Nhà tù nóng bỏng: Tổng giám đốc tha cho tôi đi

Màn đêm cứ lặng lẽ lùi màn che đi, thay vào đó là ánh bình minh. Cuộc sống vụn vặn cũng góp một phần trong đời sống.
Sáng sớm, ánh sáng ban mai chiếu rọi cả vùng trời, chiếu sáng cả thế giới. Màu vàng giống như dây đàn ngân lên ánh sáng của cuộc sống muôn màu muôn vẻ. Giống như ánh sáng vàng rực chiếu sáng màu xanh cây lá. Tất cả đều trở nên sống động.
An Tuyết Thần vẫn rời giường đánh răng rửa mặt thay quần áo như cũ. Nhưng hôm nay cô tràn đầy tự tin. Ánh mặt trời trùng điệp. Kéo cái túi xách, đi xuống lầu, nhìn thấy anh đang uống một ly cà phê, trên bàn cơm đặt một cái Laptop. Mà bên kia mấy cô giúp việc giúp cô chuẩn bị bữa sáng. Bát cháo, phô mai cùng sữa tươi, còn có một đĩa thức ăn.
Cô ngồi xuống cực kỳ tự nhiên, vừa ăn mỳ vừa uống sữa tươi. Còn quệt quệt thức ăn dính trên miệng cho sạch.
"Ưmh, chào vú Trương, chào chú Mã, chào Tiểu Linh, Chào buổi sáng mọi người." Chỉ là lời chào bình thường, nhưng lại ngăn cách với một người nào đó.
Vú Trương nhìn An Tuyết Thần, vẻ mặt có chút vặn vẹo mở miệng: "Tiểu. . ."
Không đợi kêu ra miệng, liền bị ánh mắt cảnh cáo của An Tuyết Thần ngăn lại.
Vú Trương lúc này mới lên tiếng: "Tuyết Thần, đây đều là thiếu gia phân phó chuẩn bị."
"À"
Nhất thời vú Trương cảm thấy có một đàn quạ bay qua đỉnh đầu.
Chỉ là một chữ như vậy, không chịu thưởng cho bọn họ nhiều hơn. Thật đúng là tiếc chữ như vàng. Loại cảm giác này cũng giống như một người nào đó.
An Tuyết Thần ăn qua loa, sau đó mở miệng: "Thói xấu này còn lây truyền sao?" Giống như đang nói cho chính cô nghe, nhưng cũng giống như nói cho tất cả bọn họ nghe.
"Chú Mã, chúng ta đi thôi." Dứt lời liền đi tới trước cửa biệt thự.
Phàm Ngự quả thật cũng không nói gì cũng không có biểu hiện gì, giống như chuyện không liên quan tới anh.
Nghe thấy thanh âm tiếng động cơ xa dần, Phàm Ngự mới dừng gõ ngón tay lên bàn. Đôi tay ôm trước ngực lười biếng dựa vào ghế, nhìn ra ngoài cửa.
"Vú Trương, thu dọn một chút." Sau đó liền cầm áo khoác đi ra cửa chính để lại vú Trương cùng Tiểu Linh.
"Quản gia, tiểu thư cùng thiếu gia chiến tranh lạnh sao?" Tiểu Linh nhịn không được cất tiếng hỏi.
Vú Trương liếc mắt nhìn Tiểu Linh, thở dài một cái. Lắc đầu một cái. Đây là ý gì?

Cổng trường học — —
"Cháu vào đây, lái xe cẩn thận." Sau đó liền bước đi giống như giáo viên tiến vào trường.
Kít — —
Thanh âm tiếng thắng xe gấp vang lên. Tất cả mọi người đều xôn xao nhìn chiếc xe thể thao. Quả nhiên, từ bên trong đi xuống so xe thể thao còn đẹp mắt hơn. An Tuyết Thần dừng bước nhìn theo tầm mắt của mọi người. Nhìn thấy một người đàn ông đeo kính râm mặc đồng phục học sinh, cà vạt cũng không có ghim, cúc áo trước ngực tùy ý cởi ra hai nút. Người này chính là Lãnh.
An Tuyết Thần hướng về phía Lãnh cười cười sau đó tiếp tục bước vào trường. Ánh mắt Lãnh vẫn nhìn theo An Tuyết Thần, tháo kính xuống, lộ ra cặp mắt xếch hẹp dài, đồng tử màu tím nhạt, tản ra hơi thở bức người. Động tác tùy tiện này lại làm cho đám nữ sinh thét chói tai.
Lãnh cầm chìa khóa xe, mắt lạnh quét qua ddamss nữ sinh si ngốc xung quanh.
"Một đám tầm thường."
Bên trong phòng học — —
An Tuyết Thần chuẩn bị đi xem lịch học, cô muốn bù lại. Liền cảm thấy có một mùi hoa nhài thơm mát tiến đến gần, ngẩng đầu lên thì thấy gương mặt tuấn tú của người đàn ông còn yêu nghiệt hơn so với con gái - Lãnh. Còn anh thì nở nụ cười dịu dàng.
"Chào"
"Chào"
Chào hỏi xong liền cúi đầu, tiếp tục ghi chép. Mà Lãnh cũng kéo ghế ra ngồi xuống, tay phải chống lên gương mặt bên phải, cứ chăm chú nhìn An Tuyết Thần.
An Tuyết Thần đang chuyên tâm ghi chép lại cảm thấy có ánh mắt nỏng bỏng nhìn cô. Nhưng cũng không ngẩng đầu lên chỉ nhàn nhạt mở miệng.
"Thế nào? Trên mặt tớ có mỹ nữ sao?"
Xì — —
Tiếng cười kia không đúng ?
An Tuyết Thần ngẩng đầu nhìn thấy Lý Viện Viện đang cười cô. Chắc là bởi vì câu nói vừa rồi thôi. Lý Viện Viện kích động nhìn An Tuyết Thần. Hoàn toàn không để mắt đến Lãnh tiến lên cầm bàn tay nhỏ bé của An Tuyết Thần.

"Cậu là cái người đáng ghét, vong ân phụ nghĩa với bạn bè, có phải đã quên mất tớ rồi không?" Mắt Lý Viện Viện nước mắt đảo quanh hốc mắt, còn kém là chưa rớt xuống.
An Tuyết Thần nhìn Viện Viện, vội vàng cười an ủi: "Làm sao được, quên ai cũng sẽ không quên Viện Viện của chúng ta." Nụ cười này phát ra từ nội tâm. Trừ người bạn thân nhất Lily cũng chỉ có Viện Viện là người bạn tốt. Cho nên gặp mặt rất vui vẻ, nhưng không có khoa trương như Viện Viện.
"Khụ — — tớ nói, có phải hai cậu quên tớ cũng ở chỗ này?" Lãnh cũng nghiêm chỉnh cắt đứt tình bạn thân thiết đã lâu không gặp này, chẳng qua là điệu bộ quả thật như vậy? . . . . . .
Thấy Lãnh nói thế, hai người mới lấy lại tinh thần nhìn tình trạng của Lãnh, Viện Viện đã nằm trên bàn một cái bàn, còn Lãnh bị chèn ép đáng thương.
Lúc này Viện Viện mới phát hiện mình đang chiếm đoạt địa bàn của người khác, liền vội vàng đứng lên, ngượng ngùng nói: "Ặc, thật xin lỗi, tớ vui mừng quá, ý thức quên mất."
An Tuyết Thần nhìn Viện Viện, nụ cười trên mặt chưa bao giờ rời đi, Lãnh cũng liếc mắt nhìn cô, nụ cười phát ra từ nội tâm cô thật là mỹ lệ. Làm cho người ta không thể rời mắt.
Đôi tay Viện Viện chống nạnh làm bộ mặt tức giận nhìn chằm chằm An Tuyết Thần nói: "Nói đi, gần đây cậu và cái người đẹp trai đến mức khiến cho các cô gái thần hồn điên đảo đi nơi nào sung sướng."
An Tuyết Thần tình sâu lóe lên, lại che giấu rất nhanh.
"Nào có, tớ về nhà với ba mẹ."
Lãnh cũng rất nhanh bắt được nét ưu thương trong mắt cô.
An Tuyết Thần không muốn tiếp tục đề tài này nữa, vội vàng chuyển đề tài lên người Viện Viện.
"Ngược lại cậu, sao lại đi cùng Trương Khôi? Thành thật khai báo."
Nói xong, Viện Viện thậm chí có chút xấu hổ, sau đó xoay người ngồi vào bàn, "Chỉ là ngẫu nhiên mà thôi."
An Tuyết Thần nhìn phản ứng của Viện Viện liếc nhìn Lãnh liền biết tình huống gì với Trương Khôi rồi. An Tuyết Thần chuyển tầm mắt lên người Trương Khôi, cảm giác hơi thở của cậu ta giống với một người?
Lãnh cũng nhìn theo tầm mắt An Tuyết Thần, khóe miệng giật giật, sau đó quay đầu lại.
"Tớ trả lời cậu?"
An Tuyết Thần nhìn Lãnh, trên mặt không có biểu tình gì.

Lãnh nhìn nét mặt lanhk lẽo của cô, trong lòng rất là cảm thán. "Tớ đang nhìn cậu, cũng không phải trên mặt cậu có hay không, mà tớ nhìn mỹ nữ là cậu."
An Tuyết Thần nghe Lãnh trêu chọc như vậy chỉ cười cười. Sau đó tiếp tục đề tài vừa nãy.
Cho tới trưa, An Tuyết Thần vẫn chuyên tâm ghi chép. Mà ánh amwst của Lãnh vẫn chăm chú nhìn An Tuyết Thần.
"Cô gái, em chính là như thế nào. Tôi đối với em càng ngày càng có khẩu vị rồi. Tôi sẽ xơi em."
Đang ghi chép, An Tuyết Thần cũng không phát hiện ánh mắt màu tím nhạt lóe sáng nhìn cô.
Thời gian nghỉ ngơi, cô muốn cùng Lý Viện Viện đi tới căn cứ bí mật của các cô, đường mòn hoa hồng.
Họ ngồi ở trong lương đình, hưởng thụ gió nhẹ mùa hè. Hấp thụ hương thơm của hoa hồng, nơi như vậy có thể khiến người ta thả lỏng tâm trạng, đem tất cả những chuyện không vui quên lãng.
Ở góc tường, Lãnh nhìn An Tuyết Thần, dựa lưng vào tường, mắt như liếc nhìn sang bên trái.
"Đi ra đi."
Trương Khôi bước ra từ góc tường đối diện. Nhìn Lãnh, mà Lãnh vẫn nhìn chằm chằm vào bóng dáng nhỏ nhắn kia.
Trương Khôi nhìn theo mắt Lãnh, nhàn nhạt mở miệng.
"Thu hồi ánh mắt của câu đi, cô ấy không phải người cậu có thể dòm ngó." Nói xong cũng xoay người rời đi.
Thật lâu, Lãnh nhìn theo hướng Trương Khôi rời đi, nụ cười nơi khóe miệng sâu hơn. . . . . ."Phàm Ngự, cô ấy đối với cậu quả nhiên không giống nhau."
Nhìn một lúc, ngay sau đó cũng xoay người rời đi. "Cô gái, chờ tôi? Trò chơi giờ mới bắt đầu mà thôi. Em phải chịu đựng. Như vậy chơi mới vui."
Đột nhiên An Tuyết Thần cảm thấy ánh mắt nhìn cô nhưng khi xoay người lại không phát hiện cái gì. Lý Viện nhìn An Tuyết Thần giống như đang tìm cái gì đó.
"Tuyết Thần, cậu tìm cái gì vậy?"
An Tuyết Thần thu hồi ánh mắt dò xét, đi tới bên cạnh Viện Viện. "Chúng ta đi thôi, tới trễ không tốt."
"Ừ, đi thôi." Hai người rời khỏi đường mòn hoa hồng, quay lại phòng học.
Thời gian trôi qua rất nhanh, An Tuyết Thần rất hưởng thụ thời gian như vậy, bởi vì cô học được rất nhiều điều, nhiều năm sau, cô còn phải cảm tạ Phàm NGự đã chuyển cô sang khoa tài chính.
Một buổi chiều bận rộn đã qua đi. An Tuyết Thần cùng Lý Viện Viện nắm tay nhau đi tới cổng trường. Lại nhìn thấy rất nhiều người vây quanh, còn có rất nhiều thanh âm sụt sịt.

Tình tò mò của Lý Viện Viện làm sao sẽ buông tha xem náo nhiệt. Lôi kéo An Tuyết Thần đi về phía đám đông. Nhìn thấy đám người vây quanh, lại khiến cho An Tuyết Thần muốn đánh chết người đàn ông trước mắt.
Phàm Ngự, tới thì tới, còn lái xe thể thao chói mắt như vậy, mặc dù ăn mặc nghiêm chỉnh, giống như vừa trở về từ công ty. Nhưng mà vẻ mặt yêu mị kia, nhất là lái cái xe hoàng kim, sườn xe đều được chế tạo từ vàng, thật là lóa mắt. Hiện tại nên lo lắng không nên lái xe như vậy đến đây. Ngẫm lại một chút liền muốn thoát thân, vừa định xoay người. Thanh âm như yêu nghiệt kia lại tiến vào lỗ tai mọi người.
"Bảo bối."
Tất cả mọi người nhìn An Tuyết Thần, có ghen tỵ, có hâm mộ, có kinh ngạc cùng không thể tưởng tượng nổi, ánh mắt nào cũng có, nét mặt nào cũng có . . .
An Tuyết Thần cứng nhắc xoay người. Nhìn thấy Phàm Ngự đang tiến tới gần.
"Bảo bối, anh rất nhớ em, tan làm là anh liền tới đây để đón em tan học." Nói xong, liền kéo thân thể cứng nhắc của An Tuyết Thần vào trong ngực.
Nếu như ánh mắt có thể giết người, thì Phàm Ngự đã chết hơn ngàn lần. Mà đường cong khóe miệng Phàm Ngự sao chói mắt đến thế. Anh nhìn cô, hưởng thụ cảm giác cô tức giận.
"Này, cô ấy không phải là bị bao dưỡng chứ."
"Tôi cũng đoán thế. Bằng không làm sao biết người đàn ông như vậy."
"Đầu năm nay loại người nào cũng có. Cậy vào mình có chút nha sắc liền muốn làm gì thì làm."
"Người đàn ông này hình như là người lần trước quang minh chính đại lên báo với cô ta ở sân tập thể dục."
"A, đúng đúng đúng, chính là anh ta."
Phàm Ngự rất hưởng thụ lời bàn tán chung quanh. Còn người trong ngực lại muốn róc xương lóc thịt cái người đàn ông cao ngạo này.
"Bảo bối, chúng ta về nhà thôi." Dứt lời liền bế ngang người cô ôm vào trong xe.
Chiếc xe thể thao nghênh ngang rời đi. Ở một góc gần đó, khóe miệng Lãnh cong càng sâu.
Trong xe, An Tuyết Thần nhìn chằm chằm gương mặt xinh đẹp kia.
"Anh, Phàm, Phàm Ngự, anh, có phải anh cố ý hay không?" Giờ phút này thanh âm An Tuyết Thần vẫn chưa bình tĩnh, run rẩy kịch liệt.
Khóe miệng Phàm Ngự hơi động, "Bảo bối, chỉ cho phép em phóng hỏa, không cho tôi đốt đèn sao?"
Nghe những lời này lại làm cho An Tuyết Thần không còn gì để nói. Dọc đường đi An Tuyết Thần hờn dỗi. Không có chỗ phát tiết. Còn Phàm Ngự lại thật thưởng thức nét mặt mèo hoang của cô. Không nghĩ tới, “Tiểu Dã Miêu” của anh ngay cả tức giận cũng đáng yêu như vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận