?
An Tuyết Thần trở lại trường học qua loa trải đầu, chờ xem tin tức ngày hôm nay. Ngồi ở vị trí ngẩn người An Tuyết Thần, bị người bạn Lý Viện của mình dọa sợ hết hồn.
Lời nói của Lý Viện mặc dù không lớn tiếng, nhưng các bạn trong lớp vẫn nghe thấy, khó tin nhìn An Tuyết Thần.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của An Tuyết Thần lập tức đỏ ửng lên, vội vàng dùng bánh bao chặn lại miệng Lý Viện.
Lãnh nhìn cô gái nhỏ - An Tuyết Thần, cảm giác trong lòng không giống nhau. Chuyện mấy ngày trước, cô có khỏe không. Lãnh phát hiện mình đang lo lắng cho cô, liền lập tức xóa bỏ toàn bộ suy nghĩ đó. Hắn không thể vì cô gái này mà vứt bỏ kế hoạch của mình.
Lãnh bước tới, ngồi xuống bên cạnh An Tuyết Thần.
An Tuyết Thần cười cười với hắn.
Hắn cố ý. Là cố ý .
Ánh mắt An Tuyết Thần lập tức xám xịt. Trôi qua như thế nào? Quả thực là sống không bằng chết.
Một câu nói đơn giản. Lãnh quan sát cô, phát hiện trên người cô có rất nhiều vết bầm tím. Liền biết chuyện gì xảy ra.
Phòng làm việc tổng giám đốc ——
Phàm Ngự hung hăng ném tờ báo lên trên mặt bàn. Vẻ mặt kia cương quyết - hung ác – tàn nhẫn. Hướng về phía thư ký đang cúi đầu trước mặt, tức giận nói.
Trên mặt đầy vạch đen.

Thư ký hấp tấp - vội vàng lui ra ngoài.
Phàm Ngự nhìn cánh cửa đóng lại, khóe miệng giật giật.


Hoa hồng trải dài trên con đường mòn, An Tuyết Thần ôm bụng mình, nhìn phim ngắn – văn chương - bức ảnh – là kiệt tác của cô, ôm bụng cười, lại thêm việc bị hắn lăng nhục, thân thể không đi đâu được.
An Tuyết Thần nhìn đàn chim nhỏ tự do bay trên bầu trời. Cô thật hâm mộ. Về sau có phải hay không muốn lẩn tránh người cô ngày nhớ đêm mong - Giản ca ca. Người đàn ông đó đã là vị hôn phu của người khác.
Bất giác nước mắt rơi xuống, cô thật đáng buồn, bị người chủ nhân nuôi nhốt, hắn lại chửi bới trước người đàn ông mà cô quý mến. Cô còn mặt mũi để sống nữa sao?
Nhưng cô biết, tiền bạc đạt được bao nhiêu hàng. Atula kia sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô, bây giờ cô chỉ muốn ngủ một giấc yên ổn hết buổi trưa này, còn về sau ai cũng khó nói trước.
Nơi nào đó, Lãnh dựa vào tàng cây nhìn bóng dáng nhỏ bé cô đơn cách đó không xa. Khóe miệng hiện ra một tia tàn ác.
Tiếng chuông hết giờ học vang lên. An Tuyết Thần bước từng bước nhịp nhàng. Thấy tài xế riêng đã đứng bên cạnh. An Tuyết Thần lên xe. Nhìn cảnh vật về đêm.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận