Nhà tù nóng bỏng: Tổng giám đốc tha cho tôi đi


Gió nhẹ nhàng thổi qua
Thổi vào lòng em
Em vẫn đứng nơi đầu đường biệt ly đợi anh
Không có một câu ngăn lại
Không một lý do
Chỉ có bóng dáng lướt nhanh theo thời gian
Hôm qua gặp nhau quá ngắn ngủi
Không dài như thiên trường địa cửu
Ngày mai của chúng ta còn quá xa
Không thể thay đổi hạnh phúc bên cạnh
Ngày ly biệt ơi!
Bầu trời xám xịt
Giấc mộng cũ vẫn bám lấy em
Dùng tay xua tan
Nhiều hơn nữa là sự dịu dàng
Không kìm nén được đau nhói trong lòng
Ngày mai của em
Là một ngày kia
Em mới có thể thôi nhung nhớ
Quên đi thời gian
Quên đi ngày hôm qua
Yêu hận không lặp lại nữa

Không có một câu ngăn lại
Không một lý do
Chỉ có bóng dáng lướt nhanh theo thời gian
Hôm qua gặp nhau quá ngắn ngủi
Không dài như thiên trường địa cửu
Ngày mai của chúng ta còn quá xa
Không thể thay đổi hạnh phúc bên cạnh
Ngày ly biệt ơi!
Bầu trời xám xịt
Giấc mộng cũ vẫn bám lấy em
Dùng tay xua tan
Nhiều hơn nữa là sự dịu dàng
Không kìm nén được đau nhói trong lòng
Ngày mai của em
Là một ngày kia
Em mới có thể thôi nhung nhớ
Quên đi thời gian
Quên đi ngày hôm qua
Yêu hận không lặp lại nữa
Ngày ly biệt ơi!
Bầu trời xám xịt
Giấc mộng cũ vẫn bám lấy em
Dùng tay xua tan
Nhiều hơn nữa là sự dịu dàng
Không kìm nén được đau nhói trong lòng
Ngày mai của em
Là một ngày kia
Em mới có thể thôi nhớ nhung
Quên đi thời gian
Quên đi ngày hôm qua
Yêu hận không lặp lại nữa
Quên đi thời gian
Quên đi ngày hôm qua
Yêu hận không lặp lại nữa
An Tuyết Thần thức dậy rất sơm, mặc dù tối qua trằn trọc mãi mới ngủ được. Nhưng một chút buồn ngủ cô cũng không có. Thay một bộ quần áo, cô đi đến ngồi lên chiếc xích đu. Tức giận nhìn mặt trời mọc. An Tuyết Thần hát bài《 Biệt ly mùa thu 》
Cô nhớ, thời gian mấy năm trước cách xa Giản Nam cũng là mùa thu. Cô nhớ lại lời nói tối hôm qua của Giản Nam ở party. Trong lòng đau nhói. Tại sao anh lại nói những lời như vậy. Anh đã thay đổi, không còn là anh của trước đây. Bất luận là có phải hay không, thì cô cũng không xứng với anh của trước đây nữa rồi. Điểm này có hiểu rõ.
Đột nhiên cảm thấy bả vai được sưởi ấm, vừa nhìn thấy khuôn mặt phúc hậu của vú Trương. An Tuyết Thần ngoảnh đầu lại, mỉm cười.

Vú Trương vừa xoa trán của mình vừa nói.
An Tuyết Thần kéo bàn tay ấm áp của vú Trương qua, nắm chặt. Đem cái đầu nhỏ của mình nép vào trong lòng vú Trương.

Thật sự rất ấm áp.
Nói xong, liền nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của cô.
Phàm Ngự tắm xong, bước xuống lầu dưới thì nhìn thấy một màn này. Khóe môi giương lên. tạo thành đường cong dịu dàng.
Vú Trương mụ dịu dàng nói. Nhưng người ở trong ngực lại không có phản ứng gì. Lại cảm thấy người trong ngực hơi nghẹn ngào.
Vú Trương đau lòng an ủi, nói.
An Tuyết Thần nằm trong lòng vú Trương, bởi vì ở đó có mùi vị của mẹ.
An Tuyết Thần nâng khuôn mặt nhỏ nhắn thương tiếc cực hạn lên,
Vú Trương nghe xong cười khẽ.
An Tuyết Thần cứ gật gật đầu.
Vú Trương nhìn cô, thấy ánh mắt trong suốt đầy rầu rĩ - u buồn.

Tuyết Thần nghe thấy có thể trở về nhà gặp cha mẹ, khuôn mặt khóc như mưa lộ ra tươi cười.
Nhưng mà nghĩ một lúc, khuôn mặt nhỏ nhắn liền lập tức xụ xuống.

Vú Trương vỗ nhẹ lên lưng An Tuyết Thần, cúi xuống nói thầm bên tai cô, đầu tiên là nhíu mày, sau cùng là chợt gật đầu. . . . . .
Vú Trương cưng chìu vuốt ve gương mặt An Tuyết Thần, dùng giọng nói kiên định trả lời:
Phòng khách, trên bàn ăn — —
Gương mặt đau khổ của An Tuyết Thần, một đôi mắt to vô hồn nhìn chằm chằm bữa tiệc thịt cá lớn trên bàn cơm. Ở trong lòng đau khổ lẩm bẩm:
Phàm Ngự một lần ăn một lần nhìn tờ báo trong tay. Ngẩng đầu lên, thấy cô không có phản ứng gì, cũng không ăn cái gì. Lông mày nhíu lại. Giọng điệu không nóng không lạnh.

Đợi lúc lâu vẫn không nghe thấy câu trả lời, đặt tờ báo trong tay xuống, cứ thế nhìn chằm chằm An Tuyết Thần. Giống như muốn từ trong ánh mắt cô đọc ra cái gì đó.
An Tuyết Thần biết hắn đang nhìn chằm chằm cô, trong lòng cực kỳ căng thẳng, nhưng bề ngoài vẫn bình tĩnh. Vẻ mặt không di động, ánh mắt trống rỗng.

Vú Trương đi tới giữa bàn ăn, nhìn Phàm Ngự.
Phàm Ngự vẫn cứ nhìn chằm chằm An Tuyết Thần. Vú Trương nghiễm nhiên hiểu là có ý gì. Bước tới bên cạnh Phàm Ngự, nói nhỏ mấy câu.
Ngay sau đó, chân mày nhăn nhíu chặt.
Khóe miệng vú Trương lúc rời đi còn mang theo nụ cười như ý.
Phòng ngủ — —

Bác sỹ kiểm tra đơn giản một lượt. Như có điều suy nghĩ nhìn An Tuyết Thần.
Phàm Ngự dựa người vào cửa, nhàn nhạt mở miệng.
Bác sỹ cung kính bước tới bên cạnh Phàm Ngự, nhẹ giọng nói.

Ánh mắt Phàm Ngự sắc bén như chim ưng nhìn chằm chằm vào gương mặt An Tuyết Thần.

Lúc nói vẫn không quên liếc mắt nhìn vú Trương ở phía sau.
Dứt lời, gương mặt lạnh băng hiện lên vẻ hung ác - tàn nhẫn. Hắn cho rằng đó là vì nhớ nhung Giản Nam mới có thể như vậy.
Vú Trương thấy tình huống không đúng, liền vội vàng tiến lên.
Nghe thấy lời giải thích rõ ràng của vú Trương, gương mặt mưa to gió lớn kia mới từ từ bình tĩnh lại.
Nhìn cô một lúc lâu. Xoay người xuống lầu,
Vú Trương thấy bóng dáng của Phàm Ngự biến mất ở khúc cua, hướng về phía bác sỹ nói:
Lão Vương đẩy đẩy cái kính, liếc mắt nhìn cô gái nằm trên giường.
Vú Trương liền vội vàng lắc đầu.
Nói xong, cũng rời khỏi căn phòng.
Vú Trương đi tới trước giường,
Người trên giường vừa nghe thấy có thể trở về nhà vội vàng mở to hai mắt, ngồi dậy.
Dứt lời, liền kích động ôm lấy vú Trương.
Nhưng không có ai biết, bên trong thư phòng, có một đôi mắt sắc ben như chim ưng đang nhìn chăm chú vào màn ảnh, khóe miêng cong lên. Tuấn mỹ mà lại mê hoặc.
Phàm Ngự lắc lắc ly rượu, nhìn căn phòng của hai người.
Nói xong, ngửa đầu ra trút rượu đỏ vào miệng. Ánh nắng mặt trời chiếc lên thân thể cao lớn - tuấn lãng, sao mà chói mắt đến thế! Một đôi mắt thâm thúy cương quyết, tròng mắt đen trở nên u tối. Giống như hồ nước sâu không nhìn thấy đáy. Không bao giờ tồn tại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận