Nhà tù nóng bỏng: Tổng giám đốc tha cho tôi đi

Phàm Ngự dẫn đầu đi vào biệt thự. An Tuyết Thần nhìn vào biệt thự với ý vị sâu xa, sau đó nện những bước chân gian nan. Mỗi một bước đều khó khăn như vậy, nặng nề như thế. Nếu như có thể, coo thật hi vọng không phải bước chân vào nơi này.
Dọc theo con đường này, An Tuyết Thần cẩn thận nhìn căn biệt thự này, giống như đây là lần đầu tiên cô chuyển vào nên xem xét kỹ như vậy. Thật sự tinh xảo, có vẻ tự nhiên, nhẹ nhõm, hưu nhàn, mộc mạc, giữa sân còn có đài phun nước, hồ bơi, hành lang gấp khúc kết hợp với nhau, hiện ra đời sống cách điệu của phong thổ nhân tình nông thông của nước Mỹ.
Phong cách lãng mạn cùng trang nghiêm, cửa chính cao to hòa cùng sảnh lớn, cửa sổ hình tròn cùng khúc cua lát đá, lộ hết vẻ cao sang quyền quý.
Nhìn cảnh tượng huy hoàng - hoa lệ trước mắt, khóe miệng An Tuyết Thần kéo ra nụ cười khổ. Tự giễu, nhìn xem, khí thế vẻ vang – đường hoàng cỡ nào. Đây chính là nhà tù khiến người ta hít thở không thông. Mặc ình thật sự có một đôi cánh chim, cũng rất khó bay khỏi nơi này, trên vách tường là lưới điện, xung quanh là tia hồng ngoại, trên vách tường là súng máy.
An Tuyết Thần đi vào trong biệt thự. Đã nhìn thấy vẻ mặt lo âu của vú Trương nhìn cô, bà đã đoán được, cuộc sống của cô đã quá khổ rồi. Sau đó, cho vú Trương một ánh mắt yên tâm, ý bảo không phải lo lắng.
An Tuyết Thần đi tới bên người Phàm Ngự, lần này cô nhất định phải trở về làm An Tuyết Thần, bắt đầu từ hôm nay, anh muốn cô trở về làm An Tuyết Thần trước kia.
An Tuyết Thần cứ nhìn Phàm Ngự hút thuốc lá như vậy. Tư thế ngồi của anh lười biếng, đã sớm không giống với tức giận vừa nãy. Vẻ mặt lạnh lùng, làm cho người ta không đoán ra anh đang nghĩ gì.
An Tuyết Thần nhàn nhạt mở miệng: "Nói đi, anh muốn tôi làm gì?"
Phàm Ngự khẽ nhấc tròng mắt đen lên, đôi mắt chim ưng giống như hố sâu, tròng mắt đen nguy hiểm nhìn chằm chằm An Tuyết Thần.

"Còn nửa năm nữa, chỉ cần tôi kiên trì nửa năm này, tôi liền có thể tự do, bây giờ tôi đã không có gì có thể bị anh uy hiếp rồi, cho nên, Phàm Ngự, anh có thủ đoạn gì thì có thể dùng. Tôi – An Tuyết Thần tuyệt không sợ." An Tuyết Thần hướng về người đàn ông hệt như Satan nói, cô ngầm bội phục tinh thần can đảm của mình.
Phàm Ngự liếc nhìn gương mặt quật cường của An Tuyết Thần hơn mười giây. Sau đó, gương mặt tuấn tú - mị hoặc kéo ra đường cong. Ấy chính là cương quyết – hung ác nham hiểm.
"Tất cả đều nghe hết cho tôi, bắt đầu từ bây giờ không được gọi cô ta là tiểu thư, mà thân phận mới của cô ta là, nữ giúp việc." Lời nói của Phàm Ngự giống như là mặt trời mới mọc chờ màn đêm tiến cung. Hung hăng xuyên thấu tim cô.
Không hổ danh, quả nhiên là Phàm Ngự, Satan trần gian. Khóe miệng An Tuyết Thần kéo ra nụ cười cao ngạo tự tin, hướng về phía Phàm Ngự, khom người cúi chào thật sâu.
"Tiên sinh, tôi sẽ biểu hiện tốt, thật ra thì nói thật, thay vì ngủ bên cạnh ngài, chi bằng làm nữ giúp việc như bây giờ." Cô khiêu khích, cô đã nói, nếu là trước kia, An Tuyết Thần - cô sẽ làm như vậy.
Phàm Ngự nghe thấy lời nói của An Tuyết Thần, trong lòng nhất thời dời sông lấp biển, nhưng mà anh tận lực áp chế xuống. Đứng lên, đem An Tuyết Thần kéo vào trong ngực, nâng cái cằm lanh lảnh của cô lên, An Tuyết Thần đau nhức, nước mắt đảo quanh hốc mắt, nhưng mà lại quật cường không để cho nó chảy xuống. Một đôi mắt trong veo như nước tức giận nhìn chăm chú vào Phàm Ngự, không có chút sợ hãi, hiện tại còn sợ gì anh nữa? Bạn tốt của mình bởi vì mình thất thân, người mà mình quan tâm nhất cũng không là chỗ để mình dựa vào. Cô sợ hãi cái gì đây? .
Khóe miệng Phàm Ngự giương lên đường cong đẹp mắt. Ở bên tai cô, nhẹ giọng hà hơi, nói: "Ai nói cô làm nữ giúp việc thì không cần làm công cụ ấm giường, tôi cũng không rảnh rỗi mà tiêu phí nhiều tiền bạc để mua một nữ giúp việc. Cô nói có phải không?"
Những lời này, giống như Ngũ Lôi Oanh Đỉnh hung hăng đánh từ đầu đến chân của An Tuyết Thần. Hô hấp của An Tuyết Thần trở nên dồn dập. Thật lâu sau.
"Anh, anh có ý gì?"
Vẻ mặt Phàm Ngự đùa giỡn nhìn cô: "Chính là ý trên mặt chữ, Tiểu Dã Miêu của tôi thông minh như vậy, không phải không biết."
"Không cần, tôi không muốn."
Cánh tay đang nắm cằm cô của Phàm Ngự càng dùng sức. Trầm giọng nói: "Tôi đã nói qua với cô, ở trước mặt tôi, cô vĩnh viễn không có quyền nói không. Hiện tại đi lên lầu, tắm rửa sạch sẽ, đừng để cho tôi cảm thấy hơi thở của thằng đàn ông khác." Nói xong, liền ghét bỏ, bỏ rơi An Tuyết Thần ở sau, tự nhiên đi lên lầu.
Bị buông ra, trong nháy mắt, cái cằm trắng noãn của An Tuyết Thần ứ đọng máu, vú Trương nhìn mà đau lòng.
"Tuyết Thần, làm sao cô lại trêu chọc thiếu gia. Vừa nãy, không nên nói nhiều, mà nên khóc." Mặt vú Trương đau lòng nhìn cô gái đáng thương trước mắt.

An Tuyết Thần cắn môi dưới. "Không thể nào, đời này tôi cũng sẽ không nguyện ý khuất phục dưới chân của anh ta - Phàm Ngự, tôi tình nguyện chết."
Bên trong ánh mắt của An Tuyết Thần có nhiều đau đớn. Đột nhiên cảm thấy một trận nôn khan.
"Nôn, nôn." An Tuyết Thần nắm dạ dày cô.
Vú Trương nhìn phản ứng của An Tuyết Thần: "Tuyết Thần, làm sao vậy, có phải không thoải mái."
An Tuyết Thần lắc đầu một cái. Mệt mỏi nói: "Không có, gần đây hơi buồn nôn, tôi đoán là có liên quan đến thời tiết, hình như ăn thứ gì đó bị hỏng thôi."
Vẻ mặt vú Trương hoài nghi nhìn An Tuyết Thần. Không phải là, mang thai chứ? Có nên nói với thiếu gia không?
Nhìn theo bóng lưng nhỏ nhắn đi lên lầu, vú Trương than thở, lắc đầu "Nghiệp chướng."
An Tuyết Thần vì chơi cả một ngày nên rất mệt mỏi. Dòng nước chảy ấm áp. Đem cả người cô chảy vào bồn tắm. Khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào, mái tóc dài như suối vì ướt mà chảy xuống bồn tắm lớn, quả thực là một bức tranh mỹ nữ trong bồn tắm.
Phàm Ngự đợi thật lâu cũng không trông thấy An Tuyết Thần, ai biết vừa tiến vào đã nhìn thấy cảnh đẹp như vậy. Chỉ cảm thấy bụng dưới căng cứng. Vật tượng trưng cho phái đã sớm bành trướng theo huyết mạch. Nhu cầu cấp bách cần dãn nở.
Phàm Ngự nhẹ nhàng nâng thân thể An Tuyết Thần ra khỏi mặt nước, cảm giác lạnh lẽo bao phủ An Tuyết Thần, nhíu nhíu mày, sau đó mở đôi mắt mông lung , nhìn thấy mình trần truồng bị Phàm Ngự đặt trong ngực. Cả kinh.

"A, Phàm Ngự, anh buông tôi ra. Thả tôi xuống. Ai cho anh tiến vào, đi ra ngoài"
Phàm Ngự nhíu lông mày, nhìn người không thành thật ở trong ngực. Giọng nói rõ ràng không vui. Lại thêm việc tối nay cô thế nhưng giúp đỡ người kia, anh liền tức giận. Một tay ném An Tuyết Thần lên trên giường.
"Nơi này, tất cả đều là của tôi, bao gồm cả cô, coo biết không, hiện tại, cô nên làm nghĩa vụ của cô rồi, cô làm người phụ nữ có công dụng duy nhất." Phàm Ngự nhỏ giọng nói với cô **. Một đôi mắt gắt gao nhìn chăm chú vào thân thể xinh đẹp trên giường, yết hầu hơi mất tự nhiên mà chuyển động một chút, anh không thể không thừa nhận, thân thể của cô đủ để ỗi người đàn ông điên cuồng vì cô.
An Tuyết Thần nắm chặt cái chăn và vạt áo bao quanh mình, cô rõ ràng nhìn thấy đáy mắt thâm thúy của anh ta từ từ **, rất nồng liệt, cô không thể thừa nhận. Vẻ mặt này xinh đẹp như phụ nữ.
"Không, không cần, đừng tới đây. Đừng chạm vào tôi." An Tuyết Thần không thể không thừa nhận, giờ phút này cô đang sợ, cô sợ cô sẽ bị chiếm đoạt tàn bạo. Yêu cầu không ngừng nghỉ. Nhiều đêm trước kia, nhắc nhở cô sâu sắc.
Phàm Ngự hài lòng nhìn phản ứng của An Tuyết Thần, khóe miệng kéo ra nụ cười đùa giỡn.
"Không cần, nếu để cho tôi nghe thấy cái chữ "Không" này." Dứt lời, cúi người bao trùm thân thể cô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận